Đám Cưới Hào Môn



""/ Hạ Diệu Diệu tiện tay cầm một chiếc lên dỗ dành con gái: “Thế sao bảo bối của nhà mình lại không vui thế này?” Thượng Thượng ôm Quả Cầu Trắng nhìn mẹ, rồi lại cúi đầu xuống, rầu rĩ nằm sõng soài trên Quả Cầu Trắng

Cô muốn nói, ba mẹ có thể chỉ có mình có được không, cô bé nhất định sẽ rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, ngoan ngoãn hơn cả Tiểu Đậu.

“Sao thế?”

Cao Trạm Vân đi ra từ bếp, để món ăn cuối cùng lên bàn, tháo chiếc tạp dề ra: “Diệu Diệu, em vào bếp để ý nồi canh, xem xem anh đã cho muối chua.”

“Vâng.” Hạ Diệu Diệu vỗ đầu con gái: “Ngoan, chúng ta ăn cơm nhé, đều là những thứ con thích ăn, lúc ăn cơm, con tiện thể3nghĩ xem nên nói thế nào với mẹ, có được không?”

Sau khi Hạ Diệu Diệu quay đầu đi, Cao Trạm Vân đi lại gần, ngồi xổm xuống xoa đầu con gái: “Thượng Thượng, chơi một mình buồn lắm có phải không, tìm cho con một em bé chơi cùng có được không

Con nói gì em cũng đều phải nghe theo.”

Thượng Thượng bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn ba

Cao Trạm Vận cười dịu dàng: “Để ba nhặt cho con một em bé trai hay em bé gái về chơi cùng con nhé, nhà mình có Thượng Thượng là đủ rồi, nhưng ba lại cảm thấy Thượng Thượng chơi một mình buồn quá, thế nên để ba ruột nhặt cho con một em bé về thử xem có được không.” Thượng Thượng ngước lên nhìn ba, rồi lại ngước1lên nhìn ba thêm một lần nữa, mếu máo, hai mắt rưng rưng, rồi cô bé từ từ đứng lên, ngồi vào lòng ba: “Thượng Thượng nhất định sẽ nghe lời.”

Cao Trạm Vân vuốt ve hai vai con gái: “Đây không phải chuyện Thượng Thượng có nghe lời hay không, mà là quyết định của ba và mẹ, không liên quan đến Thượng Thượng

Ba phải bận chữa bệnh cho các bạn nhỏ khác, mẹ còn có công việc, ba mẹ không nhặt được một em bé về chơi với Thượng Thượng là lỗi của ba mẹ, thế nên ba hơi ích kỉ, để ba ruột con nhặt em bé về, có được không?”

Thượng Thượng gật đầu, cô bé vẫn không hiểu ý của ba mình hôm nay lắm: “Được.” Rồi lại lập tức lắc đầu: “Thế nếu3ba ruột không nhặt về cho con, thì phải làm sao!” Thật ra cô bé cũng rất thích có em bé, chỉ là không muốn phải sống cùng bảo mẫu

Con nhớ nhé, cho dù ba ruột của con có nhặt cho con mấy đứa em nữa về, thì ba ruột con vẫn rất yêu con, vẫn muốn con chung sống cùng

Thượng Thượng nghe vậy bỗng nhiên hơi buồn: “Nếu như con ở cùng ba ruột, ba mẹ không có con ở cùng nữa có buồn không?” Thật ra, ba ruột của cô bé rất bám người: “Hay là.

hay là..

ba mẹ cũng nhặt một em bé đi.” Thượng Thượng cúi đầu nói lí nhí.

Cao Trạm Vân ôm con chặt hơn: “Ngoan.”

“Chỉ là..

chỉ là..

đừng bỏ rơi Thượng Thượng.”

Cao Trạm Vân nghe vậy liền bể cô bé lên, nhìn thẳng3vào cô bé, nghiêm túc nói: “Thượng Thượng, ba mẹ yêu con, ba ruột của con cũng yêu con, cho dù tương lai có nhặt em trai hay em gái về, thì con cũng là Thượng Thượng, là đứa bé không thể thay thế trong lòng ba mẹ, con có hiểu không?”

“Tại sao?” Hạ Thượng Thượng nghiêng đầu thắc mắc

“Bởi vì cảm giác tồn tại” của ba ruột con quá mạnh mẽ.”

Cô bé lại càng không hiểu ba mình đang nói gì...

Nhà họ Cao chúng ta làm ăn mấy đời nay, có làm gì mắc lỗi với anh, anh lại để cho chúng tôi thảm hại đến mức này, cảm giác rủ lòng thương bố thí rất cách đúng không, anh có nghĩ đến cảm giác của ông nội anh không? Hà Mộc An có ghê gớm9đến đâu, nhà chúng ta cũng chẳng cần cúi đầu nài nỉ, anh nghe tôi nói đây, lập tức chia tay ngay với cô đó, phải tìm người thế nào thì đi mà tìm, đừng để tôi phải mất mặt thêm nữa.

Cam Trạm Vẫn thản nhiên đáp lại: “Bác, nếu không còn việc gì nữa thì cháu tắt máy đây, cháu phải đi thăm bệnh nhân bây giờ.”

Cao Khởi suýt tức chết: “Rốt cuộc thì anh có nghe tôi nói không, cô anh sắp bị người ta làm cho tức chết rồi kia kìa, anh có nghĩ đến chuyện cô anh bị mất việc không, có anh bằng đấy tuổi rồi, anh muốn cô ấy tức chết à! Chia tay ngay, ngay lập tức!”

Cao Trạm Vần nhìn đồng hồ: “Vẫn còn ba phút nữa.”

Anh nói cái gì! Anh nói lại lần nữa tôi xem nào, anh muốn vì một đứa con gái mà để nhà họ Cao chúng ta vào bước đường cùng đúng không! Tình yêu là trên hết, không gì có thể động vào tình yêu của anh có phải không? Anh vẫn là đứa trẻ lên ba à, anh...

tít tít, tít tít, tít tít...

Cao Trạm Vân cảm nhận được Diệu Diệu có chuyện phải lo nghĩ, cô không chịu nói, nên nhất định là chuyện công việc, cử nhắc đến là lại có liên quan đến con người đó, thế nên cố giấu trong lòng không chịu nói ra

Áp lực quá rõ ràng ấy khiến anh, một người vốn dĩ khá tự tin cũng phải thở dài bất lực, cuối cùng thì cũng đến lúc này, cho dù có nỗ lực thể nào, vẫn quá xa vời

Hiện tại, không nghi ngờ gì nữa, bọn họ đang tự dằn vặt bản thân, đã nhìn thấy kết cục rồi vẫn cứng đầu tiến lên

Bây giờ còn gọi là có tình yêu, lâu dần, e rằng chính bọn họ cũng không hiểu tại sao mình lại chọn con đường này, thói quen trở thành tự nhiên, tự nhiên trở thành dĩ nhiên, dần dần trở thành lối mòn.

Cao Trạm Vân đi thăm phòng bệnh về, nhìn thấy Vương Tịnh Kỳ đang nhìn mình, tâm trạng anh lúc ấy còn bình thản hơn tưởng tượng

Khoảng cách giữa anh và cô ta đã quá xa, xa hơn cả khoảng cách giữa Hà Mộc An và Diệu Diệu

Không biết nếu có thêm mười ba năm nữa, thì anh và Diệu Diệu có thể đạt tới cảnh giới này không: “Ngồi đi, con cô bị bệnh hay có chuyện gì khác.“.

Vương Tịnh Kỳ có chút sững sờ, anh đã chín chắn hơn hồi trước, ba mươi tuổi lập nghiệp, vững vàng, cảm giác anh đem lại cho cô ta càng mãnh liệt hơn trước đây

Đây là người đàn ông mà cô ta đã từng yêu, đến giờ vẫn xuất sắc hơn người

Lồng ngực Vương Tịnh Kỳ lại một lần nữa đập mạnh, không biết là vì sự lựa chọn của mình trong quá khứ hay vì anh của hiện tại

Cô ta nhìn anh, nhưng lòng tự trọng bị tổn thương trước ánh nhìn lạnh lùng hờ hững của anh

Nhưng ngay lập tức, Vương Tịnh Kỳ đã kịp nguy trang tâm trạng của mình, cô ta ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn anh rồi nói: “Em tìm anh có việc.”

Cao Trạm Vân gấp bệnh án lại, không tỏ ra ngạc nhiên: “Nói”

Hôm nay, Vương Tịnh Kỳ đặc biệt chọn cho mình một chiếc váy ngắn thắt eo màu xanh da trời trẻ trung, vận cùng chiếc quần tất màu lam nhạt, đây là một thiết kế của nhà tạo mẫu nổi tiếng, trên nền màu lam còn có một bông hoa cúc nhã nhặn

Mái tóc dài được buộc gọn lên, không hề có thêm chút trang sức nào khác

Gương mặt được trang điểm nhẹ, với lớp son hơi ửng đỏ, giống như trước đây, như muốn tìm lại những kí ức đã mất

Cô ta cũng không biết làm như vậy có phải đang tự động viên mình không, chỉ là muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người trong vô thức

Nhưng sâu tận đáy lòng, cô ta không còn là cô gái nhỏ năm đó, thẹn thùng đỏ mặt khi gặp anh, mà là Giám đốc thiết kế của OSISI, có năng lực ngồi ngang hàng với anh, thế nên tự nhiên cũng mang trên mình khí chất cao ngạo của một người đã quen ngồi ở vị trí cao, can trường quả quyết trong công việc

Nếu như không phải cô ta đã lấy tiền của nhà anh, thì chắc chắn cô ta sẽ không hạ mình xuống thế này: “Bác sĩ Cao, về chuyện ngày hôm đó, tôi rất...”

Cao Trạm Vân nghe vậy, lập tức ngắt lời cô ta: “Nếu là vì chuyện đó, thì có không cần nói nữa, chuyện không liên quan đến cô

Đồ là do Quân Dao cầm, chuyện là do Diệu Diệu khơi lên, cuối cùng lại gây ra hậu quả như vậy cho cô, nói đúng ra là bọn tôi nên xin lỗi cô

Nếu cô có làm gì sai trong chuyện này, thì cũng là đã nhìn nhầm người, nhưng đó là chuyện cá nhân của cô, tôi không có quyền gặng hỏi.” Vương Tịnh Kỳ nhất thời không biết nói gì, không biết nên đáp lại lời anh thế nào, cô ta tưởng rằng mình có thể nói rất nhiều, khiến cho anh hiểu được rằng trong chuyện này, Hạ Diệu Diệu cậy mình có lí không buông tha cho người khác, bởi vì sai lầm của Diệu Diệu mà đẩy cô ta đến tình cảnh này, nhưng không ngờ anh lại nhận thay cho Hạ Diệu Diệu

Cô ta tưởng mình sẽ vui mừng vì kết quả này, nhưng lại phát hiện rằng không hề như vậy, thà rằng Cao Trạm Vẫn không thoả hiệp: “Anh biết cô ta là người như thế nào rồi mà vẫn ở bên cạnh...” Cao Trạm Vẫn thản nhiên trả lời: “Không liên quan gì đến Vương tiểu thư.” “Anh...” Vương Tịnh Kỳ lập tức lấy lại bình tĩnh: “Em biết anh hận em, nhưng năm đó...”

“Chuyện của cô Vương, tôi không hề tò mò, còn về chuyện của vợ tôi, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.” Vương Tịnh Kỳ nhìn những ánh mắt hiểu kì xung quanh, quyết định giấu nhẹm đi những gì định nói, tìm lại lí trí, hạ giọng nói: “Em hi vọng anh sớm tỉnh ngộ, trước đây anh không như thế này.”

Cao Trạm Vân cảm thấy rất nực cười, tại sao người yêu cũ luôn có chung một điểm xấu, cho rằng người ấy trong lòng họ sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù thay đổi cũng phải thay đổi theo chiều hướng mà họ muốn, nghĩ đến đây, Cao Trạm Vân lại thấy trong cái khổ có cái may, Hà Mộc An cuối cùng cũng không thoát khỏi căn bệnh chung của mọi người

Vương Tịnh Kỳ đứng dậy, đeo kính đen lên, đưa cho anh một tấm danh thiếp: “Hi vọng khi nào có thời gian, bác sĩ Cao có thể ngồi nói chuyện tử tế với tôi.” “Để sau rồi tính.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui