Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 123: HỒI KINH HỒI CUNG

Dịch giả: Luna Wong

Nháo nhi đã đổi y phục mới, mua rất nhiều vải vóc miên chất, dọc theo đường đi đều thêu thùa may vá.

Đỗ Cửu Ngôn đâm trán của hắn, nói: “Tia sáng quá sáng, như vậy thương mắt.”

“Đều sắp bảy tháng rồi, ta phải mau chóng làm xong. Ngươi không quan tâm việc này, ta phải quan tâm a.” Nháo nhi cười hì hì, trong gương đã làm ba bộ nội y rồi, hắn tính toán một ngày xuất mồ hôi đổi một hai bộ, dù thế nào cũng phải được mười bộ nội y để thay đổi.

Chờ làm xong nội y, làm tiếp bốn năm kiện áo bông. Lúc Đỗ Cửu Ngôn sính chính là tháng tám, chờ ra tháng nhất định phải mặc áo bông.

“Còn có đấu bồng, vớ, khăn che miệng, mũ đội đầu, cái bao tay. Hài tử thấy gió lớn, chờ làm xong những thứ này lễ mừng năm mới quần áo mới lại phải làm, qua hết năm những thứ nội y và vân vân này khẳng định đều nhỏ, còn phải làm lần nữa. Đảo mắt đầu xuân đến mùa hè, lại không phải có một đống y phục thay sao?”

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương sóng vai ngồi, há mồm nhìn hắn, hai người nghe nhĩ vựng hoa mắt, một đầu tương hồ.

“Người với người khác biệt, thật lớn a.” Lỗ Niệm Tông đánh giá Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, “Nháo nhi, ta dám khẳng định nga, hai người bọn họ cũng không có nghĩ tới vấn đề quần áo sau khi tiểu hài tử sinh ra phải mặc đâu.”

Nháo nhi che mặt mà cười, nói: “Bọn họ không cần suy nghĩ, ta nghĩ là được.”

Đỗ Cửu Ngôn xấu hổ không ngớt trừng Quế vương, nói: “Làm phụ thân, chỉ biết chờ mong sinh, thế nào không thể ngẫm chuyện sau khi sinh?”

“Làm mẫu thân, nàng có nghĩ sao?”

Đỗ Cửu Ngôn tằng hắng một cái, lộ ra biểu tình ngươi ở đây nói chuyện với ai, đầu óc ngươi là thanh tỉnh sao.

“Ta sai rồi!” Quế vương nói, “Từ giờ trở đi ta thanh tỉnh, ta dùng vở ghi lại.”

“Ta thỉnh giáo dục nhi nhiều hơn, ta phải học làm sảo để làm một vị phụ thân hợp cách.”

Đỗ Cửu Ngôn hài lòng một chút, nói với Nháo nhi: “Chuyện này giao cho ngươi. Bất quá ngươi cũng không cần một mình ôm đồm, làm mấy bộ vui là được, trong cung và trong nhà đều có châm tuyến phòng, để cho các nàng làm.”

Việc này là chuyện của châm tuyến phòng, làm hết chuyện của người ta, người ta buồn chán biết bao.

“Ta cũng nhàn rỗi a, vừa lúc có chuyện này làm giết thời gian.” Nháo nhi cười nói.

Lăng Nhung ngồi ở một bên cười khúc khích.

“Cười ngu như vậy, ” Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, “Ngẫm lại hồi kinh làm cái gì, có muốn tiếp tục lên đài không?”

“Thanh danh của Đỗ lão bản còn ở đây, mọi người còn thường thường nhắc tới, hoài niệm Bạch Xà truyền của Đỗ lão bản và Thanh lão bản.”

Nháo nhi và Lăng Nhung liếc nhau, Nháo nhi lắc đầu nói: “Ta không muốn hát, vốn có cũng không phải thích cỡ nào, nếu lui xuống thì lui đi.” Lại nói, “Về phần sư huynh, hắn cũng không phải rất muốn.”

“Vậy đi nói một chút với Ngõa Tứ, bọn họ còn có làm hay không, nếu như làm vậy các ngươi khai một hí viên, cũng không xem như đoạt mối làm ăn với bọn họ, nếu như không làm, thì mua lại.”

Nháo nhi đầy mặt kinh ngạc: “Khai Ngõa Tứ sao?”

“Nguyện vọng của ngươi không phải mở Ngõa Tứ sao?”

Nháo nhi gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, ta chỉ muốn mở Ngõa Tứ, nâng Hoa Tử làm vai nổi danh.”

“Vậy quyết định thế đi.”

Mọi người ở ven đường nghĩ ngơi và hồi phục một hồi, tiếp tục chạy đi, mình hai tháng bảy, đã thấy cửa kinh thành.

Từ biệt một năm rưỡi, Đỗ Cửu Ngôn cũng rất tưởng niệm nơi này, Quế vương vén rèm xe nhướng mày nói: “Không có thay đổi gì.”

“Vương gia cũng nhớ nhà sao?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.

Hắn sớm đã không muốn trở về, vừa đi đã nhiều năm không hồi kinh.

“Thỉnh thoảng nhớ một chút đi.” Quế vương nói.

Lỗ Niệm Tông giục ngựa chạy tới, kêu: “Ngôn Ngôn, là muốn đại trương kỳ cổ, hay là lặng lẽ đi vào?”

“Lặng lẽ tiến!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hiện tại ta quá kịch cợm, không muốn làm náo động.”

Lỗ Niệm Tông gật đầu: “Được rồi, chúng ta đây lặng lẽ tiến.”

Bọn họ viết thư cho tất cả mọi người, nói tháng bảy có thể về, nhưng cụ thể là ngày nào thì không có nói.

“Cửu ca, ” Nháo nhi leo lên xa bên này, “Ngươi vào trong cung gặp củ cải nhỏ trước, hay là quay về vương phủ trước?”

“Tiên sinh và Hoa Tử còn ở tại vương phủ không?”

Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Tiên sinh hiện tại quan phục nguyên chức, có nhà của mình, Hoa Tử lạo ở trong nhà của tiên sinh.”

Các cô nương trong vương phủ tất cả giải tán rồi.

“Vậy, vậy là ngươi đi nhà tiên sinh, hay là quay về vương phủ?”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Chúng ta tiến cung thỉnh an thái hậu nương nương truicsw, chờ sau khi ra ngoài khẳng định còn muốn đi Lỗ phủ. Ngươi chuẩn bị nghỉ ngơi ở đâu?”

“Ta muốn đến chỗ tiên sinh bên kia ở vài ngày trước, sau đó sẽ ở đến vương phủ, được không?” Hắn muốn ở cùng Đỗ Cửu Ngôn, nhưng lại rất tưởng niệm Trần Lãng bọn họ.

“Ngân Thủ ca khẳng định vẫn còn đang đi học, đến lúc đó gọi hắn cùng nhau qua đây.”

Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy an bài như thế hợp: “Thành, vậy ngươi trực tiếp đi đi.”

“Ta đây và Di Di về nhà.” Lỗ Niệm Tông nói, “Ta khẩn cấp muốn tất cả mọi người gặp Di Di.”

Lương Di rất khẩn trương, đuổi Lỗ Niệm Tông ra bên ngoài cưỡi ngựa, nàng ở trong xe ngựa do hai tỳ nữ hầu hạ, y phục đều thay đổi ba bộ, không một kiện hài lòng. Vội vã cũng rất nhiệt, phấn bối trên mặt cũng sắp bị phai.

“Quên đi!” Lương Di nhìn cái gương, “Cái gì cũng không bôi, đỡ phải gặp cha mẹ chồng mất mặt xấu hổ.”

Hai tỳ nữ lại hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục.

“Chờ ta một chút, ” nàng ngồi ở trong xe gọi mọi người, “Ta còn chưa thu thập xong.”

Mọi người cũng không nóng nảy, ngừng ở ngoài thành, đợi nửa gần nửa canh giờ mới vào thành.

Xe ngựa lôi kéo mành, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một đội người tiến đến, cũng không biết cụ thể là ai.

Cố Thanh Sơn và Hàn Đương đưa hành lý về vương phủ, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương vào trong cung, Lỗ Niệm Tông quay về nhà mình, Nháo nhi lại đi phủ của Trần Lãng.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương vào trong cung, dọc theo đường đi không để người lộ ra, đi Khôn Ninh cung trước.

Cửa cung mở ra, ve trong viện hẳn là đều chạy, trong trong ngoài ngoài rất an tĩnh. Quế vương dắt Đỗ Cửu Ngôn, nàng cẩn thận núp ở phía sau hắn, đi theo vào.

“Nương, ma ma!”

Thanh âm của Quế vương vừa rơi xuống, chợt nghe Tiền ma ma hô: “Là thanh âm của vương gia , nương nương, đây là thanh âm của vương gia.”

“Ai nha, vương gia đã trở về.”

Thái hậu ừ một tiếng, như là chuẩn bị ngủ trưa: “Trở về thì trở về đi, ngươi nhất kinh nhất sạ, dọa ai gia giật mình.”

Lúc nói chuyện, hướng về phía phía ngoài nói: “Đi xem có phải vương gia đã trở về hay không.”

Cung đại cô cô vọt ra, chờ thấy rõ Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn được Quế vương chống đỡ thân thể, lộ một cái mặt, nàng nhất thời kinh hô một tiếng, thất thố địa hô: “Nương nương, vương gia và vương phi đã trở về.”

“Ân.”

Thái hậu do Tiền ma ma đỡ đi ra, Tiền ma ma mắt đỏ lên, hô: “Vương gia của chúng ta gầy rồi.” Vừa nói vừa nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Vương phi đây là thế nào, còn ẩn núp nữa.”

“Nương, ma ma.” Quế vương nói.

Thái hậu nhìn lướt qua Quế vương rất ghét bỏ, lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, ngoắc nói: “Cửu Ngôn qua đây, để ai gia nhìn xem một năm này có thay đổi gì.”

“Nương nương.” Đỗ Cửu Ngôn giấu bụng, lộ gương mặt ra, “Ta biến hóa lớn, mập không ít.”

Thái hậu nói: “Mập tốt, gầy mới không dễ nhìn.”

“Đến đây đi, ai gia không ngại ngươi.” Thái hậu nói.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu: “Nương nương, ma ma, nói trước rồi không được chê ta béo a.”

“Đã biết, không ngại.” Thái hậu nói.

Tiền ma ma cũng cười xác nhận.

Đỗ Cửu Ngôn nín cười, bước chân vung từ phía sau Quế vương lên, ưỡn bụng nói: “Xem, có phải ta hơi mậphay không?”

“A!” Thái hậu kinh hô một tiếng, “Ngươi, bụng của ngươi. . . Ai gia, ta. . .”

Thái hậu chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, kích động nói năng lộn xộn.

“Có thai rồi!” Tiền ma ma lập tức thả cánh tay của thái hậu, ba bước thành hai bước chạy tới, khom lưng nhìn chằm chằm bụng của Đỗ Cửu Ngôn, “Thật có a.”

“Ta xem một chút.” Thái hậu cũng chạy tới.

Cung đại cô cô và Cung nhị cô cô cũng từ trong phòng đi ra.

Bookwaves.com.vn

“Ngươi nhường một chút.” Thái hậu đẩy nhi tử vướng víu ra, chủ tớ bốn người khom người, nhìn chằm chằm bụng của Đỗ Cửu Ngôn.

“Sờ một cái, hay là lấy mấy thứ đồ chơi này trêu đùa chúng ta.” Thái hậu nói.

Tiền ma ma cũng cảm thấy thế, Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn có thể làm ra loại sự tình này, nàng cẩn thận đưa tay đặt trên bụng, lúc này, bụng dường như phối hợp, ưỡn một cái.

“Ai ô ô!” Tiền ma ma gật đầu, “Thực sự, động rồi.”

Thái hậu ha ha nở nụ cười, đứng lên chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Coi như ngươi có bản lĩnh.”

Đỗ Cửu Ngôn ngờ tới sẽ như vậy, một chút cũng không ngoài ý liệu, vào Khôn Ninh cung liền như vậy, nàng thẳng thắt lưng nhìn chằm chằm bụng, tùy ý các nàng tham quan quan sát.

“Bụng này, có phải rất không tròn hay không?” Cung đại cô cô hỏi.

“Tròn sao, sao ta thấy là nhọn nhỉ?”

“Tròn, ngươi đứng trắc diện xem, mắt của bụng này là bằng.”

“Mắt rốn là bằng chính là bụng tròn a.”

“Phản chính không giống với khi đó nương nương mang thánh thượng và vương gia.” Cung nhị cô cô nói.

Tiền ma ma thâm dĩ vi nhiên, gật đầu nói: “Lúc mang thai thánh thượng và vương gia, bụng đều là tròn. Bụng này của vương phi nhìn tròn, nhưng lại là nhọn.”

“Kết luận là cái gì?” Thái hậu vuốt bụng nhọn.

Quế vương nói: “Kết luận chính là, trong bụng này, là một khuê nữ.”

“Nương, có phải ta rất lợi hại hay không?”

Thái hậu xua tay: “Ngươi đừng nháo, tránh qua một bên đi.”

Quế vương hừ một tiếng, tức giận kéo Đỗ Cửu Ngôn qua, ôm vào trong ngực, chỉa về phía bốn người các nàng nói: “Bốn vị, đây là tức phụ nhi của ta, nhìn đủ chưa?”

“Ngươi tiểu tử thúi này, đòi đánh có phải hay không?” Thái hậu nói, “Đừng tưởng rằng ngươi mới vừa về có thể đắc sắt.”

Quế vương nhìn lom lom thân nương mình, bất quá có khả năng từ giờ trở đi, thì không phải nữa.

“Ta xấu nói trước!” Quế vương nói, “Hiện tại các ngươi xem thì được, nhưng chờ Cửu Ngôn sinh, các ngươi không được đoạt.”

“Hài tử này của ta!” Quế vương nói.

Thái hậu trừng mắt, chỉ vào hắn: “Ngươi lặp lại lần nữa? Một hài tử ngươi đoạt với ta?”

“Ca ngươi nhắc tới thành thân thì giả câm vờ điếc, hiện tại chuyện khai chi tán diệp, phải dựa vào hai người các ngươi.”

“Các ngươi có thể sinh nhiều một chút a.”

Quế vương nói: “Ta sinh hai đứa. Sau này ngươi bảo củ cải nhỏ sinh nhiều chút đi, thú thêm mấy cung, có thể khai chi tán diệp rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn lui về sau hai bước, không nói nhìn mẫu tử hai người cãi vả.

“Nương nương, vương gia. Nhị vị nghỉ một chút, chớ ồn ào.” Tiền ma ma đỡ Đỗ Cửu Ngôn khuyên can, “Một hồi kinh vương phi còn có thể kinh luôn cả tiểu quận chúa.”

“Quên đi.” Thái hậu nói, “Ai gia không cùng hắn tính toán.”

“Keo kiệt, ta cũng hoài nghi có phải hắn được ta nhặt về trên đường hay không.”

Quế vương bĩu môi, tự vào trong phòng.

Thái hậu lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Thế nào cũng không nói với chúng ta một tiếng? Bụng này mấy tháng?”

“Giữa tháng 8 hậu coi như sinh.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Thái hậu sợ hết hồn: “Nhanh như vậy?”

“Vậy, chúng ta đây phải mau đi tìm vải ra làm y phục.” Cung đại cô cô nói.

“Một tháng, là phải nhanh.” Tiền ma ma nói.

“Giường nhỏ a, nôi a dùng cũ hay là mới? Không bằng hay dùng cái vương gia ngủ khi còn bé?” Tiền ma ma hỏi.

“Không được, giường kia ngủ khó chịu, phải làm một cái mới, nhanh chóng phân phó để cho bọn họ làm gấp. Gỗ phải ttố, mùi tản, không thể còn chưa ngủ đã ngửi ra được mùi gỗ.” Thái hậu phân phó nói.

Quế vương tự mình rót trà, rất giận.

“Cửu Ngôn cũng cực khổ, ngươi mau ngồi, ai gia cho người đi làm đồ ăn ngon cho ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui