20.
Trong rừng trúc.
Một tiếng hét thảm.
Một nữ tử áo xanh bị quăng ra từ trong luồng khói sương mù.
Che ngực hộc máu, kinh hoảng thất thố: “Tiên nhân tha mạng, tiên nhân tha mạng, tiểu nữ biết sai mạo phạm, cầu tiên nhân khai ân… Khụ khụ…”
Đế Quân chậm rãi bước ra từ sương mù, lạnh giọng: “Nghiệt súc!”
Hồ yêu liên tục lui về phía sau dập đầu: “Tiên nhân, tha mạng, xin tha mạng, tiểu nữ không dám nữa, về sau nhất định thành tâm ăn năn, chính tâm tu đạo, không dám nữa, thật không dám nữa…”
Đế Quân cười lạnh.
Nếu là trước kia, hắn chắc chắn đánh yêu quái này hồn phi phách tán.
Nhưng hôm nay…
Đế Quân liếc mắt nhìn hồ yêu một cái, mặt không tình nguyện lạnh lùng quát: “Cút!”
Hồ yêu mừng rỡ: “Tạ ơn tha mạng của tiên nhân.
”
…
Nói xong liền chạy không còn bóng dáng, sợ Đế Quân hối hận.
Sương mù hoàn toàn tan đi.
Bóng trắng đứng ở nơi xa cũng hiện ra.
Đôi mắt xanh ngọc bích đối diện với đôi mắt đen tuyền.
Quen thuộc lại xa lạ.
Bạch Hổ vừa lo lắng vừa nghi ngờ, mở miệng cũng không khách khí: “Con của ta đâu?”
Đế Quân phất tay áo: “Bổn quân không biết.
”
Bạch Hổ cắn răng căm tức nhìn: “Ta có thể cảm giác được hơi thở của nó, ở trên người ngươi thôi! Tốt nhất ngươi mau giao nó ra đây!”
Đế Quân lạnh mặt: “Trước đây ngươi đến hồ Vân Đỉnh trộm đồ, bổn quân còn chưa tính sổ với ngươi, nếu biết thức thời, hiện tại mau cút ngay đi!”
Bạch Hổ cười lạnh: “Vậy phải làm Đế Quân thất vọng rồi, hôm nay ta không tìm được con mình, Đế Quân cũng đừng nghĩ đi!”
Mang theo quyết tâm liều chết một phen.
Thế công sắc bén hóa thành muôn vàn hổ gầm, như móng vuốt cào về phía Đế Quân.
Không có phản kích, chỉ cảm thấy bắt được một hư ảnh.
Khí thế vạn quân qua đi, nơi nào còn bóng dáng Đế Quân?
Trong cành khô lá rụng, một con Hổ Con đen thui lẳng lặng ngất xỉu ngửa ra đó, lộ ra cái bụng mềm mại.
.