Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 97: ƯU QUỐC ƯU DÂN


Editor: Luna Wong – ta vừa phát hiện TLK với ĐTS bị loạn chương, sao không ai báo lỗi nhắc ta thế T_T


Sáng sớm ngày thứ hai, Cầu Chương lần thứ hai thăng đường, trước mắt bao người, mời đại phu cho Đắc Ngọc, Vương Mậu Sinh, cùng với Vương quản sự và Trang An bảy người cùng chẩn bệnh.


Đại phu nói không biết bệnh gì cả, nhưng là có thể khẳng định, bảy người mạch tượng như nhau.


“Đại nhân, không có khả năng! Chúng ta không có khả năng có bệnh, việc này phân minh chính là hoa chiêu của Đỗ Cửu Ngôn.”Trang An táo bạo không ngớt, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, hận không thể ăn hắn, “Ngươi tiểu nhân gian trá này, ngươi không xứng làm tụng sư.”


Đỗ Cửu Ngôn nhàn nhạt, thiêu mi nhìn hắn, “Ta xứng làm tụng sư hay không, chuyện này không định luận, nhưng các ngươi có tội, đã là bằng chứng như núi.”


“Không có khả năng.” Đẩu Niên Thương hô: “Nha đầu kia phân minh chính là xử nữ, một xử nữ, làm sao có thể nhiễm bệnh giang mai.”


Hắn nói ra, Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, chất vấn: “Lớn mật Đẩu Niên Thương, ngươi còn nói không có gian chiêm Đắc Ngọc. Nếu ngươi thuần khiết, làm thế nào biết nàng là xử nữ?”


“Ta!” Đẩu Niên Thương sửng sốt, biết mình nói sai.


Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, nói với Cầu Chương: “Đại nhân, án này đã rất rõ ràng. Theo《 Chu Luật, hình Luật, Tố Tụng, Vu Cáo 》vu lương vi đạo, luận tội sung quân, theo《 Chu Luật, Hình Luật, Phạm Gian 》cưỡng gian cưỡng dâm phụ nữ, giảo giám hầu, theo 《 Chu Luật, Lại Luật, Chức Chế, Tri Pháp Phạm Pháp 》 tội đáng đánh tám mươi roi, trừ chức.”


“Như trên, ba tội cùng phạt, vọng đại nhân minh biện tấu lên, chém lập quyết!” Đỗ Cửu Ngôn lớn tiếng nói.


Đỗ Cửu Ngôn này, nhắc đến Chu Luật đúng là nắm trong lòng bàn tay, so với hắn còn thạo hơn, khóe miệng Cầu Chương run run, không thể không gật đầu.


Hắn cảm giác mình bị Đỗ Cửu Ngôn dắt mũi.


Sắc mặt của bốn người Trang An trắng nhợt, Trang An hô: “Đại nhân, chúng ta muốn Ngô thống lĩnh, chúng ta muốn thỉnh tụng sư.”


“Thỉnh tụng sư thì mau chóng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cách thu chưa tới hai tháng!”


Cầu Chương vỗ kinh đường mộc, quát dẹp đường: “Lấy Trang An dẫn đầu, bốn ti binh tuần kiểm ti tội danh là thật, xử trảm lập quyết!”



“Người đến, mang những người này xuống.” Bốn tên hèn nhát, dám làm không dám nhận, thiếu chút nữa hại hắn.


Bộ khoái nha môn tiến lên, kéo bốn người Trang An xuống.


Đỗ Cửu Ngôn chẳng biết ở đâu moi ra một cây quạt, chậm rãi phe phẩy.


“Đỗ tiên sinh.” Đắc Ngọc đỡ Vương Mậu Sinh quỳ xuống, “Đại ân đại đức của tiên sinh, hai người ta không thể báo. Đắc Ngọc kiếp sau làm trâu làm ngựa, báo đáp ân nhân.”


Vương Mậu Sinh nghỉ ngơi hai ngày, đã khôi phục một chút hình người, trên mặt gầy trơ cả xương, chỉ còn lại có một đôi mắt hôi mông mông, hắn dập đầu nói: “Nửa đời sau của Mậu Sinh nguyện ý đi theo tiên sinh, mặc cho tiên sinh sai sử.”


“Không có việc gì là được, về phần báo ân cũng không cần.” Đỗ Cửu Ngôn đỡ hai người dậy, “Các ngươi đều còn trẻ, dưỡng thân thể cho tốt, chờ trở về Thiệu Dương, nghĩ biện pháp cho đại tiểu thư các ngươi thả Đắc Ngọc, hai người các ngươi sống cho tốt, đó là báo đáp tốt nhất cho ta.”


Đắc Ngọc lau nước mắt, nghĩ đến kinh lịch mấy ngày của nàng, xấu hổ khó có thể sống tạm bợ, khóc ròng nói: “Đắc Ngọc đã không phải hoàn, không xứng với Mậu Sinh ca, nửa đời sau, Đắc Ngọc nguyện ý thanh đăng cổ phật, thay Đỗ tiên sinh, Mậu Sinh ca còn có đại tiểu thư mỗi ngày mỗi ngày ở trước phật niệm kinh tụng phật, phù hộ các ngươi một tiếng thuận toại an khang.”


“Xứng sao?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Vương Mậu Sinh, “Nói câu cho ta nghe chút.”


Mặt Vương Mậu Sinh đỏ lên, ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, lại quét Đắc Ngọc một mắt, gật đầu, nói: “xứng, xứng!”


“Vậy thì không phải rồi sao.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Đắc Ngọc: “Một đời rất ngắn, để cho mình thư thản trước, mới lo lắng người khác có thỏa mái hay không.”


Lúc nói chuyện nàng đi ra ngoài, “Đi thôi, sự tình xong xuôi, chúng ta đi mua sắm chúc mừng một chút.”


bookwaves.com

Đắc Ngọc và Vương Mậu Sinh hai mặt nhìn nhau.


“Đỗ tiên sinh, Đỗ tiên sinh.” Vương quản sự đuổi theo, thấp giọng nói: “Người… Người xem giải dược, lúc nào cho ta, một thân bọc mủ, thật sự là quá khó tiếp thu rồi.”


Lúc này Đỗ Cửu Ngôn mới nhớ tới, bất đắc dĩ cười, nói: “Ta đây còn thật không biết, đi về hỏi Ngân Thủ, hắn tất nhiên là biết. Bất quá, ngày hôm nay tự nhiên là không được, chờ các ngươi trở lại Thiệu Dương, mới giải độc cũng không muộn. Vương quản sự, thật sự là khổ cực ngươi, khổ cực phí này, trở về nhớ kỹ lấy chỗ Lộ Diệu.”


Họa là nàng chọc, thế nào cũng không có thể để cho nàng chỉ lo thân mình.



“Vâng, vâng!” Vương quản sự không dám nói không, theo Đỗ Cửu Ngôn trở về khách sạn, sáng sớm ngày thứ hai, mang theo giải dược cùng Vương Mậu Sinh còn có Đắc Ngọc trở về Thiệu Dương.


Thái Trác Như cười khanh khách nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Tụng phí này, còn cần đưa không?”


“Nể giao tình của ta ngươi, án tử giản đơn, miễn cho ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Thái Trác Như chắp tay thi lễ, “Đa tạ Đỗ tiên sinh nhớ kỹ tình nghĩa, Thái mỗ kinh sợ, vô cùng cảm kích.”


“Lòng cảm kích nhớ trong lòng là được.” Đỗ Cửu Ngôn tựa ở nhuyễn tháp, mở nửa cánh cửa sổ nhìn ra ngoài khách sạn, Thái Trác Như hỏi: “Ngày sau người của ta sẽ đến, ngươi dự định lúc nào trở về?”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm nhai đạo, không nói gì, Thái Trác Như cũng không hỏi nữa, ngồi xuống bên cạnh bàn tự rót tự uống.


Ước chừng qua hơn một canh giờ, Ngân Thủ mang theo Tam Tử vội vã trở về.


Cửu ca.” Ngân Thủ uống chén lớn trà lạnh, lau mồ hôi nói: “Sự tình quả nhiên như suy đoán của ngươi, hiện tại Hắc Đầu ca theo hắn, kế tiếp chúng ta làm như thế nào?”


Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, nói: “Ta muốn đi bái kiến Cừu đại nhân, nửa ngày không gặp, nói vậy Cầu Đại Nhân rất tưởng niệm ta.”


Lúc nói chuyện, nàng ra cửa.


Thái Trác Như bị nước trà sặc, nói với Ngân Thủ: “Các ngươi theo hắn đi, một hồi nếu như Cầu Đại Nhân nghẹn khí, các ngươi cũng có thể đúng lúc hỗ trợ gọi người tìm đại phu.”


“Được!” Ngân Thủ và Tam Tử cười hì hì theo Đỗ Cửu Ngôn đi nha môn.


Cầu Chương đang viết bản án ngọc án, viết lần thứ hai, nhưng kết luận trước sau lại tuyệt nhiên tương phản. Hắn viết không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh…


Nếu như Đỗ Cửu Ngôn không đến chỗ hắn lật lại bản án, mà là trực tiếp đi phủ nha, vậy hắn tiêu rồi.


Tiểu tử này, làm việc tuy rằng rất để người tức giận, thế nhưng không thể không nói, hắn vẫn còn có chút phân tấc, hận đều không hận nổi.



“Đại nhân, ” thư lại gõ cửa tiến đến, thấp giọng nói: “Đỗ Cửu Ngôn cầu kiến.”


Bút trong tay run lên, một giọt mực nước rơi vào trên phán độc viết phân nửa, Cầu Chương tức giận xoa trán, nói: “Có người, thực sự là không chịu được bị nhắc. Mời hắn vào đi.”


“Đại nhân, người có khỏe không?” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách tiến đến, trở tay đóng cửa, Cầu Chương chỉ vào cửa, “Ngươi đóng cửa có ý gì?”


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống đối diện hắn, thấp giọng nói: “Đại nhân, có chuyện ta muốn nói một câu với người, người nhất định phải bớt thời giờ nghe ta nói hết.”


“Ta không bớt thời giờ, nói vậy ngươi cũng sẽ nói xong.” Cầu Chương đơn giản không cùng nàng đấu võ mồm, bưng trà nói: “Có phải người lại muốn nói với bổn quan người của Quế vương sẽ đến Tân Hóa đoạt lính của hắn hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đại nhân anh minh.”


“Mấy ngày nay ta vẫn phái người nhìn chằm chằm, Quế vương hiện nay còn đang ở Trấn Viến, căn bản không có dấu hiệu biểu hiện hắn trở về Tân Hóa.”Cầu Chương nói: “Bất quá, ta còn mượn hai nhánh binh mã, dù là hắn tới, hắn cũng vô kế khả thi.”


Một ngày mệnh lệnh phía trên chưa hạ, phản quân của Quế vương hắn phải trông coi kỹ lưỡng, quyết không thể xảy ra nửa điểm sai sót.


Về phần bên trên sẽ tính toán phân phó thế nào, hắn cũng không biết. Nếu như là những người khác mưu phản, thánh thượng chắc chắn sẽ không cho phép, nhưng là bây giờ Quế vương… Huynh đệ bọn họ tình thâm, nếu hắn tổn thương Quế vương thật, không nói thánh thượng, chính là thái hậu nương nương, cũng sẽ không tha hắn.


Vẫn là lão lão thật thật, chờ chỉ thị của cấp trên đi.


bookwaves.com

Nói như vậy, dù là Quế vương đến cứu người đi, đối với đại nhân mà nói, kỳ thực cũng không sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Đầu lông mày của Cầu Chương vặn một cái, nói: “Dĩ nhiên không phải, Người ở chỗ của ta, không thể nhiều cũng không thể thiếu, bằng không ta sẽ mất chức rơi đầu.”


“Vậy là được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói lại châm trà cho Cầu Chương, thấp giọng nói vài câu, Cầu Chương hơi hơi hí mắt, nhìn hắn, mắt lộ ra mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.


Mặt trời chiều lặn phía tây, sắp vào bảy tháng, buổi tối Tân Hóa thành chính là thời gian mát mẻ sảng khoái, ngoài nha môn bỏ hoang tuần kiểm ti cách xa huyện nha, Vệ Sở phái tới hai trăm người, vây chật cả viện như nêm cối.


Những người không có nhiệm vụ, không được đến gần.


Lúc này trong viện, sáu mươi lăm đại nam nhân, mỗi người ăn mặc chỉnh tề, xếp thành hàng luyện tập quân sự ở trong viện.


Tiếng hò hét không ngừng, chỉnh tề lại có khí thế.


Chọc binh coi chừng bên ngoài nhịn không được leo tường nhìn, lại khinh thường nhảy xuống.



“Thật muốn đánh một trượng là xong.” Binh của Vệ Sở ngồi chồm hổm dưới đất, ban ngày nóng một thân mồ hôi, buổi tối lạnh đến run, “Quế vương và thánh thượng cũng không biết có cách nghĩ gì.”


Thống khoái một chút, không minh bạch như thế, để cho bọn họ rất khó làm a.


“Đánh a!” Bỗng nhiên có người hô: “Làm, bọn họ sáu mươi lăm người, chúng ta cũng chọn sáu mươi lăm người, đi vào luyện tay.”


Người nói chuyện mang mũ bách hộ, xoa xoa tay, lộ ra biểu tình ngứa nghề, “Chỉ nói không giết không tha, chúng ta chỉ là đánh một trận mà thôi, sợ cái gì.”


“Đánh thì đánh!” Lời này của hắn thành công khơi mào hưng phấn của mọi người, nhất thời rất nhiều người đưa tay báo danh, “Đi, tính ta là một người.”


Sáu mươi lăm người chọn ra chỉ trong chớp mắt, bách hộ kia cười hì hì đẩy cửa ra, mọi người nối đuôi nhau đi vào, người bên ngoài ghé vào tường ngoài.


“Không cần binh khí, chúng ta đánh một trận a.” Bách hộ hướng về phía Quế binh bên trong khiêu khích.


Quế binh đang biệt khuất, vừa nghe được đánh, lập tức ứng, một tiếng thét to thét to, hai phe nhân mã, hơn một trăm hỗn chiến với nhau, có người ngã ngựa đổ, náo nhiệt không ngớt.


Nhai đối diện, Liêu Khanh Trường đứng ở trong ngõ hẻm, đầu lông mày khẩn túc.


Trong bóng tối phía sau hắn, mười mấy vô thanh vô tức ẩn nấp, giống như con báo ám dạ ngủ đông, nhìn chằm chằm động tĩnh đối diện.


“Làm sao bây giờ?” Có người tiến lên đây, thấp giọng hỏi: “Đêm nay sợ rằng không được.”


Liêu Khanh Trường nói: “Chờ! để mọi người đều tự tản ra, không nên tụ ở chỗ này.”


“Công tử, ” Thường tùy của Liêu Khanh Trường đưa bình nước đến, có chút oán trách nói: “Người làm việc này cho Quế vương cũng quá nguy hiểm, chính hắn đều không hiện ra, nghe nói hôm nay còn đang xem mỏ ở Trấn Viễn phủ bên kia.”


Gần đây Quế vương thích đào mỏ.


“Nếu ta giúp hắn, tự nhiên có lý do để ta giúp.” Liêu Khanh Trường nói: “Phú quý trên đời này, cho tới bây giờ cũng sẽ không từ trên trời giáng xuống!”


Thường tùy tựa hồ hiểu, vừa tựa hồ không hiểu. Hắn chỉ quan tâm tối hôm nay có thể thành công hay không.


—— lời nói ngoài ——

Hôm nay canh ba, mọi người cuối tuần khoái trá, sao sao đát



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận