30.
Phòng ốc sau núi.
Khưu Dạ trịnh trọng quỳ xuống đất hành lễ với Hổ Con: “Ta biết ý đồ Đế Quân đến đây, Khưu Dạ tất nhiên sẽ trả linh lực cho Đế Quân.
Chỉ là mong rằng Đế Quân có thể cho Khưu Dạ một ngày, hôm sau nhất định tự mình tới cửa dâng trả, tùy ý Đế Quân xử trí.
”
Bạch Hổ cười lạnh: “Nói như hát hay, sao chúng ta biết ngươi có thành tâm hay không?”
Khưu Dạ: “Mệnh cách của hắn quá mỏng, mà ta không có năng lực bảo hộ, khi ấy vừa lúc gặp linh lực Đế Quân tiêu tán, ta mới… Cũng biết như vậy là đê tiện vô sỉ, nhưng ta không hối hận.
”
Bạch Hổ: “……”
Ánh mắt Khưu Dạ kiên định: “Ta chỉ muốn bảo hộ hắn, muốn cho hắn ở bên cạnh ta lâu một chút, lâu thêm một chút… Không vào luân hồi, sẽ vĩnh viễn không quên được ta.
”
Bạch Hổ: “Ngươi đây là nghịch thiên.
”
Khưu Dạ: “A… Hắn cũng nói như vậy, cho nên cũng không cảm kích, cho dù ta thay hắn tránh được vài thập niên, hắn cũng sống không vui, càng… không có cách nào tiếp nhận ta… Thật ra ta biết, hắn chỉ lo lắng cho ta, lo lắng ta nghịch thiên mà đi sẽ phải chịu phạt.
”
Bạch Hổ: “Vậy ngươi muốn làm thế nào?”
Khưu Dạ: “… So với việc cứng rắn chộp vào tay nhìn hắn nhíu mày… Không bằng buông tay để hắn vào luân hồi…”
.