Trong phòng chợt truyền đến một trận xôn xao, ngay sao đó là tiếng bước chân ồn ào.
“Sắp đến lúc đón dâu rồi.” Thời Trạm thăm dò, thấy mọi người trong phòng đều chen chúc ra ngoài sảnh, ra cửa Hầu phủ đón tân nương.
Hắn nhìn trong chốc lát, cúi đầu xuống, nhíu mày nói: “Đều không có mặt.”
Dừng một chút, lại nói: “Bọn họ đông quá, hai người sống chúng ta căn bản không thể đến gần tân nương kia.”
Tạ Chiêu cụp mắt xuống, suy tư một lát, nói: “Vậy ngươi chờ ở đây, ta đi xem.”
Thời Trạm ngạc nhiên nhìn về phía nàng, môi giật giật, chỉ phát ra một âm tiết: “A?”
Tạ Chiêu giả vờ không nhìn thấy ánh mắt khác thường của hắn, nhanh nhẹn rút cây trâm trạm rỗng trên đầu xuống, mái tóc suôn mượt xoã ra.
Nàng mở cây trâm ra, đổ ra một ít tro giấy.
Nàng dùng ngón tay vê một ít tro giấy, chấm lên giữa mày của mình.
Thời Trạm nhíu mày nhìn nàng, thấy tro giấy nhẹ nhàng rơi xuống bông hoa mai giữa hai mày Tạ Chiêu, cánh hoa mai lập tức sáng lên, ánh lên sắc màu rực rỡ trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng.
Không đợi hắn phản ứng lại, ánh sáng kia chợt loé lên ánh sáng rồi tắt ngúm.
Tạ Chiêu lại cài cây trâm lên tóc, cất bước định đi.
Thời Trạm vội giữ chặt nàng: “Ngươi làm gì vậy?”
Tạ Chiêu trả lời một cách đương nhiên: “Ta đi xem tân nương.”
Đi xem tân nương? Thời Trạm suýt thì bật cười, hai chữ “nguy hiểm” ra tới miệng lại đột nhiên phát hiện, vừa rồi lúc Tạ Chiêu nói chuyện, không có thở ra khí trắng.
Thời Trạm: “…”
Hắn lại cẩn thận nhìn Tạ Chiêu.
Gió tuyết thổi mạnh, sương lạnh thấu xương, cô nương trông bình tĩnh trước mặt, thực sự không hề thở ra khí trắng.
Một trận gió lạnh cuốn theo bông tuyết thổi qua hành lang dài, Thời Trạm rùng mình một cái, nhớ lại hành động vừa rồi của Tạ Chiêu, chần chừ hỏi: “… Điểm tinh thủ?”
Tạ Chiêu không ngờ hắn còn biết cái này, vẻ mặt tám gió thổi không động hơi thay đổi.
Thời Trạm cũng đã khôi phục bình thường: “Ồ, nhóc người giấy.”
Tạ Chiêu: “…”
Một khi dương thọ của một người đã hết, hồn phách sẽ rời khỏi cơ thể, đi theo Vô Thường qua sông Vong Xuyên, đi về nơi cực lại.
Nhưng nếu tâm nguyện chưa thành, hồn phách bị nhốt trong yểm trận, vậy chỉ có thể làm một cô hồi quanh quẩn nơi trần thế, không được giải thoát.
Dân gian có một truyền thuyết, người giấy thay thế cho “con người”, chính là sản phẩm của lỗ hổng giữa hai cõi âm dương, là người “khuyết thiếu ba hồn bảy phách”.
Bởi vậy, chỉ cần phong ấn cô hồn trong phù chú, sau đó đưa phù chú vào cơ thể người giấy thì có thể giúp người chết hoàn hồn nhập vào người giấy, giống như còn sống.
Đây là “điểm tinh thủ”.
Điểm mắt hoàn hồn, diệu thủ hồi xuân, nhưng chung quy không tạo ra “con người”.
Người giấy là người nhưng cũng không phải người, vê một chút tro giấy phong ấn hồn phách là có thể phong bế ngũ cảm trong thời gian ngắn, hồn phách rời khỏi cơ thể.
Tạ Chiêu nghe tiếng khua chiêng gõ trống ngoài cửa càng ngày càng gần, không kịp nói nhiều với hắn: “Thời gian hồn phách rời cơ thể có hạn, không thể kéo dài nữa.”
Nàng xoay người muốn đi, Thời Trạm lại nắm lấy cánh tay nàng: “Từ từ!”
Sức hắn rất lớn, Tạ Chiêu bị hắn kéo cho lảo đảo.
nàng bất đắc dĩ quay đầu lại lần nữa, căng mặt nói: “Bây giờ cơ thể ta là giấy đó, ngươi có thể nhẹ tay chút không?”
Thời Trạm: “…”
Hắn vội vàng buông tay ra, vừa định xin lỗi thì nghe giọng Tạ Chiêu vang lên: “Ngươi nhất định phải đi theo ta à?”
Thời Trạm mím môi, giải thích: “Nơi này nguy hiểm, ta phải bảo vệ…”
Lời còn chưa nói xong, một cơn gió lạnh thổi qua, Thời Trạm đột nhiên khom lưng ho khan.
Tạ Chiêu: “Ngươi bảo vệ ta?”
Thời Trạm: “… Vẫn là… Khụ khụ khụ… Ngươi bảo vệ ta đi.”
Nàng im lặng một lát, vỗ lưng Thời Trạm, thoả hiệp: “Vậy ta mang ngươi theo.”
Thời Trạm ho đến nỗi không thở nổi, nhất thời không truy cứu xem “mang” là mang kiểu gì, đang lúc hắn hàm hồ lên tiếng thì cảm thấy có ngón tay lạnh lẽo áp lên tay mình, ngay sau đó đầu ngón tay hắn đau xót.
Hắn hít một hơi, ý thức được Tạ Chiêu đã lấy một giọt máu của hắn.
Ngay sau đó, hắn thấy Tạ Chiêu nhìn quanh một vòng, tỏ vẻ do dự, cuối cùng dừng lại trên cái khăn buộc bên hông nàng.
Thời Trạm: “?”
…
Một lát sau, Tạ Chiêu một mình đi theo tiếng người ồn ào, đến cửa lớn Hầu phủ, tràn trộn vào đám người khuôn mặt mơ hồ quanh mình.
Không có ai chú ý đến sự xuất hiện của nàng.
Nhóm người này ai cũng mặc áo gấm, mong chờ nhón chân hướng về đường cái ngoài cửa.
Trên đường cái dày đặc sương mù lạnh lẽo, dưới tuyết dày đặc biệt tĩnh mịch, không một bóng người.
Chỉ còn lại nhóm người ở cửa Hầu phủ này là đang nhảy nhót chúc mừng, giọng nói rải rác đường đường phố tối tăm, và cả tiếng vang kỳ ảo.
Tạ Chiêu sờ chiếc khăn bên hông, nhỏ giọng hỏi: “Có quen chưa?”
Cái khăn quơ quơ, không gió mà tự cử động, xốc lên một cái rồi lại rũ xuống.
Xem ra vẫn chưa thích ứng được với cơ thể cái khăn.
Lúc này, trên đường truyền đến tiếng vó ngựa và tiếng khua chiêng gõ trống, một đoàn người ngựa màu đỏ xuất hiện từ trong làn sương mù dày đặc.
“Tới rồi!”
Tiếng pháo trúc vang lên, đám người nhất thời sôi trào.
Tạ Chiêu bị đám người đẩy ra phía sau, hoảng loạn bảo vệ cái khăn bên hông.
Nàng nhón chân, đúng lúc thấy tân lang đỡ tân nương trang phục lộng lẫy xuống kiệu.
Tân lang quay mặt lại, Tạ Chiêu thấy mặt người đó.
Nàng cởi chiếc khăn bên hông ra, che lại nửa khuôn mặt của mình, nói bằng giọng gió khe khẽ: “Giống ngươi đến tám phần, là cha ngươi.”
Lão hầu gia nhìn trẻ lại không ít, nhưng trên khuôn mặt vẫn có vẻ từng trải, thoạt trông khoảng ba mươi tuổi.
Ôn tồn lễ độ, nụ cười dịu dàng, rất có phong độ tự nhiên của người tri thức.
Điều kỳ lạ chính là trên mặt ông ta cũng không có vẻ vui sướиɠ khi cưới được người mình yêu, ngược lại trông có chút buồn bã.