Q3 – CHƯƠNG 119: CÁI BỤNG CỔ QUÁI
Dịch giả: Luna Wong
Diêm sơn đại biến hình, Diêm Sơn thôn đã toàn bộ đắp kín, cửa thôn lại có hài đồng chạy giỡn, bày đặt pháo đốt nhỏ vụn, bùm bùm náo nhiệt vui mừng.
“Thiết Ngưu!” Đỗ Cửu Ngôn thấy được Thiết Ngưu, vóc dáng cao hơn không ít, hút nước mũi đang chạy trên bờ ruộng, nghe được thanh âm, hắn dừng lại, nhãn tình sáng lên hô, “Đỗ tiên sinh!”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, đắc ý với Quế vương: “Ta nói nơi này là cái nhà thứ hai của ta, đến tiểu Thiết Ngưu đều nhớ ta.”
“Có gì đặc biệt hơn người, bọn họ cũng quen biết ta.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, cười nhạt.
Thiết Ngưu không nghênh qua đây, mà là hướng vào trong thôn hô: “Cha, nương, Toàn thúc! Đỗ tiên sinh bọn họ tới.”
“Tới thật là nhiều người a.”
Thanh âm này vô cùng có lực xuyên thấu, thoáng cái toàn bộ thôn đều động.
“Đỗ tiên sinh đã trở về, thiệt hay giả?”
“Thiết Ngưu, nếu ngươi dám gạt chúng ta, buổi tối sẽ không cho ngươi ăn cơm.” Đây là thanh âm của Quế Hương, trung khí mười phần gào thét, cùng mấy năm trước nhát gan như lúc mới gặp mặt, tưởng như hai người.
Thiết Ngưu hô: “Ta không có, thật là Đỗ tiên sinh còn có vương gia, thật là nhiều người!”
Tất cả mọi người đi ra, đứng ở cửa thôn nhìn bên này.
“Này!” Đỗ Cửu Ngôn phất tay, “Ta Hồ Hán Tam đã trở về!”
Quế vương ngưng mi: “Hồ Hán Tam là ai?”
“Tức phụ ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn ha ha cười, hướng về phía mọi người phất tay.
Quế vương ghét bỏ không ngớt.
“Là Đỗ tiên sinh, thật là Đỗ tiên sinh!”
Mọi người cùng nhau tràn tới, vừa chạy vừa hô: “Đỗ tiên sinh, chúng ta nghe nói người đi An Nam, đây thật trở về rồi sao?”
“Lần này còn đi nữa không?”
“Củ cải nhỏ có đến không?”
“Bả gia. . .” Lúc nói chuyện quất miệng mình, “Không đúng, ta nói sai.”
Mọi người bởi vì lời này, đều cười theo, có người nói: “Chính là củ cải nhỏ các ngươi cũng không có thể gọi, phải tôn xưng thái tử.”
“Đúng, đúng! Thái tử!”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, cũng theo bọn họ cùng nhau cười khúc khích, nàng nói: “Gọi cái gì cũng được, chúng ta không truyền dương ra ngoài, một chút việc cũng không có.”
“Đỗ tiên sinh, năm nay các ngươi ở chỗ này đón năm mới sao?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Chính là đã tới năm, thuận tiện đến xem nhà của ta.”
“Đi, vào thôn!”
Người cả thôn vây quanh, từ từ đi về phía trước.
“Răng trắng lớn, Diêm sơn này cũng là của Đỗ tiên sinh sao?” Lương Di đặc biệt hiếu kỳ, “Tại sao nàng lại ở chỗ này có một mỏ?”
Lỗ Niệm Tông ồ một tiếng, trả lời: “Ngôn Ngôn lợi hại như vậy, nàng nga, có cái gì nàng đều không nên kỳ quái.”
“Bất định một hồi còn có thể biến ra một cái đỉnh!”
Lương Di ngạc nhiên, cười khúc khích nở nụ cười: “Đỉnh? Nàng lấy cái đó làm cái gì?”
“Nấu đồ ăn a.” Lỗ Niệm Tông cùng có vinh yên, cũng học Đỗ Cửu Ngôn chào hỏi mọi người.
Người cả thôn vây quanh Đỗ Cửu Ngôn bọn họ đến nhà của nàng. Nhà ở chính giữa thôn, trước nhà sau nhà đều trồng hoa, đến mùa xuân không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đặc biệt đẹp.
Nhà của Đỗ Cửu Ngôn lớn hơn những nhà khác, nhà chính ngũ gian kéo trù phòng và nhĩ phòng, phơi cốc tràng phía trước có thể đậu mấy chiếc xe ngựa.
Nàng vào nhà quan sát, mấy gian phòng cũng dọn dẹp rất sạch sẽ, mặc dù không có trải đệm chăn sàng đan, nhưng bàn ghế đều là mới tinh, hơn nữa không nhiễm một hạt bụi.
“Chăn đều là bông vừa thu của năm nay, đắp rất ấm, đệm chăn cũng rửa sạch, không có việc gì liền lấy ra phơi nắng.” Quế Hương nói, “Lập tức đều trải ra.”
Lưu Đại Toàn nói: “Căn phòng này không đủ, vừa lúc ba gian phía sau đều rỗng, cùng nhau thu thập ra.”
Mọi người cười xác nhận, đều tự đi hỗ trợ.
“Xem ra hôm nay làm không ít việc vui a.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá mọi người, hài tử không tính là rất nhiều, nhưng nữ nhân lại không ít.
Quế vương cười nói: “Hai năm qua chỉ rượu mừng liền uống hơn mười lần, tất cả mọi người thành thân rồi.”
“Diêm Sơn thôn của chúng ta là hương bột bột, tuy rằng lệch chút, nhưng rất nhiều cô nương đều nguyện ý gả qua đây.”
Mọi người đều cười lên, tân tức phụ được gả tới xấu hổ nói: “Tất cả mọi người nói nam nhân ở đây thành thật, có tiền còn có đất!”
Biết kiếm tiền, còn không ra ngoài chơi vậy, từng nhà đều có đất, như vậy nam nhân vào núi làm việc kiếm tiền, các nàng ở nhà trồng trọt nuôi hài tử, ngày ngẫm lại đã cảm thấy xinh đẹp rất.
Bookwaves.com.vn
“Vậy là phải, ở đây không chỉ Diêm sơn là bảo, người càng thêm là bảo.”
Hò hét ầm ỉ một trận, mọi người mới tản đi chuẩn bị buổi tối tiệc rượu. Bởi vì Đỗ Cửu Ngôn đến không báo trước, nên mọi người hiện phải đi chuẩn bị thức ăn, giết lợn làm thịt dê mỗi người trong thôn đều đặt cùng một chỗ bận việc.
“Người thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Mã thị.
Mã Ngọc Nương mập không ít, da mặc dù đen lớn, động lòng người lại vô cùng tinh thần, nàng cười nói: “Nhờ phúc của người, ta rất tốt.”
“Sáu tháng cuối năm còn đi nhà nữ nhi ở hai ngày.”
“Thế nào không ở thêm mấy ngày nữa, vừa về chỉ ở hai ngày.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Mã Ngọc Nương xua tay: “Hiện tại đi ra đã nhớ mọi người, ngày đêm ngủ không được. Ta đời này đều không ly khai nơi này.”
“Ở đây quả thực tốt.” Đỗ Cửu Ngôn cũng rất thích ở đây, nếu không phải nàng quá lưu luyến phú quý hồng trần, cũng muốn quy ẩn sơn lâm a.
Già rồi thì được, lúc cãi nhau cũng cãi không nỗi nữa, liền tới nơi này ở.
“Kim Tú và Khương di nương các nàng đâu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Hai vị di nương. . . Thành thân chứa?”
Dáng tươi cười của Mã Ngọc Nương càng sáng lạn hơn, gật đầu nói: “Khương di nương thành thân rồi, Đào di nương ta thấy sắp rồi.”
“Kim Tú và Hắc Đầu hài tử cũng sinh rồi, ở cữ tại nhà đó, một hồi người đi thăm?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Cái này nhất định phải đi.”
Nàng nói chuyện, mở bao phục của mình tìm lễ gặp mặt.
“Đỗ tiên sinh, ” vừa nói chuyện, Kim Tú bao đầu, ôm một tã lót do Hắc Đầu đỡ tiến đến, “Vừa nghe nói người đã tới, ta đây không quá tiện, vào trong nhà của người, người đừng nóng giận a.”
Nói là lúc ở cữ không nên vào nhà người khác, điềm xấu.
“Ngồi trên kháng, bên ngoài gió lớn.” Đỗ Cửu Ngôn để Kim Tú tiến vào, “Vừa nói với phu nhân một hồi thăm ngươi, ngươi lại tới.”
Nàng nói chuyện, thăm dò xem hài tử.
Còn không có đầy tháng, hài tử thịt thịt đô đô tròn mắt, chuyển nhanh như chớp, đặc biệt thú vị.
“Nam hài hay là nữ hài?” Quế vương lại gần đánh giá.
Kim Tú nói: “Vương gia, là nữ hài.”
“Nữ hài tốt.” Quế vương lại xề gần một chút, chỉ chỉ Đỗ Cửu Ngôn, “Cho nàng ôm một cái.”
Kim Tú ngẩn ra nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
“Ta đến!” Đỗ Cửu Ngôn vén tay áo, khoa tay múa chân vài cái, ôm hài tử trong tay, “Cái này cũng quá khẩn trương, nho nhỏ, so với nâng vật nặng còn đáng sợ hơn.”
Tất cả mọi người theo cười.
“Ta đến!” Quế vương tiến lên, ôm tã lót, cũng không linh hoạt hơn Đỗ Cửu Ngôn bao nhiêu, tư thế của phu thê hai người, để người phì cười không ngớt.
Lỗ Niệm Tông lầu bầu nói: “Củ cải nhỏ làm sao lớn lên, nhìn hai người các ngươi như một kẻ ngu si.”
“Ta tới ta tới.” Lương Di cũng xích tới, “Ta muốn dính dính phúc khí, ta phải sinh một nữ hài tử trước.”
Quế vương ngưng mi: “Chúng ta đã dính qua.”
“Không có việc gì, phúc khí nhiều mà!”
Bên kia, Tô Ngưng Nguyệt cũng ưỡn bụng qua đây, mọi người vây bắt hài tử nói chuyện, Đậu Vinh Hưng nói: “Chờ cuối năm sau, chúng ta nhất định có thể ôm được một oa oa trong tay.”
Quế vương thâm dĩ vi nhiên.
Bookwaves.com.vn
Buổi tối, trong thôn mở đại tịch, giết năm con heo, nấu tám tô thức ăn, bàn hợp với bàn, từ đầu tới đuôi đều là người.
Lương Di rất hưng phấn, lần đầu tiên nàng nhìn thấy trường hợp như vậy, từ trước đến sau mời rượu nhận thức.
Lỗ Niệm Tông bồi nàng, một hồi công phu, cùng người trong thôn quen biết.
Quế vương cho Đỗ Cửu Ngôn đĩa rau, ngưng mi nói: “Đến bây giờ nàng chưa từng ngừng đũa, lang thôn hổ yết, rất đói bụng?”
“Thật đúng là rất đói.” Đỗ Cửu Ngôn lại bới một chén chén, “Chắc là những ngày ở Thăng Long quá khổ.”
Quế vương liếc nàng một cái: “Vậy cũng nên bù lại, dọc theo đường đi liên tục ăn một tháng rồi.”
“Lời vô ích của ngươi quá nhiều, ta ăn cơm của ngươi sao?” Mắt của Đỗ Cửu Ngôn đưa ngang một cái, Quế vương nhất thời mềm xuống, lắc đầu, “Không có, không có!”
“Nàng muốn ăn món nào, ta gắp cho nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, nói: “Ở Diêm thôn, ngươi phải biết thân phận của mình.”
“Thân phận gì?”
“Trượng phu của Đỗ Cửu Ngôn, mà không phải Quế vương, hiểu chưa?”
Quế vương gật đầu: “Hiểu, hiểu! Cửu ca, Cửu gia, người nói cái gì chính là cái đó, tiểu nhân đều nghe người.”
“Đây còn không sai biệt lắm.” Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng. Quế vương cho đủ mặt mũi, nhìn hai bên một chút xích lên nói, “Nàng cứ đắc ý đi, trời tối thu thập nàng.”
Hai người cắn răng nghiến lợi cãi nhau.
Không mấy ngày nữa Diêm sơn bắt đầu có tuyết rơi, mọi người vào núi bẫy gà rừng, nướng ăn nấu ăn, Đỗ Cửu Ngôn ổ ở trong phòng, một người một ngày ăn hai con gà.
Lễ mừng năm mới bởi vì tuyết rơi quá lớn, bọn họ đi nhà Lưu Đại Toàn ăn cơm, Khương di nương làm một bàn thức ăn ngon, mọi người nhiệt nhiệt nháo nháo ngồi chung một chỗ.
Bọn nhỏ thay phiên qua đây dập đầu chúc tết, tiền áp tuế lì xì đưa không ít ra ngoài.
Qua hết năm, Tân Hóa như trước rất lạnh, mấy người Tiền Đạo An đều về nhà, ngay cả Kiều Mặc cũng đi theo Trịnh Ngọc Cầm về nhà, Đỗ Cửu Ngôn kế hoạch khởi hành ở lúc Tô Ngưng Nguyệt sinh sản, thuận tiện thăm bọn hắn.
Lỗ Niệm Tông và Lương Di qua mùng tám đầu năm liền không ở được nữa, do Cố Thanh Sơn và Hàn Đương cùng đi, đi ra ngoài chơi.
Bốn phía các nơi, coi như là hầm cầu, hai người cũng muốn chui vào thể nghiệm bất đồng.
Đỗ Cửu Ngôn chán đến chết, giúp Kim Tú nuôi trẻ mới sinh. Kim Tú đi làm việc, cách một nửa canh giờ tới cho uống sữa một lần. Đỗ Cửu Ngôn nằm ở kháng, đói bụng ăn, mệt nhọc ngủ, tần suất như trẻ mới sinh chỉ ăn và ngủ.
Chờ tháng ba xuân về hoa nở, nàng từ trong noãn các noãn hồng hồng đi ra, Lỗ Niệm Tông một trận kinh hô, che miệng nói: “Ngôn Ngôn, ngươi thật béo a.”
“Phải nga, ” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ hông của mình, “Là bởi vì quá rảnh rỗi sao?”
Quế vương lắc đầu: “Là bởi vì quá có thể ăn.”
Nàng thở dài, vuốt bụng nhỏ nhô ra, nghiêm mặt nói: “Vương gia, ngày mai bồi ta giảm béo, ta phải ốm lại trước khi hồi kinh thành.”
“Bằng không, mọi người thấy Đỗ Cửu Ngôn phong lưu phóng khoáng ngày xưa thành người mập mạp, quá làm tổn thương hình tượng của ta.”
Kỳ thực Quế vương cảm thấy còn rất dễ nhìn, tròn vo trắng noản nộn Đỗ Cửu Ngôn ít một tia anh khí, lại sinh ra mấy phần khả ái và mềm nhu, hắn thường thường sẽ bóp mặt của nàng, xúc cảm rất tốt.
“Không có việc gì, như vậy nàng cũng rất đẹp, rất khác, Đỗ Cửu Ngôn ở một góc độ khác.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn.
Nhưng ngày thứ hai lười biếng nằm ở kháng làm bộ đọc sách, căn bản không có dự định muốn giảm béo.
“Chúng ta có nên chuẩn bị khởi hành rồi không?” Quế vương kéo Đỗ Cửu Ngôn lên, “Tô Ngưng Nguyệt sắp sinh rồi đi?”
Đỗ Cửu Ngôn xoa mătk, gật đầu nói: “Vậy chuẩn bị một chút, hai ngày này khởi hành.”
“Ta đi nói với mọi người.” Quế vương nói chuyện ra ngoài, chợt nghe Đỗ Cửu Ngôn ngao một tiếng, hắn sửng sốt hỏi, “Làm sao vậy?”
Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt hoảng sợ chỉ vào bụng của mình: “Vương gia, cái. . . Bụng. . . Cổ quái a.”