“Ta nghĩ cũng chẳng cần điều tra làm gì, là kẻ nào làm, trong lòng hắn tự rõ ràng, nếu không ngoan ngoãn thu cái đuôi của mình lại thì sớm muốn gì cũng sẽ bị tất cả mọi người hợp lực tiêu diệt mà thôi”, Dế tộc trưởng thẳng thừng đứng dậy rời đi, nhưng cũng không quên để lại một câu.
Trong đại điện lúc này, cũng chỉ còn lại bốn vị tộc trưởng thâm trầm nhìn nhau không nói thêm điều gì.
Trong lòng bọn hắn đều hẳn đã có câu trả lời cho mình, chỉ là bọn hắn không muốn nói ra mà thôi.
Không ai trong mấy người này là không biết sự thù hằn giữa hai bộ lạc Anh Ca Lĩnh và bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh trong những ngày đầu thành lập.
Nếu không nhờ có sự can thiệp của ba bộ lạc còn lại, sợ rằng bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh đã bị diệt sạch.
Nhưng cho dù là như vậy, thì bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh cũng bị đánh đến mức gần tàn phế, phải mấy mấy chục năm trời thì bọn hắn mới dần dần gượng lại được.
Chính vì để khôi phục lại tối đa thực lực, trong quá khứ bọn hắn đã từng trắng trợn tổ chức nhiều cuộc đánh cướp các thế lực nhỏ khác, gây lên sự phẫn nộ không hề nhỏ đối với tất cả mọi người.
Nên lúc này đây, không ai là không nghi ngờ bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh là kẻ chủ mưu.
Tuy biết vô số mũi nhọn đang chĩa về phía mình, nhưng Lương Vũ Đản cũng chỉ ngậm ngùi nuối trôi cục tức này xuống.
Ở đây, bộ lạc của hắn chỉ là kẻ nhỏ bé nhất, lời nói của hắn có trọng lượng hay sao?
Buổi hội nghị tưởng chừng như sẽ diễn ra vô cùng long trọng, thế nhưng, yến tiệc còn chưa kịp bày ra thì các vị tộc trưởng đã lục tục trở về.
Chu Trùng Hợi tộc trưởng lúc này cũng đành phải bó tay, tuy nói rằng thế lực của hắn là lớn mạnh nhất, nhưng trong chuyện này, hắn cũng chẳng thể làm gì hơn, hắn cũng không thể bắt tất cả mọi người không nghi kỵ lẫn nhau được.
Dù sao quá khứ xấu xa xưa kia của bọn hắn vẫn còn ở đó, cũng chẳng tài nào có thể xóa hết được!
Mấy ngày sau, từ sau khi hội nghị kết thúc, bọn hắn ai nấy đều cũng chẳng thể nào ngờ được, tình trạng cượp bóc bấy lâu nay cứ thế đột nhiên biến mất, điều này càng khiến cho đám tộc trưởng kia càng thêm nghi ngờ hơn.
Mà lúc này, trên đại điện lớn của bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh, Lương Vũ Đản vừa nghe được tin này thì đùng đụng nổi giận.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền nhận được một tin khiến cho hắn điên tiết lên, thẳng tay giết chết một cách tàn nhẫn tên lính vừa đưa tin cho mình.
Tin tức mà hắn nhận được, đó chính là con trai hắn đã biến mất một cách vô cùng kỳ bí, không để lại bất kỳ một dấu vết nào, cả những binh lính đi theo hắn cũng vậy.
Mà khả năng cao là toàn quân của hắn đã bị diệt sạch!
Lương Vũ Đản điên tiết rống lớn lên, “Người đâu, tập hợp toàn bộ quân lực cho ta! Ta muốn sang phẳng thành trì chó chết của bọn súc sinh kia!”
Tiếng rống của hắn lập tức vang khắp cả bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh.
Mà lúc này, sáu người Lê Tuấn đang ngồi cùng nhau cũng ngay tức thì nghe được tiếng rống lớn này, không hẹn mà gặp, cả sáu ánh mắt nhìn nhau như hiểu ý bước tiếp theo bọn hắn cần phải làm gì.
Trong doanh trại, Trần Giang đang còn đau đầu bàn bạc kế hoạch làm thế nào để có thể đánh chiếm, thống nhất năm bộ lạc lớn ở vùng đất này.
Hai người lúc này đang còn phân vân giữa hai phương án tác chiến.
Phương án thứ nhất đó chính là trước hết âm thầm thu phục tất cả những bộ lạc nhỏ bé còn lại trên mảnh đất này, vừa để hạn chế những bộ lạc lớn kia có nguồn cung cấp binh lực, vừa lại có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của bản thân Châu Nhai thành.
Phương án này tuy rằng có thể dễ dàng thực hiện, nhưng lại vướng phải một vấn đề lớn, đó chính là dễ dàng khiến cho những thế lực lớn kia chú ý tới.
Một thế lực chú ý tới bọn hắn thì còn không sao, nhưng nếu cả năm thế lực lớn kia đều nhìn chằm chằm vào thì cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì!
Phương án thứ hai, đó chính là âm thầm đánh chiếm từng bộ lạc lớn kia, có như thế thì bọn hắn mới có thể nhanh nhất đi đến con đường thống nhất vùng đất này.
Nhưng phương án này, nói thì dễ mà làm thì thật khó khăn biết bao nhiêu!
Hiện tại, bọn hắn cũng chỉ mới nắm được sơ lược tình hình binh lực của bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh mà thôi, còn mấy bộ lạc khác thì bọn hắn vẫn chưa thu thập được nhiều tin tức.
Nhưng dù cho biết được tình hình binh lực của bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh thì như thế nào? Chẳng lẽ bọn hắn có thể âm thầm tấn công bọn kia mà không gây ra bất kỳ một động tĩnh nào hay sao? Bọn Nhã Gia Đại Lĩnh chẳng lẽ đều ngu đến mức đứng yên cho bọn hắn giết mà không biết chạy đi gọi cầu viện?
Trần Giang cùng Trần Hà chăm chăm nhìn tấm bản đồ trên bàn không ngừng suy tư.
Lúc này, Trần Hà đột nhiên nảy lên một ý tưởng, hắn cấp tốc ngẩng đầu lên nhìn Trần Giang nói,
“Tướng quân, thuộc hạ nghĩ hai phương án này đều không tối ưu.
Phương án nào cũng mang đến cho chúng ta rất nhiều sự bất lợi.
Nhưng nếu thay vì chúng ta chủ động tấn công, thì chúng ta chuyển sang dụ bọn chúng tấn công trước thì như thế nào?
Tuy quân số của chúng ta ít, nhưng bù lại, bẫy rập của chúng ta thì nhiều vô số kể! Tận dụng lợi thế phòng thủ, chúng ta có thể dễ dàng sử dụng đánh tiêu hao với bọn chúng.
Việc trường kỳ kháng chiến sẽ khiến cho bộ lạc của bọn chúng càng ngày càng suy yếu.
Cuối cùng, chúng ta có thể lợi dụng tình thế mà lật ngược bàn cờ phản công nhanh chóng thôn tính bọn chúng, khiến cho bọn chúng trở tay không kịp!”
Nghe ý kiến của Trần Hà, Trần Giang sau một hồi suy nghĩ, hắn liền lên tiếng phân tích, “Phương án này của ngươi cũng rất hay, kẻ địch vì ở thế chủ động tấn công nên bọn hắn luôn có tâm lý nếu tấn công không được thì rút lui, mà không cần phải liên hệ với các bộ lạc khác để gọi tiếp viện.
Mặt khác, tận dụng tối đa bẫy rập cũng sẽ khiến cho kẻ địch phải đau đầu vì những thương vong do những thứ này gây ra.
Tuy nhiên, phương án này chỉ tốt nếu đối đầu với một kẻ địch, nhưng nếu một lần có hai, ba thế lực lớn kia tấn công chúng ta.
Sợ rằng chúng ta cũng không thể nào chống cự nổi.
Nếu nói đánh tiêu hao lâu dài thì lại càng không thể! Lương thực của chúng ta chỉ tạm đủ dùng trong khoảng một năm, nhưng còn bọn kia đâu, bọn chúng chẳng những vừa chủ động được nguồn lương thực lại còn chủ động được cả việc bổ sung quân lực thiếu hụt của mình!
Trong trường hợp này, chúng ta không phải là nằm trong thế bị động phản công, mà là nằm trong thế bị nhốt trong chuồng vây đánh.
Một con hổ có hung dữ, có mạnh mẽ đến mấy đi chăng nữa, nhưng khi bị nhốt trong chuồng, thì cũng chẳng khác gì một con chó là bao nhiêu!”
Nói đến đây, Trần Giang cũng trầm ngâm nhìn tấm bản đồ trên bàn, mà Trần Hà nghe Trần Giang nói như vây cũng vô cùng muộn phiền.
Qua phân tích của Trần Giang, hắn hiểu rằng, nếu sử dụng phương án của hắn, chẳng khác gì đem chân của bọn hắn cột lại vào một chỗ, mặc cho kẻ địch ở ngoài kia muốn làm gì thì làm.
“Việc này không cần phải gấp gáp, từ từ rồi suy nghĩ sau! Đây chính là kế hoạch lâu dài, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể thực hiện được! Haiz… lúc đầu, trước khi đi ta hứa hẹn với Đại đế là sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ quay trở về.
Nhưng không ngờ tình hình ở đây phức tạp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ta!”
Lời này nói ra, Trần Giang cũng lại tiếp tục thở dài, không còn cách nào khác được! Cũng không chỉ riêng mỗi mình hắn, mà ngay cả Trần Nguyên cũng vậy.
Ngay từ đầu, đứng ở dãy Bạch Mã nhìn ra, thì cũng chỉ thoáng thấy ở ngoài biển có một vùng đất liền mà thôi, cứ ngỡ là một hòn đảo nhỏ với vài ba bộ lạc sống ở đấy thôi, ai ngờ…
“Việc cải tiến sàng nỏ tiến hành tới đâu rồi?”, Trần Giang đột nhiên nhớ tới thứ gì liền ngẩng đầu lên hỏi.
“Bẩm tướng quân, chúng ta đang tiến hành cải tiến phần mũi và đuôi của những mũi tên hạng nặng kia theo giống như cấu tạo mũi tên của Diệt Thần Tiễn.
Chúng ta cũng đã tiến hành thử nghiệm và kết quả đạt được ngoài sự mong đợi của chúng ta.
Bọn chúng đã hoàn toàn có thể khắc phục được nhược điểm độ chính xác của mình nhưng vẫn giữ nguyên được sức mạnh công kích như ban đầu.
Không những thế, phần thân và phần bánh xe của chúng cũng đã được chúng ta cải tiến lại tối đa.
Bây giờ, chúng đã không còn nặng nề như trước đây nữa, mà ngược lại, chúng lại vô cùng nhẹ nhàng, chúng ta có thể linh động trong việc tùy ý di chuyển, cũng như bố trí trên các chòi canh lớn!”, Trần Hà cấp tốc báo cáo.
“Tốt! Tất cả mọi thứ ngươi cứ tiếp tục sắp xếp theo kế hoạch, trước sau gì bọn Nhã Giã Đại Lĩnh cũng tấn công chúng ta.
Đợi đợt sóng gió này qua đi, chúng ta sẽ tùy thế mà tính tiếp”, Trần Giang trầm ngâm nói.
Nhưng ngay khi Trần Giang vừa dứt lời của mình xong, một binh sĩ lao nhanh đến, sự xuất hiện của hắn giống như một cục đá ném vào mặt nước, mang theo một vòng gợn sóng, phá vỡ cả bầu không khí bình tĩnh nãy giờ,
“Báo cáo Trần Giang tướng quân, phát hiện kẻ địch đang tiến về phía Châu Nhai thành chúng ta!”