Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 117: XUÂN PHONG HÓA VŨ


Dịch giả: Luna Wong


“Đẹp.” Đỗ Cửu Ngôn không chỉ tán thán, còn cảm thấy rất vui mừng, nàng rốt cục sắp có cữu ma rồi.

Chính là tuổi của cữu ma có chút nhỏ, nàng hô, có thể sẽ cắn trúng đầu lưỡi.

“Ngôn Ngôn, ” Lỗ Niệm Tông lại gần thấp giọng nói, “Ta đã nghĩ xong rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn không hiểu nhìn hắn: “Nghĩ xong cái gì?”

“Nghĩ xong lúc ta động phòng, cần chiêu thức nào.” Lỗ Niệm Tông nói.

Đỗ Cửu Ngôn đenmặt, lắc lắc vai sinh không thể yêu nhìn Lỗ Niệm Tông, nói: “Cữu cữu, có phải người bị Quế vương làm hư hay không? Suốt ngày trong đầu óc đều suy nghĩ gì?”

Quế vương ngồi ở một bên nhìn hắn.

“Không có không có.” Lỗ Niệm Tông khéo léo lắc đầu, cất sách vào trong ngực, “Ta tự học cái xấu.”

Quế vương rất hài lòng, nói: “Cữu gia sau này phải tự học cái tốt.”

“Đã biết, ta sẽ học cái tốt.” Lỗ Niệm Tông hướng về phía Quế vương cười, “Tốt giống như trước như vậy.”

Có thể thú tức phụ lại thay đổi biết điều như vậy, Quế vương biểu thị khinh bỉ Lỗ Niệm Tông.

“Được rồi, người đi nhanh đi.” Đỗ Cửu Ngôn đau đầu, nàng rất sợ sau khi trở về, Lỗ Chương Chi sẽ hỏi nàng, vì sao nhi tử đơn thuần chính trực của hắn, theo nàng ra ngoài một chuyến, liền biến thành lưu manh.

Nàng không thể nói là Quế vương làm hư chứ?

“Ta đây đi!” Lỗ Niệm Tông cười híp mắt nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Chúng ta ở nhà chờ người.”

“Thú tức phụ thôi!” Lỗ Niệm Tông dẫn theo bào tử, nhảy một cái ba thước cao, chạy vội, vạt áo mang theo gió vẽ ra độ cung, đều lộ ra tung tăng.

Hắn ra cửa lên ngựa, ở trong tiếng chiêng trống và tiếng pháo, thẳng đến Lương phủ.

Rất nhiều bách tính vây quanh ở hai bên đường phố, chúc mừng hắn, Kiều Mặc đầy mặt ngưỡng mộ, dẫn theo túi kẹo to theo rải ở phía sau.


Đỗ Cửu Ngôn ở trong nhà bận chân không chạm đất, Quý Ngọc cũng lau mồ hôi hỏi: “Bên trong hỉ phòng, nguyên bạc chuẩn bị xong chưa?”

“Ta không biết a.” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không bằng, hiện tại đi để?”

Quý Ngọc gật đầu: “Ta cùng đi với ngươi, phỏng chừng ngươi không biết.”

“Ta còn thật không biết.” Đỗ Cửu Ngôn và Quý Ngọc cùng đi hỉ phòng, để người tìm một khối khăn một thước dài rộng, xếp đặt ở dưới đệm chăn, nàng nói, “Hỉ bà chắc là đã dạy Lương Di đặt hỉ bạc rồi đi?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu: “Không biết, bằng không nhắc nhở một chút?”

“Biểu tỷ, sao cái gì ngươi cũng không biết thế.” Quý Ngọc dở khóc dở cười.

Đỗ Cửu Ngôn vò đầu: “Ta không biết a. Có ngươi tọa trấn, ta càng không cần quan tâm.”

“Đã biết, đã biết.” Quý Ngọc nói, “Ngươi cuối cùng cũng có chỗ không bằng ta, có chỗ cầu ta rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Phải, phải. Loại sự tình này ta phải cầu ngươi.”

Hai người vội vội cằn nhằn, bữa trưa cũng không có ăn, pháo phía ngoài vang lên.

Trong phòng khách hành cung khách nhân chen chen nhốn nháo, náo nhiệt không ngớt.

Tân lang và tân nương dắt hồng trù, ở trong tiếng hô của bà mối hỉ khí dương dương vào phòng khách, bái thiên địa nhập động phòng uống rượu hợp cẩn.

“Các ngươi đi đi.” Lỗ Niệm Tông đuổi mọi người, “Thời gian không còn sớm, đều đi ăn cơm đi.”

Mọi người nhìn hắn, bộc phát ra một trận cười to. Đỗ Cửu Ngôn không có biện pháp, chỉ có thể giúp đỡ hắn đuổi người đi: “Tất cả mọi người đi phía trước uống rượu!”

“Thành thân quá mệt mỏi, để cho bọn họ nghỉ một chút.”

Mọi người cười vang đi tiền viện, cửa phòng vừa đóng Lỗ Niệm Tông an vị ở mép giường, nhìn chằm chằm Lương Di.

Lương Di vẽ mặt mày, đắp một tầng phấn dày, hắn ngưng mi nói: “Nàng, thật là Di Di tiên nữ?”

“Ngươi có ý gì?” Lương Di nhất thời bất mãn, “Là cảm thấy ngày hôm nay ta không dễ nhìn?”

Lỗ Niệm Tông vừa nghe thanh âm lập tức xác định, lắc đầu nói: “Không có không có. Chính là phấn quá dày, ta không dễ nhìn ra.”

“Ta giúp nàng rửa mặt?”

Lương Di nở nụ cười, nói: “Ngươi giúp ta lấy mũ xuống trước, quá nặng, cái cổ của ta đều sắp bị gảy rồi.”

“Ân ân.” Lỗ Niệm Tông lấy mũ xuống cho nàng, hai người huyên náo ở tịnh thất tháo trang sức rửa mặt, Lương Di mặc một bộ trung y thật mỏng, mắt ướt nhẹp, mặt hồng phác phác, Lỗ Niệm Tông oa một tiếng, nói, “Nàng thật xinh đẹp a!”


“Nói năng ngọt xớt.” Lương Di nín cười, lại đánh giá hắn, “Ngươi ngày hôm nay cũng rất anh tuấn.”

Lỗ Niệm Tông gật đầu: “Ta cũng thấy thế, ngày hôm nay ta đặc biệt đặc biệt đẹp.”

“Di Di, ” hắn lôi kéo nàng ngồi ở mép giường, “Ta nga, có một bảo bối, nàng có muốn xem một chút hay không?”

Mặt của Lương Di đỏ lên, đẩy hắn một cái, nói: “Ngươi, ngươi vô sỉ! Hiện tại trời còn chưa tối, xem bảo bối gì.”

“Có thể xem có thể xem.” Lỗ Niệm Tông từ trong lòng ngực móc ra một quyển sách, “Chờ trời tối thì nhìn không rõ lắm.”

Lương Di ngạc nhiên, mặt đặng một cái đỏ thành trái táo: “Ngươi, ngươi đây là bảo bối gì?”

“Một quyển sách, tự ta vẽ.” Lỗ Niệm Tông nói, “Chỉ có nàng cùng ta có thể xem.”

Lương Di cũng thật tò mò, gật đầu nói: “Vậy ta xem một chút.”

Nàng lấy tới mở ra một tờ, mặt còn chưa có trở về màu trắng đã biến thành tử sắc. Nàng sanh mục kết thiệt nhìn vài trang, nhất thời khép lại trang sách, vù vù thở phì phò: “Đây, đây là sách gì a, cũng thật ác tâm đi.”

“Không ác tâm, rất thú vị.” Lỗ Niệm Tông nói, “Ta muốn nghiên cứu với nàng một chút, tối hôm nay chúng ta dùng thức nào.”

Lương Di nhìn hắn: “Ngươi, nghiêm túc hỏi ta?”

“Đúng vậy.” Lỗ Niệm Tông nói, “Mấy cái ta thích đã có ký hiệu lại, nàng xem thử, chúng ta thảo luận một chút.”

Thật giống như cầm hí đan chọn kịch, ta thích cái này, ngươi lại chọn cái kia, chúng ta cùng nhau nghe thử.

“Vậy, được rồi.” Lương Di nằm lỳ ở trên giường, Lỗ Niệm Tông nói, “Ta cởi y phục, nàng xem trước.”

Lương Di ồ một tiếng, bất quá thời gian mấy hơi, trở lại, Lỗ Niệm Tông đã lột sách bản thân, đứng ở trước mặt nàng.

Da hắn rất trắng, ánh dương quang chiếu vào, như một búp bê gốm sứ tinh điêu ngọc trác, cả người phát quang.

“Lỗ Niệm Tông!” Lương Di che mắt, “Ngươi không thể đợi lát nữa sao.”

Lỗ Niệm Tông sợ hết hồn, cẩn cẩn dực dực lấy một kiện y phục che khuất bộ vị trên dưới của bản thân, thử mà hỏi thăm: “Vậy, như vậy được không?”

“Mắc cỡ chết người.” Lương Di cầm lấy chăn trốn, Lỗ Niệm Tông vò đầu, do dự mà mình nên chui vào, hay là đứng ở chỗ này chờ.

Một lúc lâu, Lương Di phát hiện không có động tĩnh, lại vén chăn lên nhìn hắn, chỉ thấy Lỗ Niệm Tông đầy mặt quấn quýt không biết làm sao, thấy nàng mặt mày rạng rỡ hỏi hắn: “Nàng còn xấu hổ không? Ta, ta có thể ngủ chung với nàng hay không?”


Lương Di lại cảm thấy bất đắc dĩ, tính toán cái gì với hắn a, nói cái gì hắn cũng sẽ cho là thật: “Ngươi tới đi.”

“Oa!” Lỗ Niệm Tông cầm quần áo ném trên mặt đất một cái, két lưu núp vào trong chăn đi, “Di Di tiên nữ, nàng mau chọn.”

Lương Di nói: “Những chiêu thức này ta, ta sẽ xấu hổ.”

“Vậy chọn một cái không xấu hổ đi.”

“Người nào cũng xấu hổ a.”

“Thử một cái trước, ta thật sốt ruột a.” Cả người của Lỗ Niệm Tông đều biến thành màu hồng, “Đặc biệt sốt ruột.”

Boơkaves.com.vn

Lương Di cười khanh khách, nắm bắt mặt của hắn nói: “Trước đây không phát hiện ngươi còn là sắc trung ác quỷ.”

“Ngao ô!” Lỗ Niệm Tông nhào tới.

“Chờ chút, chờ chút.” Lương Di đẩy hắn, “Nguyên bạc đâu, ta muốn mang đi Đại Chu, cái này rất trọng yếu.”

Lỗ Niệm Tông vén chăn lên ngồi dậy, hai người ở trên giường lật nửa ngày, rút ra một đoạn khăn bạch sắc, hỏi hắn: “Cái này, làm sao làm?”

“Lót ở trên giường.” Lương Di nói.

Hai người lại rột rột trải ra, Lỗ Niệm Tông hút nước bọt: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Đã hết.” Lương Di lắc đầu.

Lỗ Niệm Tông như là con chó nhỏ nhào tới.

Dưới cửa sổ, Quế vương nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Xem đi, sớm giáo dục vỡ lòng, lúc này không cần chúng ta dạy hắn.”

“Hắn nghiên cứu thấu thấu.”

“Hơn nữa không mặt mũi không da của hắn, hầu như sắp thiên hạ vô địch.”

Đỗ Cửu Ngôn không lời nào để nói, lầu bầu nói: “Tuy rằng ta cũng cho là như vậy, nhưng ngươi nói cữu cữu ta như vậy, ta thật không hài lòng với ngươi.”

“Hắn cũng không có không hài lòng.” Quế vương nói, “Sau này ta sẽ không gọi cữu cữu nữa.”

Gọi cữu cữu không có việc gì, nhưng gọi một tiểu cô nương làm cữu ma, hắn gọi không được.

Luôn chiếm tiện nghi của hắn.

“Cái này ta tán thành.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương ly khai, “Không đúng a, người thiên hạ vô địch không mặt mũi không da chắc là ngươi a.”

Quế vương sờ sờ thái dương, ngẩng đầu nói: “Không sao, ta tặng cái danh hiệu này cho hắn.”

“Da mặt của ngươi cũng lột ra rồi hả.”


Quế vương ngắt lời: “Hỉ phục hôm nay của cữu gia không dễ nhìn, không đẹp như của ta.”

Đỗ Cửu Ngôn tà liếc nhìn hắn: “Ngươi cũng có hỉ phục?”

“Ta may, trước khi ly khai kinh thành ta đã phân phó.” Quế vương nói, “Nàng thấy được nhất định thoả mãn.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Của ta đâu?”

“Ta chỉ quản hỉ phục của ta, chẳng lẽ của nàng cũng muốn ta quản? Tốt xấu nàng cũng là một nữ tử, không nghĩ tới bản thân sẽ mặc dạng y phục gì sao?” Quế vương ghét bỏ nói.

Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào hắn: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

“Ta không hỉ phục, ngày xuất giá ta chuẩn bị đội cho ngươi cái nón xanh!”

Quế vương giận dữ, chỉ nàng nói: “Nếu nàng chuẩn bị đội cho ta cái nón xanh, ta tìm một đống nữ nhân, chất đầy vương phủ.”

“Là sợ ta tịch mịch, tìm bằng hữu cho ta sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Vương gia, mị lực của ta lớn hơn ngươi.”

“Đến lúc đó các cô nương đều thích ta làm sao bây giờ?”

Quế vương ở bên tai nàng tốn hơi thừa lời, nói: “Ta đây chẳng phải là càng nhiều nón xanh sao?”

Đỗ Cửu Ngôn bày biểu tình của một người rất thông minh.

“Cái đề tài này đình chỉ, ta không muốn hàn huyên.” Quế vương nói, “Ta giúp nàng đặt hỉ phục, ta tự mình nghĩ đồ án, khẳng định đẹp.”

Nói rất đúng, hậu viện của vương phủ không thể nhét nữ nhân chọc giận nàng. Chưa chừng cuối cùng người bị tức chính là mình.

Trước đây trong cung đưa Bùi Doanh các nàng ra, từng người một đều vây bắt nàng, sau này biết nàng là nữ nhân, đều bày biểu tình không muốn không rời.

Nữ nhân bây giờ, không rõ đầu óc của các nàn chứa những gì.

“Buổi tối răng trắng lớn không ra mời rượu, coi chừng viện tử của bọn họ, để hai người bọn họ đùa giỡn đi.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói, “Nói không chừng, trở lại kinh thành ta sẽ có biểu đệ.”

Quế vương phủi bụng của nàng một mắt.

Căm giận bất bình.

“Vương gia, vận khí tốt của ngươi đều trong đêm đó, sau này không có nữa.” Đỗ Cửu Ngôn an ủi, “Không vội, chúng ta dựa vào duyên phận.”

Quế vương nói: “Duyên phận cái gì? ! Ta phải tiếp tục phấn đấu.”

Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha.

“Vương gia, vương phi, khai tịch đến uống rượu a.” Phía trước có người gọi, hai người bước nhanh đi.

Lỗ Niệm Tông ở hậu viện một đêm xuân phong không ngủ không ngừng, bọn họ ở phía trước uống ngã trái ngã phải, ầm ầm đến hừng đông.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận