Đại Tỷ Mọt Sách Và Hội Trưởng Giang Hồ

''Em sẽ chuyển sang lớp 11/5.!''-Trong văn phòng, thầy hiệu trưởng nói với một cô gái có mái tóc đỏ nâu ngang vai

''...''-Tuyết Di không nói gì chỉ bước ra khỏi phòng một cách êm đềm...''Rầm'', Tuyết Di đóng cửa cái rầm xém làm hiệu trưởng lên cơn đau tim ngã xuống khỏi ghế.

Lớp 11/5,

''Chào các em, lớp chúng ta có thành viên mới!''-GVCN thông báo với cả lớp, tất cả mọi người dõi ánh mắt theo cô gái đó riêng một người còn bận cắm cúi làm bài tập.

''Đùa tao chắc...''

''Tao đang mơ hả...''

''Thôi thôi, chuyển nhỏ này sang lớp khác dùm đi...''

...

Học sinh luôn miệng xầm xì bàn tán về Tuyết Di. Tuyết Di không nói gì chỉ đứng đó.

''Em ngồi cạnh Vĩnh Kì đi!''-GV phân chỗ cho Tuyết Di ngồi cạnh chàng trai mọt sách đang ngồi học bài đó. Tuyết Di ngán ngẩm tiến về phía đó ngồi xuống.

''Lâu rồi không gặp, bạn cũ!''-Tuyết Di không liếc Vĩnh Kì lấy một cái nói nhỏ.

''Ta đang đợi ngày hai ta tái ngộ đây, cộng sự!''-Vĩnh Kì nâng cặp kính cận giả lên nhìn cô. Dù đã đeo kính nhưng Vĩnh Kì vẫn toát lên vẻ điển trai vốn có.

''Tuyết Di, hãy cho cô biết về Thuyết Tương Đối!''-GVCN ném viên phấn vào đầu Tuyết Di, cô khẽ dùng tay chụp lấy viên phấn nhưng vẫn giả vờ xoa xoa làm Vĩnh kì ngồi bên cạnh phải nhếch môi khinh bỉ


''Cậu ta chết chắc rồi''

''Cho chết''

''Đúng người lắm''

...

''Thưa cô, Thuyết tương miêu tả cấu trúc của không gian và thời gian trong một thực thể thống nhất là không thời gian cũng như giải thích bản chất của lực hấp dẫn là do sự uốn cong của không thời gian bởi vật chất và năng lượng. Thuyết tương đối gồm hai lý thuyết vật lý do Albert Einstein phát triển, với thuyết tương đối đặc biệt công bố vào năm 1905 và thuyết tương đối tổng quát công bố vào cuối năm 1915 và đầu năm 1916. Thuyết tương đối hẹp miêu tả hành xử của không gian và thời gian và những hiện tượng liên quan từ những quan sát viên chuyển động đều tương đối với nhau. Thuyết tương đối rộng tổng quát các hệ quy chiếu quán tính sang hệ quy chiếu chuyển động có gia tốc và bao gồm lực hấp dẫn giữa các khối lượng với nhau.

Thuyết tương đối thường phải được tính đến trong những quá trình có vận tốc là lớn đáng kể so với tốc độ ánh sáng (thường là trên 10% tốc độ ánh sáng) hoặc có trường hấp dẫn khá mạnh và không thể bỏ qua được. Ở vận tốc tương đối tính, các hiệu ứng của thuyết tương đối hẹp trở nên quan trọng và ảnh hưởng tới kết quả tiên đoán cũng như miêu tả hiện tượng vật lý.

Thuật ngữ "thuyết tương đối" (tiếng Đức: Relativtheorie) sử dụng lần đầu tiên vào năm 1906 bởi Max Planck khi ông nhấn mạnh lý thuyết có một trong những nền tảng dựa trên nguyên lý tương đối. Trong phần thảo luận của cùng bài báo, Alfred Bucherer lần đầu tiên sử dụng cách viết Relativitätstheorie.''-Tuyết Di đọc nhanh chóng, trôi chảy không vấp một chữu làm tất cả mọi người ngạc nhiên

''Ồ, xem ra em có đối thụ cực kì nặng kí rồi Vĩnh Kì!''-GVCN cười nham hiểm nhìn Vĩnh Kì.

Khi Tuyết Di ngồi xuống, Vĩnh Kì quay sang nói với cô ''Trí nhớ rất tốt.''

''Nếu không có nó thì anh sẽ không có súng điện từ mà sử dụng đâu!''-Tuyết Di ghé sát tai Vĩnh Kì nói nhỏ.

''Reng...Reng...''

Chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, học sinh ùa ra như vỡ chợ. Tuyết Di cũng xách cặp đi ra căn-tin, Vĩnh Kì nối bước cô đi theo. Tuyết Di vừa đi tới cầu thang thì nheo mày lập tức bước chân quay sang phải, một cô gái khác thấy hành động của cô thì tức giận chạy tới không ngờ bị trượt dầu đâm đầu vào Vĩnh Kì. Cô gái đó lúng túng xấu hổ nằm trong lòng Vĩnh Kì không chịu buông, người ta có lòng như vậy mà Vĩnh Kì lại không thương tiếc đẩy cô ta sang một bên . Được xem phim hay, Tuyết Di vỗ tay ba cái rồi nói ''Cái trò con nít này có thể đem ra sài sao?'' sau đó lại sải bước đi đường cũ ra căn-tin, cô gái kia có vẻ không cam tâm đứng dậy chạy đến chỗ Tuyết Di giơ tay đẩy Tuyết Di xuống lầu, Tuyết Di lại nhanh thêm một bước né sang bên phải, cô ta ngã xuống cầu thang thì Tuyết Di giơ tay ra nắm tay cô ta kéo lại sau đó bỏ đi. Tuyết Di không muốn trên đường đi mình có một cái xác chết đầy son phấn, sẽ dơ đường.

Tuyết Di ngồi xuống bàn không có ai lấy một ly nước lọc và một đĩa salad rau. Vĩnh Kì ngồi bàn gần đó cùng Vĩnh Phong và Ngọc Hân, Ngọc Hân định đến chỗ Tuyết Di thì có một đám nữ sinh tiến tới chỗ Tuyết Di, xem ra có trò vui Ngọc Hân Lại ngồi vào vị trí. Vĩnh Phong cũng đam mê điện ảnh lập tức quay lại xem, học sinh trong căn tin đang chú ý đến cái bàn Tuyết Di ngồi. Đám học sinh đó hình như bên khối 6 mới chuyển vào (Khối 6 chứ không phải lớp 6 nha, mới vào trường sẽ học khối 5 khối 6).


Nhỏ đi đầu đạp đổ chiếc ghế bên cạnh Tuyết Di

Im lặng kéo đĩa salad lại.

Nhỏ đó tức giận hất đổ đĩa salad Tuyết Di định ăn.

Im lặng lấy li nước suối.

Nhỏ đó đã không chịu nổi nữa gạt tay Tuyết Di làm đổ ly nước xuống đất.

***

''Đây sẽ là một trận ra trò!''-Ngọc Hân đứng cả lên ghế để xem trò vui, học sinh khối 1,2,3 của trường ai cũng biết là chưa ai từng đụng tới ly nước trên tay Tuyết Di. Vì với Tuyết Di, nước là một thứ vô cùng quan trọng.

Vĩnh Kĩ vẫn tỏ vẻ không quan tâm cầm lon soda lên uống như sau khi nghe câu nhỏ đi đầu nói ''Mày là con nhỏ định giành Vĩnh Kì với tao!?'' thì lập tức phun tất cả soda trong miệng, may mà Vĩnh Phong phản xạ nhanh không là sáng sớm rửa mặt bằng soda rồi.

***

''Mày là con nhỏ định giành Vĩnh Kì với tao?''-Nhỏ đi đầu nắm cổ áo Tuyết Di kéo lên

''...Em vừa hất đổ nước của chị?''-Câu nói nhỏ nhẹ nhưng mang đầy tính sát thương của Tuyết Di vang lên làm đám học sinh khối 1,2,3 nuốt nước miếng ừng ực còn đám khối 4,5,6 thì ngơ ngác không biết trời trăng gì.

''Mày đừng có đánh trống lảng, tao hỏi mày là con nhỏ mặt dày dám lê đ*t ngồi cạnh anh Vĩnh Kì phải không?''-Nhỏ đó giơ tay tát vào mặt Tuyết Di một cái.


Khuôn mặt trắng nõn hằn lên năm ngón tay đỏ tươi, con nhỏ đó đánh nó xong thì cực kì ngạc nhiên, khuôn mặt này thật quá là mịn màng đi!

''Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?!''-Ngọc Hân nhảy từ trên bàn xuống lộn hai vòng ra mắt sau đó đáp đất với sự kinh hãi của đám hoc sinh khối 1,2,3. Đây là cái chị đã một mình xử 10 tên trường khác mà?!

''Mày là đồng bọn của con này?''-Nhỏ học sinh kia buông Tuyết Di ra chỉ thẳng vào mặt Ngọc Hân

''Đó là bạn gái của Vĩnh Phong!.''-Một nhỏ ngoài sau tiến lên nói

''À...ra là em dâu!''-Con nhỏ đó thả lỏng tay tiến tới đặt tay lên má Ngọc Hân sau đó dùng móng tay kéo dài một đường khiến khuôn mặt trắng mịn xuất hiện một đường trầy.

''Tao chắc chắn sẽ giết con BITCH này!''-Ngọc Hân ghé tai Tuyết Di nói nhỏ nhưng lại bị bàn tay Tuyết Di chặn lại

Vĩnh Phong tức giận đập bàn cái rầm quát ''Không ai xem bọn tôi ra gì nữa sao?!''. Lập tức học sinh tản ra hai bên để Hội trưởng Vĩnh Kì và Hội phó Vĩnh Phong đi qua chỗ đó. Vĩnh Phong lạp tức tiến tới chỗ Ngọc Hân kiểm tra vết thương của cô.

''Tại sao em không hạ cô ta?!''-Vĩnh Phong nói nhỏ với Ngọc Hân

''Vì có người giành trước rồi!''-Ngọc hân nhún vai nhìn Tuyết Di đang tiến gần về phía con nhỏ đó

''Cô xong rồi chứ? Giờ đến lượt của tôi!''-Tuyết Di kéo tay cô tay lại đẩy cô ta vào tường sao đó nhờ Ngọc Hân lấy mấy con dao nhỏ giữ cô ta lại.

''Mày...mày định làm gì?!''-Con nhỏ đó hét to.

Cả đám bạn cô ta lao vào Tuyết Di, nhận được cái gật đầu Ngọc Hân lao vào đánh đám đó túi bụi, bỗng có một con nhỏ lấy lưỡi lam rạch Ngọc Hân. Cô ta chưa kịp ra tay thì một cây dao đã ghim thẳng vào động mạch chủ tay cô ta, cô ta đau đớn ngã xuống.

''Đây là trường học. cô nghĩ mình đang làm gì?'-Tuyết Di cầm những thanh dao trên tay xoay xoay

''Mày...''-Con nhỏ đó cầm tay la đau

''Tao mà thoát khỏi đây mày sẽ chết!''-Nhỏ bị bắt la hét


''Ta sẽ chơi một trò chơi...''

Vừa nghe hai từ trò chơi của Tuyết Di thì học sinh lập tức rùng mình lùi lại ba bước.

''Bạn cũ, giúp tôi chứ?''-Tuyết Di đưa những thanh dao cho Vĩnh Kì.

Vĩnh kì hiểu ý, lấy một mảnh vải che mặt lại.

''Luật chơi là như vậy, nếu Vĩnh kĩ ném xong 5 cây dao đó thì cô ta có thể đi!''-Tuyết Di ngồi xuống cạnh chỗ Vĩnh kì.

Vĩnh Kì ném cây dao thức nhất.

''Bụp..''-Cây dao cắm vào tường cách bụng cô ta nửa mét

''Bụp...''-Cây thứ hai cách đầu cô ta chừng mười cm.

Tuyết Di thấy một trái táo ném vào đường bay của những thanh dao, Vĩnh Kì ném ngay thanh dao đi chẻ trái táo làm hai, một phần được nó chụp lại, một phần bị dính lên tường ngay phía trên đầu cô ta.

Cô ta đã sợ chết khiếp chân tay run cầp cập.

''Cậu có thể làm tốt hơn vậy mà?!''-Tuyết Di cắn một phần táo

''Cậu muốn tôi cho cô ta một vài vết cắt?''-Vĩnh Kì cười nửa miệng lập tức hai tay ném hai cây dao đi, hai cây cùng cắm vào tường cùng một lúc rạch trên má phải và má trái của cô ta hai đường dao sâu. Vĩnh Kì tháo mảnh vải ra sau đó xách lon soda của mình trở về lớp, đám học sinh cũng v*i ra quần không dám ở lại lâu.

''Đưa cô ta đến sân bóng đi!''-Tuyết Di nhìn hai tên học sinh bặm trợn nói sau đó bỏ đi.

Tại sân bóng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận