Tạ Chiêu nhìn hắn chằm chằm, sau đó chậm rãi lui nửa bước.
Chỉ mới ba nén hương trước thôi, Thời phu nhân còn vừa lau nước mắt vừa nói với nàng: “Thư từ gửi đi đều như đá chìm đáy biển, lão gia và ta vốn còn đang nghĩ Quốc Tử Giám học hành bận rộn, có lẽ là nó bận học hành thi cử, không rảnh lo chuyện trong nhà.
Nhưng Thịnh Kinh bị vây ba tháng, thức ăn và nước uống hết sạch, nghe nói mấy nhà giàu trong thành đều bắt đầu đổi con cho nhau ăn, A Trạm nó….”
Bà ấy khóc đứt ruột đứt gan, nói không được nữa.
Nhưng Tạ Chiêu biết, trong tình huống như thế, có lẽ người đã chết rồi.
Nhưng mà…
A Trạm hắn bặt vô âm tín mấy tháng, từ lúc cha hắn bệnh nặng đến lúc về trời cũng chưa từng xuất hiện, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện trong “yểm trận” xui rủi này.
Sắc mặt Tạ Chiêu thay đổi mấy lần, cuối cùng thốt ra mấy chữ: “Ngươi là người sao?”
Câu hỏi này hơi đột ngột, cũng không lịch sự mấy.
Thời Trạm sửng sốt một lúc, vừa định lên tiếng thì bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến từ đầu bên kia đình viện.
Tiếng bước chân huỳnh huỵch từ xa đến gần.
Thời Trạm lập tức kéo Tạ Chiêu ra sau bức tường.
Tạ Chiêu bị hắn kéo loạng choạng, đầu va vào ngực hắn, được Thời Trạm vươn tay ra đỡ.
Khó khăn lắm hai người mới đứng yên thì thấy một đám nữ quyến mặc váy đỏ thắp đèn đi qua nơi mà bọn họ vừa đứng.
Trong đêm yên tĩnh, bước chân của những người này vội vàng, trên người lại không dính chút tuyết nào, giống như quỷ.
Cuối cùng có một người dừng lại, ngẩng đầu lên.
Nàng ta đảo mắt một vàng, như đang tìm gì đó, sau không phát hiện ra gì thì căm giận đi theo những người khác.
Tạ Chiêu thấy rất rõ, tất cả những người này đều không có mặt.
Tình cảnh này thật sự rất quỷ quái, Tạ Chiêu vừa quay đầu thì phát hiện bên cạnh mình đã không còn bóng dáng Thời Trạm nữa.
Lúc này nàng mới phát hiện Thời Trạm đã lui ra cách nàng vào bước, hai tay che mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đắc tội, đắc tội, nam nữ thụ thụ bất thân…”
Tạ Chiêu: “…”
Nàng im lặng một lát, thấy tiếng bước chân dần đi xa mới đi qua vỗ hắn: “Xin lỗi.”
Thời Trạm rút một bàn tay đang che mặt mình lại, chuyển thành tư thế một tay che mặt: “Khách sáo, khách sáo.
Yểm trận hung ác, chúng ta không có của dư thừa, tốt nhất vẫn không nên tiếp xúc trực tiếp với những người đo.”
Chúng sinh trong yểm trận đều là ảo ảnh, ngoại trừ người đi nhầm vào và người liên quan mật thiết đến chấp niệm của người đã khuất, còn lại tất cả đều là những cái xác không hồn, phần lớn đều không thể hiện diện mạo thật của mình cho những người ở phàm trần xem, cho nên không có mặt.
Mà những “thân xác” này cực kỳ bài xích người đi nhầm vào.
Nói cách khác, nếu vừa rồi Tạ Chiêu đi theo “Phúc Vũ” trở lại linh đường, có lẽ là đã lành ít dữ nhiều.
Tạ Chiêu do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói: “Ta nói là, xin lỗi, vừa rồi hỏi ngươi có phải người hay không à ta đường đột.”
Thời Trạm “A” một tiếng, rút nốt bàn tay che mặt còn lại về, nhìn về phía nàng.
Người này lông mi đen nhánh, trong mắt cũng đen, hệt như loại mực Huy Châu thượng hạng.
Lúc nhìn người khác không chớp mắt rất trìu mến và quyến rũ.
Thời Trạm cười rộ lên: “Vậy ta là người hay là quỷ?”
Xung quanh chợt yên tĩnh.
“Ta không biết.” Thật lâu sau Tạ Chiêu mới thấp giọng trả lời.
Quả thực là nàng không biết.
Người này xuất hiện kỳ quặc, lại hiểu rõ về yểm trận, rất khó để nàng buông bỏ cảnh giác với hắn.
Nhưng về phương diện khác, dường như hắn không có ý muốn thương tổn nàng, ngược lại còn giúp đỡ nàng, việc này khiến nàng thấy hơi khó hiểu.
Vừa rồi hắn nắm lấy tay nàng, tuy rằng lạnh như băng, nhưng Tạ Chiệu lại nhạy cảm phát hiện ra đây không phải ngón tay cứng còng của người chết.
Huống hồ, hắn có khuôn mặt.
Ở cái nơi như yểm trận này, dù hắn không phải “người” thì chắc chắn cũng liên quan mật thiết tới tâm nguyện chưa thành của lão hầu gia đã khuất.
Tạ Chiêu nói: “Không phải ngươi rất quen thuộc với nơi này sao, dù sao đi theo ngươi thì tỷ lệ sống sót cũng cao hơn.”
Thời Trạm thôi cười, khẽ thở dài, đột nhiên nói: “Có lẽ là ngươi đã nghe được vài chuyện của ta từ chỗ phu nhân.
Nhưng có lẽ bà ấy không nói cho ngươi biết, mệnh của ta là mệnh cô sát, định sẵn không được chết tử tế, ở lại trong phủ cũng chỉ đưa đến tai hoạ.
Trong yểm trận này, đồng hành với một tên sao chổi cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”
Tạ Chiêu “phì” một tiếng, hơi buồn cười: “Một người kinh doanh trên cái chết như thế thì có thể may mắn hơn được bao nhiêu? Huống hồ…”
Huống hồ, nàng là người đã từng chết một lần.
Hắn nói mình là cô sát mang điềm xấu, vậy người không căn không mệnh như nàng thì tính là gì đây?
Chẳng biết sao lòng Tạ Chiêu đột nhiên dâng lên cảm giác mơ hồ, đột nhiên không nói gì nữa.
Thời Trạm nhìn nàng chằm chằm: “Này…”
Nàng đành nói một cách mơ hồ: “Tóm lại là ngươi cô sát, ta cũng cô sát, nói không chừng hai ta còn có thể xua đuổi quỷ khí trong toà nhà này đấy.”
“…”
Thời Trạm không còn lời nào để nói nhưng vẫn nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Không phải có phải Tạ Chiêu ảo giác hay không, nàng cảm thấy khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ đã tái nhợt của Thời Trạm ngày càng trắng hơn.
Tạ Chiêu nghĩ mình đã nói sai gì rồi: “Sao vậy?”
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng sàn sạt, tựa như gió thổi qua biển rừng vạn dặm, khiến lá cây xao động.
… Nhưng mà Tạ Chiêu cúi đầu nhìn, tóc và vạt áo mình chẳng mảy may lay động.
Thời Trạm giật giật môi: “… Ngươi xoay người lại đi.”
Tạ Chiêu ngờ vực nhìn hắn một cái, nghe lời xoay người sang chỗ khác.
Có một rừng trúc bên ngoài tường viện mà bọn họ đang đứng.
Thời tiết rét đậm, lá trúc héo úa nhưng cành khô lại đột nhiên không gió mà động, tạo nên biển trúc gào thét.
Sâu bên trong rừng trúc khô, cách bọn họ không xa có một thằng nhóc mặc áo vải thô đang lẳng lặng đứng.
Thằng bé gầy trơ cả xương, quần áo thủng lỗ chỗ, đứng trong tiết thời giá lạnh này trông càng đáng thương hơn.
Mà quan trọng nhất chính là, không giống với những người có khuôn mặt mơ hồ kia, đứa bé có một khuôn mặt nhỏ tinh xảo như ngọc khắc, đôi mắt như hai quả nho đen, đang nhìn chằm chằm Thời Trạm và Tạ Chiêu.