Đám Cưới Hào Môn



""/ Dịch Phàm bất lực thở dài: “Anh ngồi phía trước với Tùng Cảnh, tìm anh thì qua đó.”

“Biết rồi.”

Vương Niệm Tư tuyệt đối không nhìn lầm, cô tin vào mắt nhìn của mình, tuỳ ý lấy một ly nước trái cây trên khay phục vụ, giả vờ không biết gì đứng ngoài rìa đám đông

“Lilsa, đúng là cô, lúc nãy tôi còn cho là mình nhìn nhầm, đã lâu không gặp, không ngờ cô đã về nước.” “Mọi người quen biết nhau? Tôi chỉ là mới gặp lần đầu, lúc nãy cảm thấy cô đây rất xinh đẹp, không ngờ là người quen của cô.”

“Vị này là Lilsa, bạn đại học của tôi, cô ấy chưa tốt nghiệp đã xuất ngoại, bây giờ đang làm cho OSISI.” “OSISI à, tôi nói lúc nãy nhìn vòng tay của cô thấy không tầm thường, thì ra là OSISI, xin hỏi đây3là sản phẩm mới của các cô sao?”

Bên cạnh lập tức có người hưởng ứng: “Sớm nghe nói các mẫu thiết kế của OSISI đều dẫn đầu xu hướng thế giới, hôm nay được thấy đúng là không phục không được.” “Tôi đi Mỹ tham gia triển lãm lần này sao lại không thấy.”

“Trí nhớ cô kém quá.” Đám đông cười lên: “Nếu không phải lúc nãy cô Lilsa vừa nhấc tay, tôi cũng không tin một vật nhìn bình thường lại hút mắt như vậy, cho nên có khả năng là cô xem sót nó.”

“Xấu hổ cho tới khi nãy trong sảnh chính đứng cạnh cô lại không phát hiện, cô thật là biết giấu cho riêng mình.” Vương Tịnh Kỳ nho nhã cười: “Món đồ nhỏ mà thôi, làm gì đáng để mọi người quá khen như vậy, còn cô? Vẫn đang làm cô giáo?” Đệ tử0của chuyên gia vũ đạo đẳng cấp, bây giờ chắc chắn rất điêu luyện

“Làm gì có, kiếm miếng cơm thôi.”

“Mọi người đừng khách khí nữa, nói chuyện chúng ta có hứng thú, Lilsa là tinh anh trong giới, nếu như không tốt, Lilsa cũng sẽ không đeo nó trên tay, phía công ty dự định khi nào sẽ đưa sản phẩm ra tiêu thụ.”

“Đây không phải là chúng tôi...”

“Dịch phu nhân?! Hoá ra cô cũng ở đây, nói xem có phải cũng bị ánh sáng lúc nãy thu hút đến đây, Dịch phu nhân của chúng ta lại là người trong ngành đá quý, nhanh, cô nói xem chiếc vòng đeo trên cổ tay Lilsa đơn giản không xoa hoa, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác vô cùng kinh diễm.”

Vừa nói, đám người vừa tự động chừa ra một lối đi cho cô vào.

Vương Niệm Tư5cũng không chổi từ, từ từ đi vào, khuôn mặt mang ý cười, tư thái vô cùng cao quý ung dung, hôm nay cô mặc một bộ váy đuôi cá dài, chiếc cổ xinh đẹp đeo một chiếc vòng nạm đá quý màu lam có giá trị ngàn vạn tệ, thể hiện địa vị của Vương thị trong ngành, cũng không phải thể hiện gì, mà trong trường hợp như vậy cô phải đeo nó trên chiếc cổ yếu ớt của mình, giọng nói mang theo ý cười, vẫn giống như lúc chưa gả đi vô cùng linh động thông minh: “Tôi vừa nãy có nhìn sơ qua, nên bị nó thu hút đến đây.”

“Xem đi, tôi biết mà.” Vương Tịnh Kỳ cũng nhìn về phía cô ấy, nhìn tình hình này, nụ cười càng chân thành: “Hoá ra là Vương tiểu thư, hân hạnh, trước đây có vinh4hạnh được gặp mặt ba cô, nghe nói Vương tiểu thư không có ở đó, tôi rất tiếc, không ngờ lại gặp ở đây, đúng là vinh hạnh cho tôi.” Vương Niệm Tư mang ý cười vươn tay ra bắt: “Không dám, cô khách khí quá, có thể gặp được cô mới là vinh hạnh của tôi, tôi bây giờ suốt ngày ở trong nhà chỉ có ăn với uống, sớm đã không còn kiến thức của trước kia, ngược lại cô Lilsa đây, nhà thiết kế hàng đầu trong ngành, đợt này cô về nước có biết bao người mong ngóng muốn gặp cô, tôi có thể gặp được cô, ba tôi mà biết không biết chừng sẽ vui lắm, không biết trên tay trái của tiểu thư đang đeo có phải là bất ngờ mà OSISI muốn mang đến cho chúng tôi?” “Đúng đó, cô đừng che9giấu nữa, chúng tôi có thể cướp được đồ của cô sao.” Lời vừa dứt liền kéo theo một tràng cười.

Vương Tịnh Kỳ thấy cô ấy cũng chú ý đến, có chút bất lực mà cười: “Thật sự không phải, một món đồ nhỏ được bạn tặng thôi.” “Món đồ nhỏ? Người bạn nào của Lilsa, vừa vung tay liền tặng món đồ nhỏ như thế này?”

Vương Niệm Tư cũng cười: “Tôi thật hiếu kỳ, thật không dám giấu, tôi có nhìn thấy qua một sợi như vậy, lúc đó tuổi nhỏ, còn đố kỵ không thôi, cứ muốn trộm về làm đồ của mình, cô cũng biết món đồ có ánh sáng như vậy, những nữ sinh như chúng ta làm sao mà nhịn được ham muốn muốn có nó

Đáng tiếc chủ nhân của nó là một người hám tài, giữ nó như là bảo bối, cuối cùng tôi đã ra tay không thành công

Haiz, đáng tiếc

Hôm nay lại nhìn thấy một cái giống vậy, trong lòng rất thích, đặc biệt đến đây hỏi cô Lilsa xem mua ở đâu, tôi cũng đi mua một chiếc cho đỡ thèm.”

Không ai để ý đến từ "trộm" mà thiên kim Vương thị nói ra, họ hiểu là cô rất thích dùng từ trộm để thể hiện mức độ vô cùng yêu thích của mình

Cao Quân Dao bị mắc kẹt trong đám đông vây quanh nghe mọi người nói thì vô cùng đắc ý, đó là của cô, mấy người này chưa thấy qua bao giờ, không phải chỉ là một chiếc vòng tay, đã thích thành như vậy

Còn không tránh ra cho cô qua

“Vương tiểu thư thấy qua?”

“Tôi từng thấy qua, nhưng đã năm sáu năm không nhìn thấy nó rồi.” Vương Tịnh Kỳ không hiểu, chỉ cảm thấy thái độ của Vương Niệm Tư có chút kỳ quái, có cái gì đó không đúng: “Không phải là sản phẩm mới của công ty chúng tôi, nhưng vì mọi người đã thích, OSISI nhất định nhanh chóng cho ra thiết kế mới không để mọi người thất vọng.” “Thật sao, Lilsa nói lời phải giữ lời, chúng tôi chờ nhé, đúng rồi, đối tác hợp tác với OSISI đã xác nhận chưa, hôm nay Dịch phu nhân cũng có mặt ở đây này.” Vương Niệm Tư cắt ngang người nói, lại chuyển chủ đề, nhìn ở cự ly gần càng thấy giống: “Không phải là sản phẩm mới, vậy lúc nãy cô nói là bạn tặng là thật sao, không biết là người bạn như thế nào mà lại tặng món đề này cho Vương tiểu thư, tôi có hân hạnh được gặp hay không?”

Vương Tịnh Kỳ thấy cô ấy chuyển chủ đề quay lại ban nãy thì có chút kinh ngạc, nhưng trên khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười khách khí

Cô ta thừa nhận chiếc vòng này không tầm thường, nhưng vị Vương tiểu thư này có phải là quá chú ý rồi không: “Là...” Cao Quân Dao nghe vậy không chờ Vương Tịnh Kỳ mở miệng, cố gắng chen lên phía trước: “Là tôi, là tôi.” Trong đám người một lần nữa tự động nhường lối đi: “Vị này là...”

Vương Niệm Tư cũng quay lại cười: “Không biết, vị này là...”

Cao Quân Dao nghe vậy sắc mặt hơi chùng xuống, nếu là con gái của bác Hai hay con gái của bác Ba, làm gì có chuyện bị đối xử bất công như vậy, đều là do ba của cô ta bất tài, cô ta mới có kết cục như hôm nay

Rõ ràng đều là con gái của nhà họ Cao dựa vào đâu mà cô ta cái gì cũng không bằng bọn họ.

Vương Tịnh Kỳ thấy Cao Quân Dao đột nhiên nhảy ra thì bất lực, nhưng dù sao cũng là bản thân cô ta đưa đến, trong nụ cười chứa đựng sự bao dung: “Vị này là cháu gái của Cao lão tiên sinh.”

Mọi người kinh ngạc: “Cao lão tiên sinh, là nhà họ Cao của Cao tướng quân?” Tướng quân không phải là chức quan mà là cách xưng hô tôn kính, hiện nay có thể dùng cách xưng hô tôn kính như vậy chỉ có một người.

Vương Tịnh Kỳ nho nhã cười: “Ừm.”

Đám người xao động: “Vậy là đúng rồi, cũng chỉ có nhà của ông ấy mới có thể lấy ra món đồ quý giá như vậy.” Cao lão tướng quân đấy, giết người không chớp mắt trong truyền thuyết, là một kỳ nhân nếu hai ngày không xuất binh sẽ thấy cả người khó chịu, câu chuyện của một người như vậy chỉ xuất hiện trong sự giới thiệu xa xôi, làm gì có ai được tận mắt nhìn thấy

Vương Niệm Tư bừng tỉnh, ánh mắt chuyển qua người Cao Quân Dao đang cao ngạo: “Hoá ra là nhà họ Cao.” Nhà họ Cao, nhà họ Cao? Bạn trai của Hạ Diệu Diệu họ Cao.

Vương Niệm Tư vốn đang mù mịt cuối cùng như nghĩ ra cái gì, không chờ mọi người nói về truyền kỳ của nhà họ Cao, không để ý hình tượng đã nhanh chóng xoay người ra khỏi đám đông, tìm Hạ Diệu Diệu khắp nơi

Cô không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy, với lại cái vòng tay đó tuyệt đối sẽ không có chiếc thứ hai, không nói đến những cái phức tạp, chính là nó có dấu vết cũ đã đeo qua, cô không thể sai được.

Vương Tịnh Kỳ không hiểu nhìn qua, muốn đuổi theo, nhưng lại lập tức bị đám người bao vây, đàm luận sôi nổi về nhà họ Cao, cô ta chỉ có thể nhìn Vương Niệm Tư đang đi xa.

Cô ta khó che đậy sự lo lắng, lần này về nước, đối tượng hợp tác không phải chỉ xem xét đến Thiên Thành, tuy xác suất của Thiên Thành là cao nhất, nhưng nhà họ Vương làm sao có thể không tiếp xúc, chỉ có một nhà cạnh tranh thì nói gì là cạnh tranh nữa.

Lúc nãy vị thiên kim nhà họ Vương chủ động qua đây, cô cho rằng nhà họ Vương có lòng muốn hợp tác, nhưng Vương Niệm Tư lại không nói gì, chỉ hỏi hai câu rồi đã đi rồi, đây là ý gì...

Vương Niệm Tư cột váy lên một chút làm thành cái nút, chạy nhanh đến những nơi có thể tìm được Hạ Diệu Diệu: Cô ấy chạy đi đâu rồi, không phải là theo phong trào đi tìm đá quý rồi chứ

Vương Niệm Tư thận trọng tháo sợi dây chuyền xuống, nhấc váy chạy đi tìm khắp biệt thự của nhà họ Triệu muốn gãy chân nhưng cũng không tìm thấy: Hạ Diệu Diệu cô cút ra đây cho tôi! Đừng để tôi tóm được cô

Vương Niệm Tư tìm hơn một nửa căn biệt thự, kết quả tìm thấy Hạ Diệu Diệu và Trương Tấn Xảo đang tìm châu báu ở vườn hoa phía sau biệt thự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui