Bóng trúc đung đưa, mây đen bồng bềnh.
Đèn trong tay cậu bé lay động, chớp động yết ớt.
Tạ Chiêu nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Nó đứng ở đó từ bao giờ vậy?”
Thời Trạm lắc đầu.
Chúng sinh trong yểm trận là tập hợp của hết thảy đau khổ khó khăn trên thế gian mà thành, là sự tồn tại như yêu ma quỷ quái, đi lại không để lại dấu vết, lại có quan hệ mật thiết với người chết, hành tung của họ hầu hết là do ý niệm của người chết tạo nên, người ngoài vào như bọn họ sao có thể ngăn cản.
Hai người đều đứng không nhúc nhích, thằng bé hãy còn đứng ở đó một lúc lâu, sau mới đi về hướng Tạ Chiêu và Thời Trạm.
Thời Trạm bước lên trước nửa bước, chắn nửa người Tạ Chiêu.
Chờ đến khi ngọn đèn dầu đến gần, Tạ Chiêu mới phát hiện thằng bé này cứ như ngọc mài, mặc mày sạch sẽ như hoạ, cực kỳ sinh đẹp.
Nếu lớn lên nhất định sẽ là một lang quân tuấn tú.
Nhưng thằng bé này xuất hiện ở đây, thật sự nó sẽ lớn lên sao?
Dường như Thời Trạm biết được suy nghĩ trong lòng nàng, thở dài: “Nếu có thể giúp nó giải thoát thì cũng coi như tích công đức đúng không?”
Tạ Chiêu phản ứng lại, liếc mắt nhìn hắn, xuỳ một tiếng: “Ngươi rộng lượng thật đấy, thân mình lo còn chưa xong mà muốn phổ độ chúng sinh nữa à?”
Thời Trạm cười: “Như nhau cả thôi.”
Trong lúc hai người cãi nhau, thằng bé đã bước đến trước mặt.
“Đi xem tân nương thì không đi bên này.” Cậu bé ngẩng mặt, đảo mắt nhìn Thời Trạm và Tạ Chiêu một phen, rồi nhìn Tạ Chiêu: “Các người đi nhầm rồi.
Đi nhầm sẽ nguy hiểm.”
Câu này không đầu không đuôi, làm người ta không khỏi thấy kỳ lạ.
Tạ Chiêu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mặt thằng bé: “Ai cưới tân nương vậy?”
Thằng nhỏ nói: “Đại nhân sống ở đại trạch kia.”
Dứt lời, nó chỉ về hành lang dài của Hầu phủ ở bên kia đình viện.
Trong bóng đêm mênh mang, hầu phủ như chìm trong sương mù, trông như ảo ảnh, khó có thể nhìn rõ.
Ở trong Hầu phủ chính là Hầu gia.
Thằng bé nói đúng tình hợp lý, Tạ Chiêu lại chần chừ.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thời Trạm, ánh mắt trở nên phức tạp: “Hầu gia còn cưới cả thϊếp thất sao?”
Tĩnh Thâm Hầu nổi danh cả một đời ở Phủ Huy Châu, ngoại trừ tính cách phóng khoáng còn có một nguyên nhân khác, chính là Hầu phủ chỉ có phu nhân, không có di nương.
Tương truyền năm đó Hầu gia và phu nhân quen biết ở thanh đàm thịnh hội, tài tử giai nhân, gió vàng sương ngọc, từ đó một đời một kiếp một đôi người, cho đến khi Hầu gia qua đời, trong phủ cũng không có nữ tử nào khác.
Thời Trạm khoanh tay đứng ở một bên, im lặng hít một hơi.
Khuôn mặt hắn ẩn dưới ánh sáng mờ ảo, ánh mắt lại xuyên qua tường viện rừng trúc, nhìn về nơi xa xăm.
“Không có.” Hắn nói: “Hầu gia thâm tình một đời, giống như ngươi được nghe nói.”
Không biết có phải Tạ Chiêu ảo giác không, nàng cảm thấy giọng điệu Thời Trạm không tốt lắm.
Tạ Chiêu mơ hồ cảm thấy hỉ sự “cưới tân nương” này có gì đó kỳ lạ, vì vậy dứt khoát hỏi: “Chúng ta đi tham gia tiệc cưới, nên đi bên kia đúng không?”
“Đi xuyên qua viện này, đi tới phía trước, trong căn phòng đỏ rất lớn.” Thằng bé rối rắm nhìn nàng, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, nhưng vẫn nói lắp bắp.
Thời Trạm ở một bên nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Thời Trạm cũng nghe hiểu.
Đó không phải là ngay ngoài sảnh linh cữu của lão hầu gia sao?
Chỉ nửa khắc trước nàng còn quỷ gối trên nền gạch lạnh băng thấu tận xương ngoài sảnh, đốt giấy tiền vàng mã thay cho đứa con trai Thời gia chưa về kia.
Việc hiếu hỉ, hoan hỉ biệt ly, thiên hạ ồn ào nhốn nháo, cũng chỉ dưới một mái hiên mà thôi.
“Chúng ta đi xem.”
Tạ Chiêu xoa tóc thằng bé, đứng dậy, xách váy định rời đi, bỗng nhiên nghe thấy giọng Thời Trạm ở sau lưng vang lên: “Tiểu lang quân, ngươi đang làm gì vậy?”
Tạ Tạ Chiêu dừng bước, ghé mắt quay đầu lại.
Thằng nhóc choai choai kia đang ôm chặt lấy chân Thời Trạm, con ngươi đen như hắc diệu thạch nhìn chằm chằm hắn.
Thời Trạm nhìn Tạ Chiêu, lại cúi đầu nhìn thằng bé, bất đắc dĩ nói: “Muốn cùng chúng ta đi xem tân nương sao?”
Thằng bé sửng sốt một chút, trên khuôn mặt hiện lên vẻ do dự.
Nhưng lặng lẽ suy nghĩ một lát rồi thằng bé vẫn lắc đầu: “Không đi.”
Không phải không muốn, là không đi.”
Thời Trạm hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì ta muốn đứng ở đây, che chở mẹ ta.”
Thằng bé nói, rồi chậm rãi buông Thời Trạm ra: “Ta phải giấu mẹ thật kỹ, không thể để cho người khác tìm được bà ấy.”
Tiếng pháo trúc loáng thoáng và tiếng hò reo nơi xa truyền đến.
Thằng bé nghiêng tai lắng nghe một lát, vội vàng giơ đèn lồng lên, lẩm bẩm trong miệng: “Muộn rồi, muộn rồi.” rồi quay đầu chạy.
Tạ Chiêu ở phía sau gọi nó: “Tiểu lang quân, ngươi đi đâu vậy?”
Đứa bé kia làm như mắt điếc tai ngơ, đèn lồng trong tay mờ nhạt, tấm lưng gầy gò nhanh chóng biến mất trong màn sương ẩm ướt lạnh lẽo của rừng trúc.
“Thằng nhóc này kỳ lạ quá, cứ như đang đánh đố.” Thời Trạm lải nhải, bỗng nhiên thấy Tạ Chiêu xoay người lại, tỉ mỉ đánh giá hắn từ đầu đến chân một phen, như suy tư gì đó.
Hắn lui về sau nửa bước: “Tạ cô nương?”
Tạ Chiêu: “Ngươi có cảm thấy ngươi với thằng bé đó có vài phần giống nhau không?”
“…”
Thời Trạm chợt ngừng chân, gót chân đá vào một hòn đá nhỏ, “ây da” một tiếng, suýt nữa thì ngửa mặt té ngã.
Tạ Chiêu giơ tay đỡ hắn, hắn vừa đứng vững đã ho khan kịch liệt.
Vừa lấy tay che nửa khuôn mặt, vừa lặng lẽ nhìn nàng.
Tạ Chiêu bất đắc dĩ: “Được rồi, ta biết nó không phải ngươi.”
…
Thời Trạm dẫn theo Tạ Chiêu đi gần hết một vòng quanh Hầu phủ, rốt cuộc cũng về tới sảnh ngoài.
Mái hiên trùng điệp, ngói lớn tường trắng.
Phủ Huy Châu dựa núi dần sông, tiểu lâu lâm viên chú trọng thanh nhã đẹp đẽ, hoàn toàn tương phản với vẻ nguy nga của những nhà giàu có ở thành Thịnh Kinh.
Nếu vào ngày xuân, cả thành tràn ngập sương mù, mưa bụi mênh mông, lúc ấy mang vẻ đẹp riêng.
Nhưng chìm trong mùa đông dài vô tận, lại có vẻ lạnh thấy xương, xơ xác tiêu điều.
Hai người nếp dưới cửa sổ ngã rẽ ngoài sảnh, nhìn vào trong xuyên qua cửa sổ đang mở.
Vừa rồi lúc Tạ Chiêu rời đi, nơi này vẫn là linh đường, mà bây giờ lại được trang hoàng thành hỉ đường.
Sắc đỏ ngập tràn, đèn đuốc sáng trưng, bên trong ồn ào tiếng người, thật náo nhiệt.
“Phúc Vũ” vừa rồi bị Tạ Chiêu dán hai lá bùa cũng biến mất không thấy đâu nữa.