Cảm giác bị lừa gạt tràn ngập trong lòng, Vũ Duyệt thật sự rất muốn chém chết Hiên.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên vết thương, cẩn thận sờ soạng một chút, sau đó lập tức nắm lấy vết rách mặt nạ giật mạnh xuống !
Hiên nhất thời không kịp phản ứng, mặt nạ da người đã bị Vũ Duyệt giật xuống..
Hắn hiện tại đã biết hai chữ “xong đời” viết thế nào.
Chỉ một thoáng, khuôn mặt có chút trắng bệch nhưng cực độ anh tuấn đã xuất hiện trước mắt mọi người.
” Nam tử hảo anh tuấn!” Bích Nguyệt bên cạnh vốn cũng đã bị Hiên làm cho hồn siêu phách lạc, hiện tại lại thấy được khuôn mặt thật của hắn, trong lòng cảm xúc chiếm hữu lại trỗi dậy như thủy triều.
Đồng tử chói sáng nhìn chằm chằm Hiên, Bích Nguyệt cảm giác rằng nam nhân như vậy, nếu nàng không nhanh chóng nắm hắn trong tay, quả thực quá ngu ngốc.
“Lạc Minh Hiên!” Hoàn toàn không có cảm xúc hưng phấn như Bích Nguyệt, thấy rõ khuôn mặt nam tử phía trước, Vũ Duyệt oán hận kêu lên.
Thật không ngờ, xú nam nhân này, cư nhiên dám dùng phương pháp như vậy để tới gần nàng, hắn rốt cuộc muốn thế nào ?
Trong lòng Vũ Duyệt trỗi dậy một cảm giác mất mát, thì ra nàng chỉ là một con rối, bị Lạc Minh Hiên đùa giỡn, lại còn vui vẻ diễn hí kịch cho hắn xem !
Cước bộ bất giác lui về phía sau, sự ngạc nhiên trong mắt Vũ Duyệt dần dần biến mất, hừ, hắn có thể bám riết không buông, tìm kiếm nàng nhiều năm như vậy, những chuyện như thế này sao có thể không làm được chứ ?
Nhưng trái tim mất mát này phải giành về như thế nào đây ?
Đột nhiên, Vũ Duyệt xoay mạnh người, lập tức chạy ra ngoài.
Nàng muốn nhìn thấy hắn
“Duyệt Duyệt!” Những biểu tình từ khiếp sợ đến nản lòng vừa rồi của Vũ Duyệt đều bị Lạc Minh Hiên nhìn thấy, trái tim hắn lúc đó đột nhiên có chút trống rỗng, có chút đau nhói. Duyệt Duyệt của hắn chính là một con nhím, chỉ cần gặp phải bất cứ điều gì không hay, nàng sẽ lập tức chui vào vỏ bọc của chính mình, khóa chặt trái tim lại, làm cho người ta không cách nào động vào được !
Hắn thật vất vả mới có thể chiếm được một chút hảo cảm của Vũ Duyệt, nếu may mắn, còn có thể phát triển thành tình yêu, hắn không thể đánh mất điều đó!
Tại thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Lạc Minh Hiên đã ôm Vũ Kiệt chạy vội tới địa phương Vũ Duyệt vừa biến mất .
“Phụ thân, làm sao bây giờ ? Sự tình hình như có chút không tốt nha !” Vũ Kiệt rúc rúc vào trong lòng Lạc Minh Hiên, nói ra một câu như vậy, thật sự không biết là hắn đang an ủi, hay là hắn đang cười nhạo nữa.
“Kiệt nhi, ngươi có thể giúp phụ thân được không ?” Tuy rằng cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng Lạc Minh Hiên vẫn muốn nói ra, vạn nhất con hắn nhất thời mềm lòng, đồng ý thì sao ?
“Khụ khụ khụ… Phụ thân a, ta hình như đã sớm nói với ngươi, ta sẽ không giúp ngươi. Sau khi tìm được mẹ, chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Nếu mẹ biết ta và ngươi thông đồng với nhau, ta cũng sẽ bị nàng xếp vào sổ đen đó ! Về sau nếu có nam nhân xa lạ nào đó lại xuất hiện cạnh mẹ, ta cũng không thể để ý hết được, cho nên, phụ thân, đối với việc làm cách nào để chiếm được trái tim của mẹ, ngươi vẫn nên tự nghĩ cách giải quyết đi, ta chỉ có thể cam đoan không để cho nam nhân khác tiếp cận mẹ mà thôi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Vũ Kiệt bị sự nghiêm túc bao trùm, hắn cũng không thể mạo hiểm!
Lúc trước vì muốn hòa giải hai người, hắn đã bị Duyệt Duyệt nhốt ở bên ngoài, nếu lần này còn tạo cơ hội cho “hắn” tiếp cận Duyệt Duyệt , có thể sẽ mất nhiều hơn được , cho nên hắn tuyệt đối phân rõ giới hạn cùng với Lạc Minh Hiên ! Cho dù hắn có là thân sinh phụ thân đi chăng nữa!
“…” Đã biết là hắn không đáng tin cậy mà !
“Xú nam nhân, xú nam nhân, đùa giỡn ta vui lắm hả ?” Vừa chạy , Vũ Duyệt vừa tức giận mắng Lạc Minh hiên, nam nhân như vậy phải bị người ta ném vào núi tự sinh tự diệt mới đúng, làm sao có thể trêu chọc nàng như vậy ?
Chẳng trách vì sao hắn không có phản ứng về chuyện nàng đã không còn là hoàng hoa khuê nữ, ngay cả chuyện nàng đã có tiểu hài tử cũng thản nhiên đón nhận, nói cái gì nàng là quan trọng nhất, còn không phải là vì đứa nhỏ kia chính là con của hắn sao! Bản thân nàng lại giống như một con ngốc cảm động rơi nước mắt, kết quả thì sao? Đúng là một trò khôi hài!
Lạc Minh Hiên, ngươi khinh người quá đáng!
Bởi vì chỉ lo trốn chạy, nên không có nhìn đường phía trước. Cho nên, Vũ Duyệt lại thực vinh hạnh va phải một tảng đá, hình như những chuyện như vậy đặc biệt có duyên với nàng, thường xuyên tiếp xúc thân mật với mẹ trái đất..
“Ô ô ô… Đáng ghét … Ngay cả một tảng đá thối tha cũng khi dễ ta…” Vũ Duyệt ngồi dưới đất không dậy nổi, rất có cảm giác vô lại, đã chạy một lúc lâu, nàng đã có chút mệt mỏi. Cứ như vậy ngồi nghỉ dưới đất.
“Duyệt Duyệt!” Nhìn vị hôn thê bỏ trốn ngã ngồi dưới đất, Lạc Minh Hiên rất đau lòng, nữ nhân này quả nhiên không biết chăm sóc bản thân, nàng đúng là khắc tinh của hắn !
“Ngươi đừng lại đây, ta không biết ngươi!” Vũ Duyệt nhìn Lạc Minh hiên, hận không thể một ngụm cắn chết hắn, làm sao có thể để hắn đi đến bên cạnh ? Túm chặt ống tay áo, tâm tình Vũ Duyệt tồi tệ cực độ.
“Duyệt Duyệt…” Lạc Minh Hiên cẩn thận để Vũ Kiệt đi tới trước, sau đó mới chậm rì rì đi tới bên cạnh Vũ Duyệt.
“Ta không phải đã nói rồi sao? Ngươi đừng lại đây! Ta chán ghét ngươi!” Vũ Duyệt hoàn toàn không để ý tới Lạc Minh Hiên, cảm giác bị lừa gạt quả thực rất khủng khiếp.
“Duyệt Duyệt, nàng vì sao không muốn gặp ta ? Trái tim ta đối với nàng như thế nào, nàng thật sự nhìn không nhìn ra sao ? Mặc dù ta không thể làm chủ được thân phận của bản thân, nhưng hôn thê của ta, ta tuyệt đối có thể làm chủ, cho nên, Duyệt Duyệt, nàng đừng trốn tránh ta , được không?” Lần đầu tiên, Lạc Minh Hiên ăn nói khép nép như vậy với người khác, nhưng lại là nữ nhân hắn âu yếm nhất! Cũng chỉ có Vũ Duyệt mới có thể nhìn thấy con người khác này của hắn, về phần những người khác, đừng mơ nghĩ tới.
“Ta…” Nhất thời bị giọng điệu bi thương cùng kinh sợ này của Lạc Minh Hiên chấn động, Vũ Duyệt không biết nên làm thế nào cho phải.
Đúng vậy, điều nàng chán ghét chính là thân phận của hắn, cho nên nàng trốn tránh hắn, không muốn xuất hiện cùng hắn, nhưng tình huống hiện tại, đã hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo nàng mong muốn, cho nên nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ.
“Duyệt Duyệt, ta thật sự có thể làm được những điều ta đã hứa hẹn với nàng, nàng đừng trốn tránh ta được không ?” Đi tới bên người Vũ Duyệt, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thanh âm Lạc Minh Hiên thì thào bên tai Vũ Duyệt.
“Ta…” Vừa định lơ đãng gật đầu, Vũ Duyệt lại đột nhiên thoát khỏi trạng thải “dụ hoặc” này, khôi phục sự tỉnh táo.
“Ngươi rời xa ta một chút !” Đẩy hắn ra, Vũ Duyệt hờn giận nhìn Lạc Minh hiên, hắn làm như vậy khiến cho nàng không tài nào suy nghĩ bình tĩnh được . Quả nhiên nam nhân mới là họa thủy.
“Duyệt Duyệt, ta tuyệt đối sẽ không bám theo nàng nữa, ta có thể cho nàng tự do, nhưng nhất định nàng phải dẫn ta theo ! Ta và nàng cùng nhau ngao du tứ hải!”
Ánh mắt hiện lên lời thề son sắt kia, lại khiến cho Vũ Duyệt bị cuốn vào một vòng lốc xoáy vô cùng lớn….