Thượng Quan “Người Hiền” ? Nghe xong tên này, Vũ Duyệt tuy rằng thật sự rất muốn bảo trì một chút hình tượng thục nữ, nhưng nàng vẫn nhịn không được khóe miệng run rẩy.
Người đặt tên cho hắn, thật là tài tình!
Bất quá vì biểu hiện một chút tôn trọng của mình đối với người khác, nhất là người này lại là “ân nhân cứu mạng” của mình, nói như thế nào nàng cũng không thể cười người ta được, không phải sao?
“Thật là cảm tạ ngươi, Thượng Quan công tử!” Vũ Duyệt tiếp tục nói lời cảm tạ.
“Không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào?” Nhìn nụ cười như hoa trước mắt, Thượng Quan Hiền Nhân cảm thấy tâm tình có chút không chịu khống chế nhảy lên .
“Tiểu nữ tử họ Vũ tên Duyệt.” Vũ Duyệt bộ dáng tươi cười thản nhiên, lại động đến tâm của Thượng Quan Hiền Nhân.
Vẻ tươi cười này lóe sáng trong mắt một người, nhưng cùng lúc đó cũng làm cho tâm một người nào đó đau đớn.
Lạc Minh Hiên đang lơ đãng trên đường cái, chờ mong cùng người mình thương yêu gặp nhau, nhưng hắn đang nhìn thấy cái gì đây ?
Nàng mỉm cười ôn nhu như vậy với một nam tử khác, đã khi nào nàng tươi cười xinh đẹp như vậy đối với hắn chưa ?
Không cam lòng, phẫn hận quấn quanh trái tim hắn.
Vì sao trong mắt nàng thủy chung đều không có hắn?
“Vũ cô nương, ta…” Muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Thượng Quan Hiền Nhân lại không biết nên nói cái gì, nói thêm, sợ đường đột quá, người ta dù gì cũng là một cô nương, nhưng nếu không nói, trong lòng sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối, thật sự là kỳ quái.
“Thượng Quan công tử?” Vũ Duyệt khó hiểu nhìn hắn, hắn rốt cuộc muốn nói cái gìa?
“Không có việc gì, cô nương… Không biết ngươi muốn đi chỗ nào a? Nếu có thể, tại hạ có may mắn được mời cô nương đi uống ly trà?” Thượng Quan Hiền Nhân nhất thời kích động, nói chuyện có chút không thuận .
Ách? Vũ Duyệt ngẩn ra, lập tức liền phản ứng lại. Đây chẳng lẽ chính là ‘Cổ nhân đến gần’(???) trong truyền thuyết? Được rồi, tuy rằng nàng là người phiền toái người ta trước, nhưng tình huống hiện tại hẳn là như vậy không nên vậy đi?
Cách đó không xa Lạc Minh Hiên nhìn một màn này, trong lòng lửa giận lại thiêu đốt không thể áp chế.
Không được, hắn không thể lùi bước, người mà hắn đã nhận định, vậy chỉ có thể là của hắn !
Hắn mới là chánh chủ, người nào khác, đều cút sang một bên cho hắn!
Lạc Minh Hiên cố gắng áp chế tức giận trong lòng, chuẩn bị đi bắt giữ thê tử tự giác trốn nhà của mình kia!
Vũ Kiệt thật vất vả chạy lại đây, thật không ngờ, hắn cùng Vũ Duyệt là cùng lúc tới nơi này, nàng như thế nào nhận thức đường a?
Bất quá hoàn hảo, hắn mấy ngày nay luyện công còn có chút dùng được, chạy lâu như vậy, cư nhiên là mặt không đỏ, khí không suyễn. Xem ra hắn về sau nhất định phải càng thêm cố gắng .
Bất quá, nàng và người trước mắt kia đang xảy ra chuyện gì?
Hắn mới không xuất hiện trước mặt nàng một lát mà thôi, nàng cư nhiên ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!
Hơn nữa nam nhân kia vừa thấy đã biết không phải là cái thứ gì tốt!
Tuy rằng lớn lên tuấn tú lịch sự, cũng có chút phong độ, nhưng người kia tuyệt đối sẽ không phải phu quân của Duyệt Duyệt!
Tuy rằng hắn bước chân vào thế giới này cũng chưa lâu, nhưng con mắt nhìn người chính xác của hắn vẫn không hề thay đổi. Khuyết điểm của người kia cũng không thoát được ánh mắt hắn !
Vũ Kiệt cũng không muốn người mà mình không thích tiếp cận Duyệt Duyệt, hơn nữa người kia có ý đồ không trong sáng, ai biết hắn nghĩ muốn làm gì a?
Cho nên hắn muốn bằng mọi khả năng, đem nam nhân theo bên người Duyệt Duyệt đuổi đi!
Vũ Duyệt nhàm chán nhìn Thượng Quan Hiền Nhân, nàng không muốn đi uống trà đâu ? Nàng còn có chuyện muốn đi làm, được không?
“Thượng Quan công tử, thật sự ngượng ngùng, tiểu nữ tử còn có một số việc, không thể cùng ngài cùng đi phẩm trà, thực có lỗi!” Vũ Duyệt vẻ mặt xin lỗi, làm cho người ta không đành lòng trách móc nặng nề. Lại có một tư vị điềm đạm đáng yêu.
“Vũ cô nương, một khi đã như vậy, tại hạ chỉ có thể nói quả là đáng tiếc. Bất quá, không biết tại hạ có may mắn cùng cô nương trở thành bằng hữu hay không?” Thượng Quan Hiền Nhân cũng không biết vì sao, chỉ là trong tâm thâm không muốn cứ như vậy để cho Vũ Duyệt rời đi. Hắn cảm giác nếu cứ để nàng rời đi như vậy, chính mình vĩnh viễn không có khả năng gặp lại nàng .
“Đương nhiên, gặp lại tức là hữu duyên, tiểu nữ tử đương nhiên xem Thượng Quan công tử làm bằng hữu. Trong nước tồn tri kỷ, thiên nhai như láng giềng. Muốn đi lại trên giang hồ, bằng hữu đương nhiên là càng nhiều càng tốt.” Vũ Duyệt cười tủm tỉm nói.
Nhưng trong lúc nói chuyện, ánh mắt của nàng cũng nhịn không được ở đảo loạn khắp mơi, đột nhiên ánh mắt dừng lại tại một bóng dáng, thân mình Vũ Duyệt đều cứng ngắc tại chỗ .
Nàng có phải hay không xuất hiện ảo giác? Nếu không nàng làm sao có thể nhìn thấy người kia?
Lạc Minh Hiên cũng bị ánh mắt đột ngột phía đối diện kia làm cho có chút không trấn định, lúc này hắn cư nhiên cảm thấy bối rối, hắn luôn mặt không đổi sắc, cư nhiên cũng sẽ có lúc bối rối? Chuyện này có phải hay không là sự chê cười lớn nhất thiên hạ?
Vũ Duyệt bình tĩnh nhìn Lạc Minh Hiên, suốt bốn năm nàng không nhìn thấy khuôn mặt hắn, thật không ngờ, trên khuôn mặt hăng hái của hắn, cư nhiên có thêm một chút cảm giác tang thương, là vì nàng sao? Vũ Duyệt không khỏi nghĩ, nhưng nàng rất nhanh liền đem ý nghĩ này vất ra sau đầu, nàng không thể để cho ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu. Không được quên, hắn là một Vương gia, tương lai nói không chừng sẽ là một đế vương. Nàng vô luận như thế nào, cũng không thể đem chính mình đặt trong cái cuộc sống lục đục này. Chuyện trọng yếu nhất, là nàng tuyệt đối sẽ không cho phép trượng phu của mình có ba vợ bốn nàng hầu, thay đổi thất thường !
Tình yêu đối với nàng, đó là thuần khiết nhất, là tồn tại tốt đẹp nhất, nàng sẽ không để cho tình yêu của nàng cũng bị bao phủ bởi một tầng sắc thái u ám kia.
Hiện tại nàng thật sự hoài niệm cha và mẹ ở thế giới kia, cha sủng ái mẹ, đều không để ý đến nữ nhi bị cưng chìu đến vô pháp vô thiên, ở trong thế giới của cha, mẹ chính là tồn tại quan trọng nhất, cho nên nàng cũng lấy cha mình làm hình tượng mà phóng đại, nàng về sau cũng phải tìm một nam tử giống như cha nàng, chỉ có yêu có mình mẹ như vậy.
Có lẽ, ở thế giới này, ý nghĩ của nàng chính là ý nghĩ kỳ lạ, nhưng nàng sẽ kiên trì, nàng tình nguyện suốt đời không lấy chồng, cũng không muốn ủy khuất chính mình hàng ngày nhìn hắn cùng người khác thân mật.
Nhìn người đối diện, Vũ Duyệt trong lòng sớm đã bách chuyển thiên hồi, tình yêu của nàng, không phải ai cũng có thể nhận, hơn nữa cũng không phải ai cũng có thể cho nàng tình yêu mà nàng muốn.
Nhìn Vũ Duyệt, Lạc Minh Hiên không bao giờ có thể khống chế tâm tình của mình, tâm tình mãnh liệt kia sớm đã bay đến bên cạnh nàng.
Hừ, mặc kệ như thế nào, hiện tại hắn vẫn nên đem con ruồi muỗi bên cạnh giải quyết trước.!
Hắn là trượng phu của nàng, là phu quân của nàng!
Nàng là thê tử của hắn, như vậy hắn có cái gì mà phải sợ đâu ? Hắn đặc biệt có lý do quang minh chính đại đi chất vấn nàng !
Cố gắng biến hóa cảm xúc của bản thân một chút, Lạc Minh Hiên lững thững đi tới chỗ Vũ Duyệt.
Vũ Duyệt muốn trốn, nàng thật sự hi vọng chính mình hôm nay vốn không có xuất hiện nơi này, nhưng có khả năng đó sao ? Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tiêu sái bước đến…