31.
Đêm trăng.
Khách điếm.
Một tay Bạch Hổ chống đầu nằm nghiêng ở trên giường cảm thán: “Haizz nha, hỏi thế gian tình là chi mà khiến đôi lứa hẹn thề sống chết.
”
Hổ Con: “Câm miệng.
”
Bạch Hổ lấy ngọn tóc trêu chọc Hổ Con: “Ngươi là tên nhóc con sẽ không hiểu, ông trời dựng dục thần thú tiên thai, đều là vật sống không có cảm tình phải không?”
Hổ Con quay đầu: “Hừ, ngươi hiện tại không nói bổn quân là con của ngươi nữa sao?”
Bạch Hổ: “Đương nhiên là con của ta! Ta cực cực khổ khổ hoài thai mấy tháng sinh ra đó!
Hổ Con thối mặt: “Lặp lại lần nữa xem, chẳng qua do bổn quân bị sét đánh tùy tiện tìm một chỗ nguyên thần nghỉ ngơi thôi!”
Bạch Hổ hừ lạnh: “Là ngươi hoảng loạn không nhìn đường lăn vào bụng ta! Thần tiên ngu ngốc!”
Hổ Con nhắm mắt, không thèm cãi cọ: “…”
Bạch Hổ tĩnh khí, dùng con dấu chọc Hổ Con: “Này, xà yêu hôm nay nói là ở bên hồ của ngươi, lời này hình như còn có ý khát khao tên thần tiên ngu ngốc nhà ngươi, hóa được thành rồng, hay là chân thân của ngươi cũng là rồng?”
Hổ Con không thèm để ý: “……”
Bạch Hổ tiếp tục chọc: “Thần tiên ngu ngốc! Ngươi có chân thân không? Là cái gì? Này! Thần tiên ngu ngốc! Không để ý tới cha ngươi sao!”
Hổ Con không thèm để ý: “……”
Bạch Hổ: “Hay bị ta sinh ra rồi thật sự biến thành một con hổ? Không thể nào nha, ta vẫn luôn cho rằng ngươi duy trì hình thái này bởi vì cầu sinh tồn bên cạnh ta thôi! Thì ra ngươi thật sự biến thành hổ rồi nha!”
Hổ Con không thể nhịn được nữa, gầm lên: “Câm miệng!”
Bóng đen nhoáng lên, bay ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đêm tức thì mây đen vần vũ.
Sấm rền từng trận, mưa gió ào đến.
Một con rồng thân mình to bằng miệng chén như ẩn như hiện trong tầng mây dày.
Vảy rồng đen nhánh phiếm ánh vàng kim, vuốt rồng sắc nhọn mang theo tiếng gió.
Dáng người mạnh mẽ, uy phong lẫm lẫm.
Làm người cảm thán ——
Bạch Hổ: “Nhìn như ngươi hơi nhỏ một chút đó!”
Đế Quân biến trở về Hổ Con, đen mặt liếc mắt nhìn Bạch Hổ một cái, xoay người lạnh lùng nói: “Bảo tồn thực lực.
Hổ ngốc.
”
Bạch Hổ: “……”
.