Đám Cưới Giấy


Trời về hoàng hôn, bên ngoài đổ trận tuyết lớn.

Ông chủ Tạ đang định đóng cửa hàng thì cánh cửa gỗ tồi tàn lại bị người bên ngoài gõ hai tiếng.

“Đóng cửa rồi, đóng cửa rồi.” Ông chủ Tạ lẩm bẩm, chân tay co cóng đi ra mở cửa: “Không buôn bán nữa, ngày mai lại…”

Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng, lộ ra bóng người áo bào trắng, gần như hoà làm một với trời gió tuyết bên ngoài.

Ông chủ Tạ híp mắt lại, ngừng nói chuyện.

Ông ta co rúm lại, nghiêng người để người nọ tiến vào: “Ngài tới rồi.”

Khuôn mặt người nọ ẩn dưới lớp áo bào trắng, nhìn không thấy mặt.

Hắn dưới lớp áo choàng đánh giá cửa hàng của ông chủ Tạ, khong hề nhúc nhích: “Gần đây làm ăn thế nào?”

Ông chủ Tạ do dự một chút, không nói gì.

Người nọ cười: “Làm ăn được thì sao lại không dám nói?”

Lúc này ông chủ Tạ mới nói: “Sắp đến tiết Thanh Minh rồi, tuyết vẫn rơi dày đặc, mùa xuân chậm chạp không tới, chỗ nào cũng có người chết cóng.

Chúng ta làm nghề tang lễ, không lừa ngài thì mấy ngày nay quả thực rất bận.”

Người nọ “Ừ” một tiếng.

Trong cửa hàng chỉ thắp hai ngọn nến, mờ nhạt u ám.


Trong nhà trưng mấy cỗ quan tài gỗ mun, tiền giấy khắp nơi, trên vách tường treo đầy người giấy.

Đường nét khuôn mặt giống y như đúc, con ngươi đen nhánh, môi đỏ thắm, khoé môi nở nụ cười như có như không.

Ánh nến chiếu vào, kỳ dị khiếp người.

Người áo vào trắng nói: “Người giấy làm không tồi.”Người nọ lấy một lá bùa dúm dó trong ống tay áo rộng thùng thình ra, ông chủ Tạ híp mắt nhìn lên, bên trên viết mấy chữ “Thẩm An” bằng chu sa, mặt sau là một chuỗi ký tự nhỏ chi chít, là sinh thần bát tự.

Ông chủ Tạ trợn mắt: “Đây là…”

Lời còn chưa dứt, bá bùa kia đã tự bốc cháu, chỉ khoảng nửa khắc sau đã chỉ còn lại vụn tro tàn, nằm trên cánh tay thon dài tái nhợt của người áo bào trắng.

Ngón tay người nọ phủi tro tàn, ông chủ Tạ vội vàng vươn tay, tro giấy như có linh tính, rơi vào lòng bàn tay ông ta.

Nằm nghề mai táng nhiều năm, lang thang giữa sự sống và cái chết mãi, biết được một vài quy tắc nằm ngoài trần thế cũng là điều không tránh khỏi.

Tỷ như lấy bút sin biết họ tên và sinh thần bát tự của người chết lên lá bùa có thể tạm thời giữ hồn phách của người này lại nhân thế.

Họ tên được đánh dấu trên là bùa để phân biệt với những cô hôn dã quỷ không tìm được đường xuống hoàng tuyền.

“Ngài muốn làm một người giấy giống với nàng, sau đó để hồn phách nàng vào đúng không?” Ông chủ Tạ nhíu mày: “Nhưng mà nàng…”

Người áo bào trắng nói: “Ông giữ lại, phụ giúp trong cửa hàng của ông.”

Ông chủ Tạ khuyên nhỏ: “Oán khí của nàng với ngài lớn như vậy, ngài tội gì phải thế?”

Người áo bào trắng lắc đầu, xoay người ra khỏi cửa hàng.

Vạt áo tung bay, bóng dáng nhanh chóng biến mất giữa trời tuyết, chỉ còn lại một hàng dấu chân giữa cánh đồng tuyết mênh mang.

Ông chủ Tạ thở dài.

Ông ta đứng dưới hiên, nhìn theo bóng người đang dần đi ra, sau đó khom lưng giơ tay, khom lưng về hướng người nọ rời đi: “Tạ mỗ, xin tuân theo sắp xếp của đại nhân.”



Ba tháng sau.

Vẫn là ngày hoàng hôn trời đổ tuyết lớn, Tạ Chiêu dẫn theo một đám người đứng ở cửa lớn Tĩnh Thâm Hầu phủ.

Cửa lớn Hầu phủ đóng chặt, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc xúc động truyền ra từ bên trong.

Nhóm người này ai nấy cũng đều mặc áo trắng, có người khiêng chiêng trống, có người cầm kèn xô na, xếp thành một đội ngũ, đã lạnh đến run người.

Cuối hàng ngũ là một chiếc quan tài bằng gỗ mun, đã phủ một lớp tuyết.

Nha hoàn Phúc Vũ nhịn không được, đứng nép vào Tạ Chiêu, khuôn mặt buồn rầu: “Tiểu thư, đã hai canh giờ rồi, vẫn còn chưa tắt thở.”

Phía sau cũng hùa theo hừ hừ: “Trời gía rét thế này, nếu người bên trong còn không tắt thở, lão tử sẽ tắt thở trước!”


Tạ Chiêu quay đầu nhìn lướt qua đoàn người đứng trong gió lạnh run bần bật, sắp đông thành người tuyết đến nơi, lại nhìn cửa lớn đỏ thắm vẫn đóng chặt trước mắt, vẻ mặt lạnh lẽo.

“Chắc chắn là sinh thời hổ thẹn hoặc làm quá nhiều chuyện xấu xa, trái lương tâm, cho nên không chết được.” Tạ Chiêu lạnh nhạt nói: “Lão hầu gia trông hiền từ phóng khoáng, không ngờ cũng là dạng này.”

Người làm nghề mai táng luôn có câu nói, con người vào thời khắc lâm chung có thể phản ánh cả một đời người.

Đây không phải lời nói vô căn cứ.

Người ra đi thanh thản là chính nhân quân tử, chết không nhắm mắt ắt là tiểu nhân.

“Hầu phủ này sợ là không sạch sẽ gì mấy.” Tạ Chiêu nhíu mày, tỏ vẻ ghét vỏ: “Cha dúng là nhìn nhầm rồi mới nhận mối làm ăn này.”

Phúc Vũ khổ sở: “Tiểu thư, chúng ta đang ở trước cửa nhà khách hàng đấy, nói chuyện tế nhị chút đi.”

Tạ Chiêu liếc nhìn nàng ấy một cái, cúi đầu với cửa lớn cho có lệ: “Đắc tội.”

Phúc Vũ đứng cùng nàng một lúc, thật sự lạnh không chịu nổi nữa, run rẩy hỏi: “Vậy… Chúng ta cứ chờ ở đây mãi à?”

Tạ Chiêu nghiêng tai lắng nghe tiếng nức nở trong nhà, thờ ơ nói: “Ừ, sẽ nhanh thôi.”

Giọng điệu tiểu thư không tốt, Phúc Vũ không dám hỏi tiếp nữa.

Nàng ấy lui về sau nửa biết, lau tuyết trên mặt.

Một cơn gió lạnh thổi tới, cả đoàn người run rẩy, Phúc Vũ ho khan vài tiếng, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.

Tiểu thư, dường như không hề tỏ ra “lạnh” chút nào.

Phúc Vũ nhịn không được ngẩng đầu liếc nhìn một cái.

Bóng dáng Tạ Chiêu mảnh khảnh, sống lưng thẳng tắp, mặc bộ váy trắng, cài trâm hoa trắng, giữa mày vẽ một đoá hoa màu đỏ, càng tôn lên vẻ băng cơ ngọc cốt.

Nàng đứng yên ở trước đội ngũ, điệu bộ lạnh nhạt, gần như hoà làm một với trời tuyết.

Phúc Vũ vừa định mở miệng hỏi tiểu thư có lạnh hay không thì nghe thấy giọng Tạ Chiêu truyền đến từ đằng trước: “Quỳ…”


Ngay sau đó, cửa lớn Hầu phủ đóng chặt trước mặt đoàn người chậm rãi mở ra, tiếng khóc hức hức ập đến trước mặt.

Tiếng kèn xô na cắt ngang bầu trời chạng vạng, sau khi dày vò cả một buổi chiều, cuối cùng Thời lão hầu gia của Tĩnh Thâm Hầu phủ cũng nuốt xuống hơi cuối cùng, về với cát bụi.

Nhưng mãi đến khi cơ thể lạnh đi, lão hầu gia vẫn luôn trợn trừng mắt.



Khua chiêng gõ trống, bố trí linh đường, lại vội vàng trò chuyện với nữ quyến đang lau nước mắt cả với nhau, Tạ Chiêu bận đến độ chân không chạm đất, mãi đến khi sắc trời tối mịt, khách khứa tới phúng viếng tản đi, rốt cuộc nàng mới có cơ hội hít thở vài hơi.

Những người còn lại trong đội mai táng đã trở về trước, chỉ còn lại nàng và Phúc Vũ.

Khi hai người từ biệt người nhà, lúc ra tiền viện có đi ngang qua đại sảnh.

Ngoài sảnh Hầu phủ đã treo bức hoạ lão hầu gia lên, bày xong linh vị.

Trên bàn thờ có một ngọn nến, gió mạnh lùa vào thổi ánh nến lay động, tĩnh mịch và kỳ dị.

Tạ Chiêu ngừng bước, sau đó đi vào linh đường, đến gần xem bức di ảnh kia.

Ông lão cười hiền từ, tướng mạo hiền lành.

Sinh thời lão hầu gia làm quan có danh tiếng rất tốt, là thanh quan quân tử nổi tiếng gần xa, bổn triều từ khi khai quốc đến nay khí hậu lạnh giá, lão hầu gia lại dùng hết cả gia tài, tiếp tế cho rất nhiều bình dân bá tánh, coi như tích đức làm việc thiện.

Người như vậy sao có thể ra đi thống khổ như vậy, lại còn chết không nhắm mắt?

Phúc Vũ đi theo cạnh nàng, nhỏ giọng nói thầm: “Trời ơi, không thể tưởng tượng nổi, lão hầu gia lại là… Người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận