Vũ Duyệt đột nhiên ngẩn ra, có phải nàng đang xuất hiện ảo giác hay không ? Vì sao nàng lại nghe được thanh âm bảo bối nhà nàng ?
Chẳng lẽ bởi vì nàng quá nhớ hắn sao?
Nàng đã hơn một tháng rồi không nhìn thấy hắn.
“Mẹ ? Ngươi sao lại phát ngốc ra đó vậy ? Người ta đáng yêu như vậy xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi lại có thể xem như không thấy, người ta rất là đau lòng a!” Vũ Kiệt nhẹ nhàng nâng ống tay áo giả vờ giả vịt lau khóe mắt căn bản không có nước mắt của mình.
“Bảo bối? Thật là ngươi?” Vũ Duyệt đôi mắt ngập nước nhịn không được trợn to, kinh nghi bất định nhìn Vũ Kiệt.
Là ý thức nàng hỗn độn, hay là bảo bối thật sự đã xuất hiện ?
“Mẹ, ngoài người ta ra, ngươi còn nghĩ là ai hả ?” Vũ Kiệt bất mãn quệt quệt cái miệng nhỏ nhắn, hắn thật sự đáng thương như vậy sao? Duyệt Duyệt cũng không nhớ hắn sao ?
Nhìn thấy hắn xuất hiện, cư nhiên lại bày ra bộ dáng như gặp quỷ ?
“Oa, bảo bối, mẹ rất nhớ ngươi nga!” Hoàn toàn không để tâm đến Hiên đang đứng bên cạnh, Vũ Duyệt ôm chặt Vũ Kiệt vào trong lòng, cọ cọ chiếc cổ nhỏ của hắn, thân mình mềm nhỏ ôm lấy thật là rất thoải mái.
“Mẹ, ngươi có thể buông ra được không ?” Vũ Kiệt thanh âm có chút mỏng manh, hắn sắp không thở nổi rồi.
“Thực xin lỗi, ta nhất thời cao hứng, có chút mất hình tượng. Bảo bối, ngươi không có chuyện gì chứ ?” Vũ Duyệt buông Vũ Kiệt ra, tỉ mỉ đánh giá hắnmột chút. Ân, không gầy, xem ra Mặc Viễn bọn họ cũng đối xử không tệ với bảo bối nhà nàng.
“Mẹ,người ta rất nhớ ngươi nga!” Ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của mình lên, Vũ Kiệt toát ra một loại ánh mắt giống chú chó nhỏ bị vứt bỏ, làm cho trái tim Vũ Duyệt nhịn không được co rút.
Bảo bối nhà nàng, thật là —— đáng yêu a! Quả thực đáng yêu muôn phần!
“Đúng rồi, ngươi làm thế nào mà đến được đây?” Xa như vậy, trên đường đi nhất định là sẽ rất vất vả đi ?
“Ta tự mình đi đến đây, sư phụ nói hắn đã truyền hết tất cả các chiêu thức cần phải dạy cho ta rồi, cho nên về sau tu vi của ta thế nào, đều phải trông cậy vào một mình bản thân ta.” Kỳ thật phải nói là: “Sư phó thu vào cửa, tu hành ở bản thân”. Việc này đều phải do chính bản thân cố gắng. Bất quá hắn tuyệt đối sẽ không nói đến chuyện cùng Vân Thiên đi đến đây.
“Cái gì? !” Vũ Duyệt giật mình kêu to, Mặc Viễn hắn có bệnh rồi hả ? Bảo bối hiện tại chỉ là một tiểu hài tử, đường xa như vậy, hắn tại sao có thể nhẫn tâm để ột tiểu hài tử như thế này một mình đến đây ? Vạn nhất bị người xấu bắt cóc thì làm sao bây giờ ? Hắn có thể đền cho nàng một người con trai sao?
“Mẹ, ngươi luống cuống a!” Vũ Kiệt nhìn bộ dáng kích động của Vũ Duyệt bỗng có chút buồn bực, hắn cũng có năng lực tự bảo vệ mình được không ? Hơn nữa hiện tại hắn càng không thể bị người lừa đi, nàng rốt cuộc là lo lắng cái gì ?
“Ta có thể không tức giận sao ? Mặc Viễn đại nam nhân kia, hắn đưa ngươi đến đây thì chết sao?” Mặc kệ nói như thế nào, tâm lý của nàng vẫn không thể kìm chế được mà tức giận. Tuy rằng tâm trí của bảo bối không còn nhỏ, nhưng về chỉnh thể mà nó, hắn vẫn còn là một đứa nhỏ ba tuổi, cứ như vậy để hắn một mình đi ra ngoài, hắn chẳng lẽ không bất an sao ?
“Mẹ, ngươi không nên tức giận, sư phụ có chuyện gấp phải làm. Hơn nữa, bản thân ta tự có chừng mực, ngươi nhìn xem, hiện tại không phải ta vẫn an toàn vô hiểm đi tới gặp ngươi sao ?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Vũ Kiệt tràn đầy bất đắc dĩ, hắn cũng không so đo, nàng làm gì lo lắng như vậy?
“Duyệt Duyệt!” Hiên bất mãn nhìn hành động của đôi mẫu tử trước mắt, mặt vốn đã có chút ngăm đen, lúc này lại giống như đáy nồi, nếu mi tâm điểm thêm một hình bán nguyệt, nhất định sẽ là Bao công tái thế.
“Ngươi là ai?” Không đợi Vũ Duyệt mở miệng, Vũ Kiệt liền dùng vẻ mặt địch ý nhìn nam nhân trước mắt, hắn là cái gì, cư nhiên dám đi theo Duyệt Duyệt, còn thân mật gọi nàng như vậy, quả thực chính là muốn chết!
Hơn nữa, cái người gọi là phụ thân kia không phải đã gửi thư nói rằng đã tìm được Duyệt Duyệt rồi sao ? Làm sao có thể cho phép nam nhân khác đi bên cạnh Duyệt Duyệt?
Bất quá cho dù hắn đã đáp ứng phụ thân kia rằng sẽ đem ruồi bọ vây quanh người Duyệt Duyệt đuổi đi, nhưng “hắn” thật sự yên tâm đến vậy sao ?
Trên thế giới nam nhân tốt vẫn còn rất nhiều, vạn nhất hắn lại nhìn trúng một nam nhân có thể để Duyệt Duyệt phó thác chung thân, chẳng phải vị phụ thân kia sẽ tổn thất lớn sao ?
“Ta ?” Hiên nâng cánh tay, dùng ngón trỏ chỉ hướng mũi mình, không có ý thức đặt câu hỏi.
“Đương nhiên, trừ ngươi ra, nơi này chẳng lẽ còn có người khác sao?” Vũ Kiệt phát hiện bản thân hiện tại rất khó chịu, quả thực là khó chịu đến cực điểm. Nam nhân này rõ ràng là mơ ước Duyệt Duyệt, cư nhiên còn dám ở trước mặt hắn giả ngu. Hừ, trực tiếp bỏ qua ! ( Cá : tức là loại luôn đó…-_-)
“Ách?” Hiên nhìn chung quanh mình, phát hiện vị thư sinh trồng hoa kia không biết từ khi nào thì đã rời đi, hơn nữa hắn cư nhiên cũng không có phát giác, thật là sơ suất quá.
“Từ nay về sau, ngươi không được đi theo mẹ ta nữa, có nghe hay không?” Hắn là tiểu hài tử, cho nên hắn có thể dùng tính tình của tiểu hài tử để đùa giỡn, về phần nam nhân kia, chỉ cần Duyệt Duyệt không nhìn hắn là tốt rồi.
Hắn hiện tại còn cảm thấy vị phụ thân thân sinh kia của hắn có vẻ tốt hơn. Tuy rằng bọn họ tiếp xúc cũng không nhiều.
“Bảo bối, ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy ?” Vũ Duyệt có chút bất khả tư nghị nhìn Vũ Kiệt, hắn làm sao có thể nói như vậy? Mạng của mình là do người ta cứu, hơn nữa còn ăn cơm của người ta, dựa dẫm vào người ta, bản thân nàng cũng đã có một điểm dao động, bảo bối làm như vậy, không sợ đem sự tình làm hỏng sao ?
“Mẹ. Ta không thích hắn!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Kiệt ủy khuất nhìn Vũ Duyệt, hắn nhất định phải đem tên ruồi bọ này cưỡng chế đuổi đi! Không thể để cho Duyệt Duyệt bị nam nhân trước mắt bắt mất!
Sờ sờ cái mũi nhỏ của mình, Vũ Duyệt không biết phải làm gì cho đúng, Vũ Kiệt là người thân cận nhất của nàng, cũng là người nàng tín nhiệm nhất, nàng không muốn hắn chịu khổ sở. Nhưng Hiên, cũng rất thật tâm đối với nàng .
“Mẹ, ngươi rất thích hắn sao?” Không biết vì sao, Vũ Kiệt đột nhiên hỏi một câu như vậy. Nếu Duyệt Duyệt thích, chuyện này đã có một chút khó giải quyết rồi.
“Ân.” Vũ Duyệt gật gật đầu thừa nhận, trên khuôn mặt vương tầng mây đỏ, có một loại ngượng ngùng nói không nên lời.
Nguy rồi, Vũ Kiệt nhịn không được có chút rối rắm, nếu Duyệt Duyệt thích, hắn đương nhiên không thể trực tiếp đem tên này trực tiếp giải quyết, nhưng nếu không tiêu diệt hắn, như vậy lời hứa hẹn của hắn đối với phụ thân, khẳng định sẽ là mây bay !
“Bảo bối, ngươi đừng chán ghét hắn có được không? Cùng hắn ở chung một thời gian, ít nhất hãy cho hắn một cơ hội !” Vũ Duyệt có chút cầu xin nhìn bảo bối nhà mình, nàng không cầu Vũ Kiệt sẽ lập tức thích Hiên, nàng chỉ hi vọng trong quá trình ở chung, bảo bối có thể hiểu thêm về Hiên và nhìn con người hắn khác đi.
“Thúc thúc, chúng ta có thể ra một chỗ yên tĩnh nói chuyện được không ?” Xoay người nhìn Hiên, Vũ Kiệt vẻ mặt hiện lên biểu tình khả ái, làm cho tâm tình người ta nhịn không được tốt lên.
“Được!” Con của Duyệt Duyệt, đương nhiên cần phải hảo hảo nói chuyện với hắn một phen .