Càng nghĩ lại càng thấy tức thêm, dám làm chuyện không ra gì sau lưng cô, nếu mà cậu nhóc kia dám có bạn gái thì.
.
thì.
.
thì sao?
Cậu ấy và cô là mối quan hệ gì? Chị em hay là bạn tình? Dù là gì cô cũng không có quyền gì quản cậu có người yêu không?
Hôm nay trước khi đi làm, mẹ cậu gọi cô lại nói chuyện một chút, cô đồng ý, nhưng lời nói ra khiến cô không thể đồng ý nổi "Cái gì? Cô định đưa Tiểu Minh đi?"
Bà ấy nghe cô thét lên thì có chút giật mình, khuôn mặt hiền từ nhìn cô chầm chậm giải thích "Đúng vậy, Tiểu Minh cũng sắp tốt nghiệp rồi, cô cũng muốn đưa nó ra nước ngoài học tập, không phải như vậy tốt quá hay sao"
Cô trầm tư một chút "Ở đây cũng có rất nhiều trường học tốt, không muốn ở khu vực này thì đi khu vực khác, nhất định không thể ra nước ngoài, và con sẽ luôn ở bên"
Bà ấy nắm lấy tay cô, đôi mắt hiện rõ nét mong muốn "Cô muốn bù đắp lại cho Tiểu Minh"
Cô không thể chấp nhận được tình cảnh này, vội đứng dậy "Khi con về chúng ta sẽ nói tiếp"
Vừa đi lòng vừa một mảng bất an, vừa qua suy nghĩ chuyện cậu có bạn gái, bây giờ vừa suy nghĩ chuyện cậu sắp phải rời đi, trong đầu một mảng bất an.
Hôm nay vẫn thấy cậu tươi cười vào lớp trễ, trên tay còn cầm một hộp quà to, làm cho cô ngứa mắt vô cùng, trong tiết học cô liên tục gọi cậu lên bảng, khiến cậu ngây thơ cũng phải suy nghĩ rằng cô đang giận mình, bắt đầu lo lắng.
Vừa hay nghỉ giải lao giữa 2 tiết, Trác Ân và Trần Ảnh tò mò lên ngồi nói chuyện với cậu, mà câu chuyện đã lọt hết vào tai cô.
Trần Anh cười tươi trêu ghẹo "Lần đầu thấy cậu nhận quà của con gái đó"
Trác Ân nhìn cậu "Còn cười tươi như vậy"
Cậu bỗng nhiên chột dạ, quay lại nhìn cô, thấy ánh mắt cô hướng về mình sắt bén cậu rùng mình một cái rồi vội giải thích "Không phải, người đó tớ không quen đâu, đó chỉ là một người bạn bình thường hơn cả bình thường"
Thấy được cảnh cậu bạn nhìn cô giáo giật mình, còn thêm giải thích vội sợ hiểu lầm, Trác Ân và Trần Cảnh phối hợp một màn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trần Ảnh trêu người thêm dầu vào lửa "Không có nha, rõ ràng là thấy rất đẹp đôi, cậu còn nhận quà vui như vậy mà, nếu như là bạn gái cậu thì có phải cưng chiều cậu đến nổi chỗ nào của cậu cũng thơm một cái sao haha" còn không quên thêm tí dầu từ đồng đội "Cậu có thấy thế không Trác Ân"
Cậu ú ớ "Không có, tớ.
.
"
Trác Ân bắt nhịp nói thêm "Không biết cậu có thích bạn nữ đó không, nhưng tôi nhìn qua là bạn nữ đó yêu cậu luôn rồi"
Một màn hoành tráng như vậy khiến cô nóng người, tay đập xuong bạn "Học thôi, hôm nay chúng ta chỉ nghỉ 5 phút"
Cậu rung sợ không kịp nói gì, 2 người bạn tốt thì vừa lòng biết bao.
Hết tiết cô bước ra ngoài, còn không quên gọi cậu "An Minh lên văn phòng gặp tôi có chút việc"
Toang thật rồi, cậu đã làm gì khiến cô phải tức giận vậy, cậu nhẹ nhàng bước đến trước cửa văn phòng, sau đó rón rén mở cửa, vừa mở cửa vào đã thấy cô quay lưng về phía cậu, cậu từ từ bước đến bên cô, thấp giọng nói "Tiểu Minh đến tìm chị"
Cô không thèm quay lại, giọng cứng rắn nói với cậu "Ai là chị cậu?"
Cậu ngạc nhiên mở tròn mắt, chẳng lẽ chị tức giận với cậu đến nổi không thèm nhận cậu sao? Còn suy nghĩ thì cô nói thêm "Chẳng phải đã nói ở trường thì phải gọi tôi là cô giáo sao?"
Cậu thở phào, thì ra là vậy, nhanh miệng nói "Em đã đến rồi cô ạ" cậu tỏ vẻ rất nghe lời, vì hình như cô vẫn đang giận lắm.
Cô lúc này mới quay người lại, mắt ánh lên tia tức giận vô cùng, không nói không rằng tiến lại cậu.
Lúc đầu cậu khó hiểu rồi sau đó rụt rè đến hoảng loạn, cô tiến sát lại như vậy làm gì? Có phải sắp có gì đó không?
Mà vẻ mặt đó của cậu lại khiến cô càng chán ghét hơn, chẳng lẽ lúc nào đối với cậu cô luôn đáng sợ như vậy?
Thế thì cũng được thôi, không muốn nhìn chứ gì? Cô kéo cậu đến trước mặt.
Cậu ngập ngừng nhưng không dám cãi, sau đó cô bảo cậu "Quỳ xuống" cậu khó hiểu nhưng cũng quỳ bên cạnh cô, cô bất mãn vô cùng "Ý tôi là quỳ đối diện tôi"
Nghe xong cậu suy nghĩ một chút rồi ngạc nhiên, thấy cậu chậm chạp suy nghĩ cô tức giận kéo cậu quỳ trước mặt cô, đá chân cậu lên quỳ theo kiểu cầu hôn, lấy trong túi ra cái nhẫn, ý cười sâu sắc còn không quên trêu ghẹo "Tôi sẽ dùng cái nhẫn này kết hôn với người khác"
Nghe qua khiến cậu thật sự đau lòng, rồi sợ rung lên "Tiểu Minh đã làm sai cái gì vậy, lại như vậy muốn bỏ rơi em?" Đôi mắt đẫm lệ nhìn lo lắng.
Còn không biết lỗi của mình, câu nói tiếp theo cô nói khiến cậu hết hồn, mà đây cũng là ý nghĩ khiến cô giật mình "Chúng ta kết hôn đi".