Đám Cưới Hào Môn



""/ Hạ Thượng Thượng vẫn còn đang kích động gọi: “Ba ơi, ba ơi, ba mau lên, vòng tay của con chạy mất thì phải làm sao đây.”

Vương Tịnh Kì vừa đứng dậy đột nhiên lại không vững, sao vòng tay lại chạy mất được chứ, chắc chắn là nói cô ta vứt lại đồ vật chạy mất

Vương Tịnh Kì càng nghĩ càng tức giận, dùng sức nắm lấy vòng tay, chỉ cần có thể lấy xuống vứt vào mặt đám người này thì cô ta cũng không quan tâm nó có còn hoàn chỉnh không.

Đám người tự động nhường ra một con đường: Biểu tượng của Tập đoàn Hòa Mộc? Quà ba tặng? Đồ nhà bé? Bọn họ muốn xem xem ai lớn gan như vậy, dám nhận chiếc vòng3tay này.

Hà Mộc An bình tĩnh đi qua, trong đám người này, anh cầm một ly nước ép, từ từ đi qua con đường mà đám người nhường ra, bình thản đi về phía con gái.

Hạ Thượng Thượng kéo tay ba chỉ vào đồ của mình: “Ba xem, đó có phải của con không?” Mắt Hà Mộc An nhìn về hướng con gái chỉ, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua: “Người ba tặng là mẹ con.” Hạ Thượng Thượng kinh ngạc nhìn ba, trong mắt cô bé đầy sự bị thương: “Mẹ nói là ba tặng cho con, rõ ràng là ba cho con...” Hà Mộc An cau mày, cuối cùng không nói tiếp cái vấn đề mà không cẩn thận là sẽ tạo thành hậu quả không tốt

Từ0lúc anh mở miệng, đám người này lập tức yên lặng, hoặc là nói lúc người đàn ông này đi qua, đám người yên lặng đến kì lạ, không ai hiếu kì bàn tán thân phận của anh, không ai muốn biết anh là ai, không ai dám dự đoán anh có phải là người kia không.

Đám người Hoàng phu nhân từ lúc anh xuất hiện liền im bặt.

Vương Tịnh Kì cảm nhận xung quanh yên lặng đến kì lạ, lập tức nhìn về phía người đến, cô ta kinh ngạc lùi lại một bước

Người này tạo cho người xung quanh một loại áp lực khiến người ta lúc nào cũng có thể nổ tung, loại áp lực này dường như có thể ép chết cô ta.

“Ba xem có phải5của con không, có phải của con không?” Thượng Thượng lắc cánh tay anh.

Nước ép trong tay Hà Mộc An không tràn ra một chút nào, anh lạnh lùng nhìn chiếc lắc kia, ánh mắt càng ngày càng lạnh hơn nhưng giọng nói lại bình tĩnh: “Vị tiểu thư này, cô giơ lên trước ánh sáng, nghiêng bốn làm độ, trên đó có phải có hình một chiếc chìa khóa, lúc tôi tặng cô ấy vừa hay có in lên.”

Vương Tịnh Kì lập tức cảm thấy lưng lạnh toát, cho dù giọng nói anh bình thường, thái độ tôn trọng, có gì nói đấy nhưng Vương Tịnh Kì lại có một loại cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, bảo cô ta giơ chiếc vòng lên trước sáng,4nghiêng bốn mươi lăm đó, cô ta có điên mới làm.

Chiếc vòng tay này không phải của cô ta, tất cả mọi người đều biết không phải của cô ta, cô ta sao dám chứng thực chứ, vậy chiếc vòng tay là của người đàn ông trước mặt này sao? Vậy anh là ai, Hà Mộc An sao? Ngài Hà trước nay chưa từng lộ diện của Tập đoàn Hòa Mộc?

Anh chính là ngài Hà, người đã được giới thương nghiệp phong thần? Anh là bạn trai cũ của Hạ Diệu Diệu? Sao anh lại là bạn trai cũ của Hạ Diệu Diệu chứ? Hạ Thượng Thượng là người duy nhất tập trung vào đồ của cô bé chứ không tập trung sự chú ý trên người ba cô bé:9“Cô ấy không dám, ba ơi, ba xem cô ấy không dám, chứng tỏ đó là đồ của con.” Ánh mắt đám người lập tức ngây ra nhìn cô bé, từng tiếng ba ơi vang lên trong đầu mọi người

Tất cả tin đồn đều trở thành sự thật, ngài Hà thật sự có một cô con gái, ngài Hà vậy mà đồng ý để một người phụ nữ sinh con cho mình?

Cao Quân Dao run rẩy không dám nhìn người đàn ông rõ ràng rất ôn hòa nhưng lại khiến cô ta cảm thấy đáng sợ

Vương Tịnh Kì đã sớm từ bỏ việc tranh giành: “Tôi không tháo xuống được, tôi muốn trả cho các người, nhưng tôi không tháo xuống được.”

“Thật sự không tháo xuống được?” Có ý gì, chẳng lẽ cái cổ Vương Tịnh Kì này đã đứng trước mặt chủ nhân của chiếc vòng còn không muốn tháo

Cô ta có phải cho rằng nói như vậy thì sẽ được chuyển sang một chỗ khác từ từ tháo không, đúng là mặt dày

Vương Tịnh Kì kinh ngạc nhìn người đàn ông bình tĩnh hỏi ra câu hỏi như vậy, đồ là của anh, có dễ lấy xuống không chẳng lẽ anh còn không biết sao? Anh muốn làm gì? Anh định làm gì? Tốc độ nói của Hà Mộc An rất chậm, chậm đến mức cảm thấy như vô lực, anh lo lắng sẽ lộ ra sự tức giận của mình

Đồ của anh bây giờ cô có thể tùy tiện vứt lung tung rồi, anh tặng cho cô, năm đó anh tặng cho cô, bây giờ thứ gì cũng có thể đeo lên tay rồi

Hà Mộc An nắm tay con gái định thuyết phục mình đó là tay của cô bé, độ ẩm từ lòng bàn tay truyền đến ổn định tâm trạng của anh.

“Không tháo xuống được sao?” Giọng nói của Hà Mộc An chậm đến mức gần như khoan hồng độ lượng: “Vậy thì xin lỗi, chiếc chìa khóa này có thể mở kho số liệu của Tập đoàn Hòa Mộc, thứ cho tôi không thể để cho nó lưu lạc bên ngoài, Hoàng phu nhân.”

Hoàng phu nhân tiến lên một bước, thái độ cung kính: “Ngài Hà.”

“Gọi 119, bảo bọn họ mang đồ đến đây lấy chiếc vòng tay xuống.” Hoàng phu nhân nghe vậy lập tức nhìn Vương Tịnh Kì, mặt biển sắc: “Vâng.” Trong hoàn cảnh này bị người ta dùng cách như vậy lấy đồ ra khỏi tay, sau này cô ta cũng không cần phải ra khỏi nhà nữa.

Mặt Vương Tịnh Kì trắng bệch, cô ta cũng sợ anh rồi nhưng việc liên quan đến cô ta nên không thể không tranh cãi được, cô ta bắt buộc phải tranh cãi giúp bản thân: “Anh không thể làm như vậy, anh không thể, tôi nói rồi không phải tôi cố ý đeo lên, tôi biết tôi đeo đồ của anh là không đúng nhưng tôi không hề biết chuyện...”

Thái độ của Hà Mộc An rất chân thành: “Tôi biết, uất ức cho cô rồi nhưng món đồ này rất quý, tôi bắt buộc phải nhìn nó biến mất.”

Trước đây không cần biến mất, các người vứt lung tung cũng không cần biến mất, đeo lên tay tôi thì phải biến mất

Dựa vào cái gì? Các người dựa vào cái gì mà ức hiếp người ta như vậy?

Hà Mộc An dường như nhìn ra suy nghĩ của cô ta, ánh mắt như có như không nhìn về phía người phụ nữ co lại thành một đống sau lưng cô ta, oan có đầu nợ có chủ, ai bảo cô ta đeo lên trong lòng cô ta biết rõ, không trách được Diệu Diệu,

Vương Tịnh Kì chỉ muốn tát Cao Quân Dao hai cái, biết cái cô thiên kim tiểu thư này không đáng tin nhưng nhiều năm như vậy cô ta cũng hơn ba mươi rồi, chẳng lẽ cô ta vẫn còn tự cho là đúng giống hồi bé, muốn thể nào thì thể đó.

Xem ra cô ta nghĩ sai rồi, Cao Quân Dao vẫn như vậy, lấy đồ từ nhà anh trai còn dám lừa người mà tặng cho cô ta đeo trong buổi tiệc như vậy, thật sự là mất hết mặt mũi

Hạ Diệu Diệu đến bắt lỗi cũng được, Hà Mộc An thuận nước đẩy thuyền khiến cô ta càng thêm khó coi cũng thôi đi, vậy mà cô ta còn không thể trách bọn họ, chỉ có thể trách bản thân mình không biết nhìn người

Vương Tịnh Kì nỗ lực nhiều năm như vậy, khi về nước còn chưa bắt đầu con đường của mình đã rước đây vết nhơ, cô ta phải oán ai, rốt cuộc cô ta phải oán ai đây!

Vương Tịnh Kì không biết bản thân về khách sạn thế nào, đồng nghiệp cùng ngành sau chuyện đó tham gia hội nghị gì cô ta cũng không biết, vòng tay bị lấy xuống tiêu hủy trước mặt nhiều người như vậy, từng câu từng câu không khống chế được cứ vang lên bên tai cô ta.

“Thứ từng bị người khác đeo không thể đeo nữa, không cần suy nghĩ, hủy đi.” Một câu nói nhẹ nhàng của anh cùng với câu nói hủy đi kia dường đã hủy đi tất cả tiền đồ mà cô ta phấn đấu nhiều năm, hủy đi tất cả.

Về nước thì sao, sau khi cô ta nhịn nhục, liên tiếp chịu đựng những ngọn núi đè xuống khiến bản thân không thở nổi, mặc kệ cô ta ưu tú thể nào, vận may, vinh quang đã hoàn toàn quên mất cô ta.

Đêm xuống, Hà Mộc An mở cửa xe cho con gái, Hạ Thượng Thượng nhảy nhót ra khỏi xe, trong tay là chiếc gậy phát sáng trong màn đêm phát ra ánh sáng màu lam nhạt

Cô bé nhảy nhót, trước mặt ba chẳng có chút mắt nhìn nào, cầm đồ chơi trong tay chơi trò chơi ma thuật rất nhiệt tình: “Mẹ ơi, mẹ xem này, sáng rồi, sáng rồi.” Hạ Diệu Diệu từ bên cửa xe khách đi xuống, xoa a đầu con gái: “Đẹp quá.” Sau đó cô đứng thẳng, nhìn Hà Mộc An: “Hôm nay cảm ơn anh.” Cảm ơn điều gì không cần nói, việc là do cô gây ra, thu dọn thể nào cô đã không thể khống chế được rồi

Không thể không nói việc Vương Tịnh Kỳ gặp phải hôm nay đã vượt ra khỏi sự khống chế của cô, nhưng cô không thể đứng trên lập trường khách quan phán tất cả những tổn thương Vương Tịnh Kỳ gặp phải đều là lỗi của

cô.

Hà Mộc An thấy vậy thì vẻ mặt lạnh lùng, không thèm nhìn cô, cúi đầu bảo con gái nghỉ đi, không được không nghe lời, không được ngủ với Quả Banh Trắng, không được ham chơi để ngày mai không đi học được, giống như là Hạ Diệu Diệu không hề tồn tại.

Hạ Diệu Diệu cũng chẳng có tâm trạng gì, ngược lại trong lòng cảm thấy áy náy, đồ ở trong tay cô lại gây ra chuyện như vậy là do cô không đúng: “Tôi...” Nhưng mở miệng lại không biết nên nói gì mới thích hợp: Xin lỗi, tôi không nên vứt lung tung đề quan trọng như vậy? Xin lỗi, không kịp trả cho anh? Xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý? Anh đợi một chút, tôi lấy những đồ khác trả cho anh?

Cho dù là nói thế nào, Hạ Diệu Diệu cũng cảm thấy anh sẽ không vui khi nghe.

Hạ Diệu Diệu nhìn Hà Mộc An đang nói chuyện với con gái, chỉ có thể thở dài, nếu nói cái gì cũng là sai, chỉ đành mặt dày coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Hà Mộc An nói với con gái xong liền nhìn về phía Hạ Diệu Diệu

Hạ Diệu Diệu vội vàng gật đầu, đứng thẳng, đợi đối phương nói tạm biệt

Hà Mộc An bất động, không nói hai người lên đi, cũng không nói hai người có thể đi, vẻ mặt anh cũng không chút biến hóa giống như là quên mất phải nói cái gì.

Hạ Diệu Diệu đợi rồi lại đợi, đợi đến lúc chân có chút lạnh rồi, không thể không mở miệng.

Chỉ là lúc cô đang định nói gì đó thì có người đột nhiên mở miệng, giọng nói còn âm trầm hơn cả màn đêm.

“Không cần để trong lòng, nó không quan trọng như lời anh nói, cũng không thể mở kho số liệu của Hòa Mộc, trên đó mặc dù có một chiếc chìa khóa nhưng chỉ có một nửa, nửa còn lại ở chỗ anh, em cảm thấy anh sẽ tùy tiện tặng người khác thứ quan trọng như vậy sao?”

Hạ Diệu Diệu mê man, nói như vậy thì cô không dễ tiếp lời anh rồi

May quá, Hà Mộc An cũng không chờ mong cô tiếp lời: “Nếu như anh thật sự đưa cho em, Hòa Mộc phải suy nghĩ rằng có phải là chọn nhầm người rồi không.”

Ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui