Q3 – CHƯƠNG 121: TƯƠNG NGỘ CHI THỐNG
Dịch giả: Luna Wong – nỗi đau khi tình cờ gặp lại
Ở Khai Phong ăn uống chùa vài ngày, thật sự áy náy, Đỗ Cửu Ngôn quyết định chân tình hồi quy, thỉnh Lỗ Niệm Tông biếu tặng một bức tranh chữ cho chưởng quỹ khách sạn.
“Bức tranh của Lỗ công tử , thiên kim khó cầu.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Một bức người ngay cả có tiền cũng không mua được.”
Chưởng quỹ như nhặt được chí bảo, lồng khung tranh chữ, treo ở trong chính đường.
“Vì sao bảo ta tặng?” Lỗ Niệm Tông vừa thu thập hành lý, vừa nói, “Ngôn Ngôn, nên là ngươi tặng a.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay: “Hôm nay ta công thành danh toại, không thể đơn giản tặng tranh chữ.”
Lỗ Niệm Tông cắn quai hàm nhìn nàng: “Như ngươi vậy, có chút kiêu ngạo a.”
Cũng không cảm thấy năm đó là ai lừa ăn lừa ở, dọc theo đường đi biếu tặng tranh chữ, Quế vương bĩu môi rất hiền lành săn sóc nói: “Cữu gia lời nói này không đúng, Cửu Ngôn đây là khiêm tốn, tại sao là kiêu ngạo? !”
“Hai người các ngươi khi dễ ta.” Lỗ Niệm Tông quệt mồm, không hài lòng, “Ta nói không lại hai người các ngươi, không chơi cùng các ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, lôi kéo Lỗ Niệm Tông thấp giọng nói: “Cữu cữu, ăn không phải trả tiền ở chùa cũng có phần của ngươi, chút lộ phí ngươi mang theo đã sớm dùng hết rồi, bây giờ ngươi lấy bức tranh gán nợ!”
“Hừ!” Lỗ Niệm Tông chỉ vào bụng của nàng, “Chờ nàng đi ra, ta không cho nàng lễ gặp mặt, tức chết các ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười: “Ta giận, tức giận tức giận.”
“Ngươi tức giận cũng không có biện pháp, phản chính ta sẽ thỏa hiệp.” Lỗ Niệm Tông nói.
Sảo sảo nháo nháo, bọn họ trả phòng, thu thập xong xe ngựa, Đỗ Cửu Ngôn do Quế vương đỡ lên xe ngựa, ngồi xếp bằng ngồi ở trong xe, nghe Quế vương đọc thơ.
“Ý thơ cảnh này không được, ” Quế vương lật một tờ, ghét bỏ không ngớt, “Khuê nữ của ta sẽ mất hứng.”
“Bài này cũng không được.”
“Cái này cũng không được!”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn chằm chằm: “Dù thế nào, một quyển thi tập ngươi bỏ phân nửa, còn dư lại phân nửa ngươi hiện tác?”
“Vậy không đọc nữa. Khuê nữ của ta giống ta, nhất định là thịnh thế mỹ nhan có tài có đức!” Quế vương nói, “Căn bản không cần nàng nói những thứ dưỡng thai này.”
“Đọc!” Đỗ Cửu Ngôn không cùng hắn dong dài, cường quyền cổ tay áp bách, “Không đọc xuống xe.”
Quế vương bĩu môi, lầu bầu nói: “Đõc thì đọc, dữ như vậy làm gì.”
Lúc nói chuyện, tiếp tục ghét bỏ mà đọc.
“Còn không bằng ta hát.” Quế vương dán bụng của nàng, “Khuê nữ, phụ thân hay cho ngươi nghe được không?”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn đỉnh đầu của hắn, cười lạnh một tiếng nói: “Vương gia, không phải ta khinh thường ngươi, ngươi xác định ngươi biết ca hát?”
“Đương nhiên biết!”
“Vậy ngươi hát đi, Giang Nam tiểu khúc, Hà Bắc bang tử, Tần xoang cũng rất tốt, nào!”
Quế vương hừ lên, nâng cổ họng, bụng của Đỗ Cửu Ngôn đã bị đá một cước, nàng vội vàng che miệng của Quế vương: “Khuê nữ ngươi không hài lòng, đá ta.”
“Dựa vào cái gì a, nàng không hài lòng với ngươi, vì sao đá ta.”
“Đem mặt dính sát vào, để cho nàng đá ngươi.”
Quế vương bất mãn nói: “Nàng làm sao sẽ biết nàng(con gái) không hài lòng, nàng(con gái) đây là vỗ tay trợ hứng cho ta hát hò, nói cha nàng hát hay.”
Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt ghét bỏ, phỉ nhổ nói: “Vương gia, nếu người nói người đẹp thân cao vóc người tốt, ta cũng không nói, nhưng người cũng không biết xấu hổ xạo nói bản thân hát hay? Giọng của ngươi cùng mặt của người vừa lúc tỉ lệ nghịch.”
“Vẫn là tỉnh lại đi, chờ trở về để Hoa Tử hát cho nàng nghe, Nháo nhi. . .” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện ngừng lại, không nói.
Quế vương ngẩng đầu nhìn nàng, thở dài, ôm nàng vào trong ngực vỗ, nói: “Được, ta không hát không hát!”
Đỗ Cửu Ngôn oán trách liếc hắn một mắt.
“Nháo nhi cũng không có việc gì.” Quế vương nói.
“Ân, hắn nhất định trốn ở chỗ ta không biết, lặng lẽ sống, sống cuộc sống hắn mong muốn!”
Mặc dù mọi người đều là nửa đường gặp nhau, nhưng sớm đã có cảm tình, thậm chí rất nhiều người thực sự cho rằng Đỗ Huỳnh là đệ đệ của nàng.
Được một đệ đệ tri kỷ không dễ dàng.
“Cửu Ngôn, Cửu Ngôn!” Lỗ Niệm Tông gõ cửa sổ xe ngựa, Cố Thanh Sơn đánh xe sợ hắn đụng phải, ngừng xe, “Thiết tháp, ngươi xem a!”
Hắn kích động chui đầu vào: “Ngươi mau nhìn mau nhìn.”
“Chúng ta đây tấp vào một bên nghỉ ngơi, ngươi và Lương Di điodạo, ta và vương gia đã đi nhìn rồi.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy mặt của hắn ra ngoài, bình thường nhìn hoàn hảo, chui vào vừa nhìn mặt thật đúng là lớn.
Lỗ Niệm Tông nhìn cự ly, gật đầu nói: “Được, vậy các ngươi ở chỗ này chờ chúng ta, ta và Di Di đi một chút sẽ trở lại.”
Hắn nói chuyện, dắt ngựa của Lương Di, hai người giục ngựa quay đầu hướng về phía Thiết tháp.
Đỗ Cửu Ngôn do Quế vương ôm xuống xe, Cố Thanh Sơn lái xe chạy tới trên đường nhỏ.
Tứ diện đều là đồng ruộng, rất nhiều nông dân xăn ống quần đang ở trong ruộng làm cỏ, cười nói xua tan một thân uể oải.
“Đệ đệ ngươi ngày hôm nay sao không có ra?” Xa xa, trong đồng ruộng có người trò chuyện, Đỗ Cửu Ngôn tựa ở vai của Quế vương, nhìn Thiết tháp đờ ra, ngay sau đó một giọng nói khác trả lời, “Ngày hôm nay hắn có chút khó chịu, ở nhà nghỉ ngơi.”
Bookwaves.com.vn
“Thân thể hắn không tốt, là muốn nghỉ ngơi nhiều. Nhắc tới ca ca này như ngươi thật là tốt, cũng không thành gia chuyên tâm chiếu cố bồi hắn.”
“Huynh đệ một nhà có thể cùng một chỗ, là phúc khí lớn nhất.”
Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên ngẩn ra, cầm lấy tay của Quế vương, nói: “Vương gia, thanh âm này rất quen thuộc.”
“Ân?” Quế vương không giải thích được, “Âm thanh của nam nhân nói chuyện trong ruộng sao? Quen thuộc chỗ nào?”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, trong đầu vơ vét tất cả người quen biết một lần, nhãn tình sáng lên nói với Quế vương: “Là, Lăng Nhung!”
“Vương gia, là thanh âm của Lăng Nhung.”
Quế vương lấy làm kinh hãi, nhìn chằm chằm bóng lưng xa xa đưa lưng về phía bọn họ, đang cong lưng làm việc: “Nàng xác định?”
“Sẽ không sai.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thanh âm của người hát hí khúc phá lệ bất đồng, vưu kì thật dễ nghe. Thanh âm này nhất định là của Lăng Nhung, không có sai.”
Quế vương gật đầu, nói: “Cố Thanh Sơn, đi qua nhìn một chút.”
“Vâng!” Cố Thanh Sơn nghe được, cùng Hàn Đương hai người một trái một phảichạy tới, Cố Thanh Sơn hô to một tiếng, “Lăng Nhung!”
Người khom lưng bỗng nhiên đứng thẳng, chờ thấy người gọi hắn, nhất thời chân mềm nhũn ngồi ở trong ruộng nước.
“Gia!” Cố Thanh Sơn thấy mặt của Lăng Nhung, “Là Lăng Nhung không sai.”
Sắc mặt cỉa Lăng Nhung trắng bệch ngồi ở trong ruộng nước, hơn nửa ngày không có phản ứng, người xung quanh đều ngơ ngác nhìn một màn này, không biết tình huống, không dám tùy tiện lên tiếng hỗ trợ.
“Là Lăng Nhung, nàng không sai.” Quế vương đỡ Đỗ Cửu Ngôn, “Đừng nóng vội, chờ hắn qua đây hỏi lại.”
Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy tay của Quế vương, nhìn chằm chằm Lăng Nhung đang co rúm lại nhìn nàng lại, sắc mặt chìm lãnh.
Lăng Nhung ở chỗ này, như vậy Nháo nhi đâu?
Lúc đó, hắn là bồi Nháo nhi tự tử cùng chết, hay là hắn hại chết Nháo nhi?
Lăng Nhung chân trần, ở trong ruộng nước rửa sạch tay, tiện tay lau ở trên người, đi tới trước mặt của Đỗ Cửu Ngôn, vắt tay vào nói: “Vương gia, Đỗ tiên sinh.”
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hắn, hắn đen không ít, không có tinh xảo non mịn như trước đây, nhưng sinh ra vài phần nam nhân đảm đương ổn trọng, một lúc lâu nàng lên tiếng hỏi: “Tình huống gì, nói với ta.”
“Đỗ tiên sinh, ” Lăng Nhung nói, “Ta, ta không biết có nên nói với người hay không.”
Hắn phát hiện Đỗ Cửu Ngôn mang thai, cho nên càng không dám tùy tiện nói ra chân tướng của chuyện, nếu như làm kinh sợ Đỗ Cửu Ngôn, hắn chính là chết một trăm lần cũng không có thể chuộc tội.
“Ta chịu được, nói đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tuy là phụ nữ có thai, nhưng muốn động thủ với hai người như ngươi, ta vẫn có thể đánh ngã.”
Lăng Nhung cả kinh, khoác tay nói: “Người, người hiểu lầm.”
“Ta, Đỗ Huỳnh. . . Nháo nhi hắn. . . Hắn ở nhà.” Lăng Nhung không dám nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hắn biết Đỗ Cửu Ngôn rất thương yêu Nháo nhi, thương yêu như đệ đệ. Cho nên hắn càng thêm chột dạ, rất sợ nàng sẽ tổn thương sinh giận.
“Đi xem.” Tim của Đỗ Cửu Ngôn nhảy, bình tĩnh cả giận, “Đi thôi.”
Lăng Nhung gật đầu, chân trần đi dọc theo quan đạo.
Hàn Đương ở lại chờ Lỗ Niệm Tông và Lương Di, ba người bọn họ theo Lăng Nhung. Dọc theo đường đi Lăng Nhung không dám nói lời nào, vẫn cúi thấp đầu, đi về phía trước.
Đỗ Cửu Ngôn cũng không có mở miệng.
Đi một trản trà, quẹo một bờ ruộng, Quế vương dắt Đỗ Cửu Ngôn.
Lại là thời gian uống cạn một chun trà, bọn họ thấy được một gian nhà tranh không gần thôn không gần nước, trước viện tử, nuôi mấy con gà, sau nhà trồng rau, màu xanh biếc rất có sinh khí.
Trên ống khói bốc khói, một trận hương khí cơm nước dễ ngửi truyền ra.
“Chính, chính là chỗ này.” Lăng Nhung đẩy hàng rào viện môn ra, hướng về phía trù phòng hô một tiếng, “Nháo nhi!”
“Nháo nhi, ta đã trở về.”
Tại trù phòng có người lên tiếng, nói: “Ân, đã biết.”
Thanh âm tâm tình không cao, khàn khàn, có chút không đúng lắm.
“Nháo nhi!” Lăng Nhung lại hô một tiếng, “Ngươi, ngươi đi ra một chút.”
Nháo nhi lên tiếng, xoa tay từ trong phòng bếp đi ra: “Thế nào. . .” Lời còn dư lại, cắm ở trong cổ họng, hắn thấy được người đứng ở phía bên ngoài viện.
Là người hắn ngày nhớ đêm mong nhớ, mặc một bộ váy hồ lam, chải búi tóc không mang đồ trang sức. Nàng mập một ít, màu da trong trắng lộ hồng, mắt đen bóng hàm chứa nước mắt. Nàng đang hoài thai, thiếu mềm mại ngày xưa, lại sinh ra một phần nữ tính ánh sáng nhu hòa.
Nàng. . .
“Cửu ca!” Nháo nhi không qua đây, phù phù quỳ xuống, “Cửu ca!”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn mím môi, nước mắt nổi lên, nàng dẫu môi, gắt gao theo dõi hắn. Hắn đen không ít, nhưng vẫn là như một tiểu cô nương, tinh tế nhu nhu. Ánh mắt của hắn sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc một hồi. Hắn quỳ trên mặt đất, đường nhìn chưa từng ly khai nàng, chứa tràn đầy kích động và mừng rỡ còn có hổ thẹn và thấp thỏm không giấu được.
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn lên tiếng, chỉ vào gà trong viện hắn, “Gà nuôi không tệ, có thể đẻ trứng đi.”
Nháo nhi nghĩ tới củ cải nhỏ trước đây nuôi gà, vô số đêm, hắn cũng sẽ mộng gà trong Kê Mao hạng của Thiệu Dương, kỷ kỷ tra tra kêu.
“Cửu ca!” Hắn khóc, nước mắt dường như mở cống hồng thủy, căn bản ngăn không được.
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá sơn chi phồn thịnh trong viện, “Hoa trồng không tệ, có nở hoa rồi đi.”
Nháo nhi nghĩ đến hắn từng mua qua sơn chi treo ở cái móc trên trường của mỗi người, Cửu ca nói buổi tối ngủ đều chìm rất nhiều, bởi vì nàng rất thích hương khí của sơn ch.
“Cửu ca!”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá y phục phơi ở cửa , bên trên thêu cành trúc thanh nhã, “Tú công vẫn là rất tốt, có thể kiếm tiền chứ?”
Nháo nhi nghĩ đến hắn thêu cành trúc ở trên vạt áo tụng sư phục của nàng, từng phiến lá, đường hoàng lại có khí khái, cực kỳ giống phong độ của Cửu ca đứng ở công đường, miệng lưỡi lưu loát công bố hắc bạch!
“Cửu ca!”
Nháo nhi dùng đầu gối đi, di động trên đường đá trải trên đất, “Cửu ca ta sai rồi, ta nhớ ngươi, nhớ mọi người, nhớ nhà.”
“Cửu ca, ta hàng đêm nằm mở cũng nhớ ngươi.”
“Cửu ca!”
Đỗ Cửu Ngôn một cước đá văng cửa, hai ba bước đi tới trước mặt hắn.
Nháo nhi không đi nữa, ngang đầu nhìn nàng.
Đỗ Cửu Ngôn giơ tay lên tát hắn một cái tát, quát dẹp đường: “Ngươi không chết, vì sao không nói cho chúng ta biết?”
“Một câu nói, một phong thư, thậm chí một chữ đều không có!”
“Ngươi nhớ chúng ta, chúng ta làm sao không nhớ ngươi.”
“Ngươi hài tử này, nhìn hiểu chuyện, làm việc sao lại lộn xộn như thế.”
Nháo nhi ôm cổ chân của nàng, lên tiếng khóc lớn: “Cửu ca, ta sai rồi, ngươi đánh ta đi, ta sai rồi, ta rất hối hận.”
“Ta cô phụ tính yêu của các ngươi đối với ta, ta sai rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn quỳ một gối trước mặt hắn, nước mắt cũng tuôn rơi rơi, đánh giá hắn, nói: “Được rồi, ta tha thứ cho ngươi.”
“Cửu ca!” Nháo nhi ôm hắn, “Cửu ca!”
Đỗ Cửu Ngôn hít sâu một hơi, vỗ về phía sau lưng của hắn.
Lăng Nhung ở một bên lau nước mắt, áy náy đến không kềm chế được.
“Đứng lên mà nói đi.” Quế vương tiến lên đỡ Đỗ Cửu Ngôn dậy, “Trên mặt đất lạnh, ngồi nói.”
Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, cũng dắt Nháo nhi.
Nàng lấy khăn lau nước mắt cho hắn, nói: “Không mời chúng ta đi vào ngồi một chút?”
“Ngồi, ngồi!” Nháo nhi gật đầu, “Ta đang nấu cơm, nếu các ngươi không ghét bỏ, ở nơi này ăn cơm đi.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, nói: “Không ăn, ngươi làm cơm không thể ăn.”
Nháo nhi vừa khóc vừa cười: “Cửu ca, chỉ có ngươi nói ta làm cơm không thể ăn.”
Lăng Nhung pha trà, lại cùng bọn họ khẩn trương nói: “Ta, ta đi nhà Lưu bá mua một trái dưa hấu, giải khát cho vương gia và Đỗ tiên sinh.”
“Không cần.” Đỗ Cửu Ngôn gọi hắn, “Ngồi đi, chúng ta cùng nhau trò chuyện.”
Lăng Nhung xác nhận, xoa xoa tay câu nệ ngồi ở trên cái băng nhỏ sát cửa, Nháo nhi gọi hắn: “Sư huynh, ngươi ngồi ở đây.”
“Không cần.” Lăng Nhung chột dạ, phất tay nói, “Ta ngồi ở chỗ này, các ngươi nói, ta nghe.”
Nháo nhi thở dài, cũng không dám ép buộc, cẩn thận châm trà đưa tới cho Đỗ Cửu Ngôn: “Cửu ca, ngươi uống trà.”
Hắn nói chuyện, nhìn chằm chằm bụng của Đỗ Cửu Ngôn, không nhịn được muốn sờ sờ. Lúc nàng sinh củ cải nhỏ, bọn họ còn không biết, thai này, hắn thật muốn bồi ở bên người nàng a.
Ngày hôm trước, hắn ở bên ngoài khách sạn nghe được tin tức nàng mang thai, đã muốn vọt vào thăm nàng.
Nhưng hắn không dám, hắn sợ Đỗ Cửu Ngôn trách hắn rõ ràng không có chết, lại bỏ tất cả người nhà, ở chỗ này sống tạm bợ.
Hắn ích kỷ như thế , không mặt mũi nào đối mặt với tất cả những người quan tâm hắn.