Đại Úy Có Em Bé

Em mới nói gì cơ?Tông giọng của Lục Tôn bỗng trở nên nghiêm trọng, xen lẫn một chút bàng hoàng. Khánh Hạ ngơ ngác lặp lại:

- N- Nãy…Có người tên cũng tên là Lục Tôn…? Phải đi cấp cứu…?

- …

- Anh có cho ai mượn ví không? Nghe nói đó là tên trong căn cước công dân.

Ba người đàn ông nghe xong thì nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang tột độ. Lục Tôn cố gắng nói bằng giọng nghiêm nghị, nhưng không thể giấu nổi sự sốt sắng của mình:

- Công, Thành! Giao xe cho tiểu đội C rồi lập tức đi đến bệnh viện!

Hai người đồng thanh hô “rõ!” rồi lập tức quay lưng chạy đi. Lục Tôn lấy điện thoại ra rồi nhanh chóng bấm gì đó. Đôi lông mày cau lại, gương mặt góc cạnh toát lên vẻ lo lắng.

Khánh Hạ chẳng hiểu gì cả. Cô lay nhẹ tay của chồng:

- Là sao vậy anh? Có chuyện gì?

- Bảo bối đợi chút!


Lục Tôn đưa máy lên tai, còn bước qua bước lại, trông có vẻ rất sốt ruột. Cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy. Khánh Hạ không nghe được đối phương nói gì, chỉ đứng nhìn người chồng đang căng thẳng của mình.

- A! Danh! Cậu đang ở đâu?

“…”

- Vậy được! Cậu đi cùng Công-Thành đi!

“…”

- Đến bệnh viện! Toại đang cấp cứu!

Vừa cúp máy. Khánh Hạ đã sửng sốt hỏi ngay:

- Toại đang cấp cứu á!?

Lục Tôn kéo tay vợ:

- Ừ! Đi thôi!

Tốc độ của anh khá nhanh nên Khánh Hạ phải loạng choạng vài bước. Cô vẫn chưa hiểu, vừa đi vừa hỏi:

- Là sao ạ? Tại sao lại là Toại? Người đang cấp cứu tên là Lục Tôn cơ mà!?

Câu hỏi cất lên mà không có tiếng trả lời. Mãi đến khi hai người ngồi lên chiếc Maybach, Lục Tôn mới chịu nói rõ sự tình:

- Thật ra tên thật của Toại là Lục Tôn.

Khánh Hạ ngồi bên ghế phụ, tròn xoe mắt:

- Hảaa?


Phản ứng của Khánh Hạ đã được anh đoán trước. Anh không đáp, chỉ đạp mạnh chân ga đi về hướng bệnh viện. Đường tối vắng, tiếng rít của bánh xe đang ma sát trên mặt đường hòa lẫn tiếng động cơ nghe rất uy lực.

- Sao anh không nói cho em biết tên thật của Toại trùng với anh?

- Anh không thích chuyện đó.

Hóa ra Lục Đại Úy cũng có lúc xấu tính như thế này. Thật ra không phải anh ích kỉ, mà là do những ngày đầu, khi Toại vào làm ở trạm cứu hỏa, ai cũng lấy cái tên đó ra để trêu chọc hai người. Nếu có người muốn “chửi khéo” Lục Đại Úy, chỉ cần nói to tên Lục Tôn rồi chống chế bằng cách chỉ vào chàng trai mới vào làm. Chính vì vậy, anh cảm thấy rất bực bội, phải ngay lập tức đổi tên cho cậu. Vừa hay 3 đứa cùng tiểu đội A lại là Công, Thành, Danh…

Từ đó trở đi, bất kì ai gọi tên thật của Toại trong trạm đều bị phạt rất nặng. Nhờ vậy, cái tên “Lục Tôn” của cậu bây giờ chỉ nằm trên giấy tờ. Kể cả những người lính trẻ vào làm sau Toại cũng không biết đó chỉ là một biệt danh.

Nghe vậy, Khánh Hạ vẫn không phục, giọng điệu có chút trách móc:

- Nhưng mấy năm rồi anh chẳng kể chuyện này với em!? Quen biết lâu như thế mà tên thật của người ta em còn không biết!

- Anh đã nói là không thích rồi!

Thấy vẻ mặt Lục Tôn có vẻ khó chịu, Khánh Hạ lại thôi, để yên cho anh lái xe.

…----------------…

Đến bệnh viện, Khánh Hạ đã thấy cô bé Hoàng Linh ngồi sẵn. Đôi mắt cô bé sưng lên như vừa khóc xong một trận, vội vã chạy đến nắm lấy tay Khánh Hạ:

- Ch-Chị ơi! Bác sĩ vừa nói chuyện với em! Anh Toại không ổn rồi!


Cô chưa kịp đáp thì Lục Tôn đã cau mày, sốt sắng hơn cả vợ mình, hỏi:

- Cấp cứu xong chưa? Bác sĩ nói gì?

Hoàng Linh tường thuật lại tất cả mọi chuyện. Ngay từ đầu, trong khi mọi người đang ăn uống, Toại đã xuống tầng 1 đi vệ sinh, bình ga bất ngờ nổ khiến đồ vật bung ra chặn cửa. Toại bị kẹt trong nhà vệ sinh, tuy có thể dùng nước tránh lửa nhưng lại phải đối mặt với 1 màn khói dày đặc.

Bây giờ phổi và hệ thần kinh đã bị ảnh hưởng. Có để lại di chứng hay biến chứng gì hay không, phải phụ thuộc vào mức độ tự hồi phục của cơ thể cậu ấy. Tính đến tình huống xấu nhất là sẽ bị liệt các dây thần kinh, dẫn đến việc không điều khiển được tứ chi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, còn giữ được tính mạnh đã là một kì tích rồi.

Hoàng Linh thuật lại lời của bác sĩ mà đôi mắt bắt đầu rưng rưng:

- Bác sĩ nói… chỉ cần phát hiện trễ ba mươi giây nữa… là anh Toại sẽ…

Khánh Hạ vội ôm cô gái nhỏ vào lòng an ủi:

- Không có chuyện đó đâu. Toại nhất định sẽ ổn thôi!

Trong lúc không khí giữa hai người phụ nữ đang trầm mặc, hệt như khung cảnh trống vắng trong bệnh viện lúc đêm muộn, Lục Tôn nhận được một cuộc điện thoại. Bên tổ giám định nguyên nhân vụ cháy đã báo cáo rằng bình ga ở nhà Thượng tướng không tự nhiên mà phát nổ. Có người đã giở trò và hồ sơ vụ án đã được đưa cho bên hình sự điều tra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận