Chuyện anh không nghe máy đã không còn là chuyện hiếm hoi, thậm chí Hạ Diệu Diệu còn khô3ng nghĩ lần này có liên quan gì đến việc anh đang cáu, rất tự nhiên mà gọi cho Tiểu Trầ2n.
Trần Chất vẫn đang ở nhà trông con, chơi đùa với đứa con gái bé bỏng, nhìn k0iểu gì cũng thấy thích, đồng thời càng căm thù người đàn bà đã nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé n0hỏ như vậy, khiến đứa trẻ không có tình thương của mẹ
Trần Chất cảm thấy con gá3i bị thiệt thòi, nhưng nếu tìm một người khác lấp bù vào, anh ta lại cảm thấy hoang đường
Trần Chất đưa con gái cho bảo mẫu, nhìn cuộc gọi nhỡ hiển thị trên điện thoại, thái độ cung kính: “Phu nhân” Hạ Diệu Diệu hỏi thẳng: “Chuyện truyền thông viết linh tinh, các anh xử lý như thế nào?” Trần Chất rất tự nhiên mà báo cáo qua một lần về kế hoạch xử lý, cũng không giấu giếm gì về việc xử lý người đương sự họ Trương, thậm chí qua cách nói chuyện còn cho rằng mình đã xử nhẹ, còn sợ phu nhân không hài lòng
Hạ Diệu Diệu hiểu rõ, nói tạm biệt, dù cho có ý kiến gì thì cô cũng không thể nói với Trần Chất, còn phải xem ý kiến cuối cùng của Hà Mộc An
Hà Mộc An tan làm rất sớm, đón con gái xong còn dẫn cô bé lượn một vòng công viên, nhưng khi về đến nhà thì đã tám giờ.
khu vực làm việc của phòng khách, Hạ Diệu Diệu ngồi dưới nền nhà cuộn dây len, Hà Bất bò qua bò lại bên chân cô, bị vấp ngã bởi dây len còn dày hơn chiếc giày nhỏ của cậu nhóc
Cậu bé lại bò dậy, lại vấp ngã, chơi đùa rất vui
Thấy ngài Hà trở về, Khả Chân nhanh chóng bể cậu chủ nghịch ngợm đi, cậu bé giãy giụa vài cái, thấy không có hiệu quả cũng chẳng buồn khóc gào phản kháng gì nữa
Hạ Thượng Thượng không tò mò với đồ vật mềm mềm, thậm chí đối với Quả Bóng Trắng cũng giống như người lớn đối xử với động vật, ít có sự dịu dàng của những đứa trẻ con: “Mẹ, con về rồi.” “Con ăn cơm chưa?” “Con ăn rồi ạ.” “Con đi làm bài tập đi.” Hà Mộc An cởi áo khoác ra, thay dép lê, xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, bước đến, dường như dù có điều hoà hay không thì anh cũng rất thoải mái
Hà Mộc An kéo một cái ghế, ngồi bên cạnh lãnh địa của cô, giọng nói ấm áp tự nhiên: “Gọi điện thoại cho anh có chuyện gì vậy?” Hạ Diệu Diệu thắt nút cuộn dây trong tay lại, dặn người giúp việc mang vào phòng làm việc giúp cô, phải những sợi len nhung dính trên người xuống, đứng dậy, đấm bóp eo, đi về phía sofa phòng khách, đặt gối ôm ra sau lưng rồi ngồi xuống
Hà Mộc An ngồi im không động đậy, hơi có cảm giác ngồi trên núi cao nhìn xuống cô
Từ vị trí của Hạ Diệu Diệu nhìn sang, chân của Hà Mộc An như bị kéo dài vô tận, cả người giống như một bức tượng ưu nhã, thoát tục, được Chúa sáng thể nặn đắp tỉ mỉ, ánh mắt coi thường loài sinh vật hạ đẳng dưới trần thể
Hạ Diệu Diệu hoảng hốt nghĩ, hình như mấy ngày không gặp anh, anh lại khiến người ta nhìn mà run sợ
Hà Mộc An không đẹp trai theo tiêu chuẩn hiện đạo, nhưng không ai có thể phủ nhận anh có khí chất, khí chất dung hòa với dung mạo, đẹp trai hay không thì đã dung tục rồi, hai chữ đàn ông sinh ra là để dành cho anh.
Haizz, có lúc cô nghĩ, không ngờ cô đã lấy anh gần ba năm, quen biết mười mấy năm
Lúc trước không biết mắt cô có bị mù hay không, mà không nhìn ra được sự cao ngạo hơn người đã ngấm vào máu anh
Có lẽ là do kiến thức nông cạn, sức tưởng tượng có hạn, làm hạn chế khả năng khiến cô nghĩ đến thân phận thật sự của Hà Mộc An
Nói trắng ra cô chính là ếch ngồi đáy giếng, không tưởng tượng ra được trời cao rộng đến cỡ nào
Những ý nghĩ lóe lên rồi biến mất, ở bên nhau lâu như vậy, giờ cô bái anh như thần cũng buồn cười: “Chuyện phát tán ảnh đó, có nghiêm trọng không? Không nghiêm trọng thì thôi, không ai làm việc dễ dàng cả, cậu ta cũng không có ý xấu, hơn nữa người trong giới báo chí cũng rất khó khăn.”
“Đang lúc rầm rộ như vậy, lại đăng ảnh chính diện của một người lạ như em, đó gọi là không có ý xấu sao?” Hà Mộc An hỏi ngược lại
“Nhưng ý định ban đầu cũng không phải là xấu.” “Cái gì mới được coi là xấu? Để em trở thành người mà ai cũng có thể nói ra nói vào mà không cần phải chịu trách nhiệm? Đoán mò xem em có thật sự có quan hệ cùng tên họ Mạc hay không? Có phải anh sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt không thừa nhận chuyện mất mặt như thế này? Hay là chuyện này sẽ theo em cả đời, khi không lại bị người người khác lôi ra bàn tán tiêu khiển?” Hạ Diệu Diệu sửng sốt: “Nhưng cũng không đến nỗi phạm vào tội chết..
Em nghĩ rằng cùng lắm là em không vui với kết quả này, muốn tát cho cậu ta hai bạt tai, sau đó bắt cậu ta xin lỗi em...” Hạ Mộc An nhìn cổ như đang nhìn hạt bụi bẩn dưới: “Thật không, nếu như em bị người khác theo dõi, có được một số tin tức, muốn lợi dụng em thì khi đó em còn cảm thấy như thế này không
Ví dụ, thay thể Hình Tiểu Hành để trở thành anh em rể với anh, ví dụ như tiếp cận Hạ Vũ để trở thành em dâu của em, tình yêu hiện tại của Hạ Vũ sẽ có kết quả ra làm sao? Lỡ có người bí quá hoá liều, dứt khoát giết luôn họ để xem thái độ của anh, em nghĩ rằng khi đó cái người đã để lộ ảnh em đó sẽ phải chịu hậu quả như thế nào!”
Hạ Diệu Diệu thấy phiền nhất là khi Hạ Mộc An cứ thao thao bất tuyệt, lần nào cũng không có kết quả hay ho, đoạn sau sẽ rất ghế người, nhưng nó chỉ có vài phần trăm có thể xảy ra
Lúc trước cô mặc kệ, để anh việc xử lý chuyện của Thượng Thượng, là do cô không có lập trường, không thể can thiệp, bây giờ chuyện này không giống: “Không phải là chưa tạo ra ảnh hưởng gì sao?” “Lỡ như tạo thành thì làm sao!” Hạ Diệu Diệu bực mình liếc anh một cái, không muốn tiếp chuyện anh, rõ ràng là không có, trong tình huống không có mà ra tay với người ta, đứng ở góc độ tình cảm, sẽ thấy có lỗi, có lỗi, có hiểu hay không! Hạ Mộc An không dám đắc tội thật với Hạ Diệu Diệu, bản thân cũng không có can đảm đó, liền giải thích: “Giết gà dọa khỉ”
“Vậy thì con gà đó cũng quá đáng thương, hơn nữa cũng không nhất định phải giết nó, đánh một trận, mắng một trận, cùng lắm anh quất cho cậu ta vài roi, để cho người ta nhìn, đâu nhất thiết phải giết.” Hạ Mộc An nhìn cô: “Khi nào có thể giết? Khi đã tạo thành hậu quả cố định à? Em cảm thấy em đủ trí thông minh để chơi với người ta?” Hạ Diệu Diệu nghe vậy, không thoải mái, vớ lấy một chiếc gối ôm khác ôm vào lòng: Cô đều hiểu, đều biết, nhưng đối phương đã bị sợ đến mức này, có thể thấy là đã ăn năn, những người cùng ngành có phải là không biết đến độ vô lý của Hà Mộc An đầu, kẻ lần trước còn đang bị giam trong ngục giam: “Hay là anh gửi hết ảnh của cả nhà chúng ta cho tất cả những người làm nghề nhìn thấy, đừng để người ta vô duyên vô cớ chạm đến cái xương sườn của anh, hoặc là từ mai em không ra đường nữa, không lại vô duyên vô cớ khiến người khác mang họa sát thân, em lại biến thành tội nhân!” Hạ Mộc An thấy cô quay mặt đi, không thèm nhìn anh lấy một cái thì thở dài, đứng dậy, thu hồi tư thế dạy dỗ người khác, ngồi xuống bên cạnh cô
Hạ Diệu Diệu không nhìn anh, chuyện chẳng có gì, việc gì cứ phải thể hiện sự bá đạo, biết anh tài giỏi, anh không coi những người như chúng tôi là người, đối với các anh mà nói thiếu hai người thì đỡ đi hai người, càng đỡ phải giải quyết
Hạ Diệu Diệu dịch người sang bên, không đếm xỉa đến anh! Hạ Mộc An lại sáp lại gần người cô
Hạ Diệu Diệu lại dịch người tiếp
Hà Mộc An cũng dịch theo, một lúc sau cái gối ôm đã đập trúng đầu anh
Hạ Mộc An bình tĩnh bắt lấy cái gối ôm, vuốt thẳng lại rồi để lại vào tay cô, dỗ dành: “Được rồi, chuyện này nghe em, không hỏi trách nhiệm, chỉ cảnh cáo thôi được không?” Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì nổi hứng: “Vậy sao được, lỡ xảy ra chuyện gì, em làm sao gánh được trách nhiệm, em thấy không cần bỏ tù làm gì, xử tử ngay tại chỗ càng đỡ việc.”
“Được rồi, em ăn cơm chưa?” “Tức đến no rồi.” “Em muốn ăn gì, anh làm cho em ăn.” Hạ Mộc An nhẹ nhàng dỗ dành, giọng nói ôn hòa, đầu khẽ nghiêng, dù là dỗ Thượng Thượng cũng chưa phải hết lòng đến mức này
Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì trừng mắt nhìn anh: “Anh làm?” “Đúng, anh làm.” Cùng lắm thì lại bị đem ra làm trò cười lần nữa, chẳng sao cả, coi như là kỹ năng dỗ vợ đặc biệt
Hạ Diệu Diệu cười, vẻ mặt khá đắc ý, đấu với cô ư, anh đấu đi, cô đang là bà bầu đó! “Em muốn ăn cá chép kho!” “Em nghĩ có thể không?” Hạ Mộc An nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, kỹ năng nấu cơm thấp cũng có cái hay, món phức tạp đều không biết làm, còn rất khí khái
Hạ Diệu Diệu nghe vậy, nụ cười trên môi lập tức lạnh dần, quay phắt đầu đi: “Em không ăn nữa!” Hà Mộc An nhìn cô, hít một hơi thật sâu, dùng hết tất cả nhẫn nại của kiếp này: “Khó đúng không?” Hạ Diệu Diệu nghe vậy, miễn cưỡng quay đầu liếc anh một cái, cũng không biết phải nói anh thể nào: “Anh xem lại bản thân anh, mình thế nào còn không biết sao, cứ thích lớn tiếng để làm gì, chặn em hai câu anh vui lắm phải không! Hơn thua được đôi câu với em có phải là anh thấy rất có thành tựu không, lúc nào mà yêu cầu của anh lại thấp như vậy rồi...” Hạ Thượng Thượng đột nhiên xuất hiện ở cạnh cầu thang phòng khách: “Mẹ, con cảm thấy mình vẫn muốn ăn thêm chút cháo nữa?” Hạ Diệu Diệu lập tức thu hồi lại “khí thế” lấn át Hà Mộc An sau khi miệt thị người khác, đổi sang hình tượng mẹ hiền:“ Ăn đi, đang ủ ấm ở bếp, chỉ được ăn cháo thôi, buổi tối ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa.” “Con biết rồi ạ.” Đến khi bóng dáng bé nhỏ của Thượng Thượng biến mất ở bếp, Hạ Diệu Diệu mới xoay người lại, nhéo vào bên hông của Hà Mộc An! Cho đến khi người có khả năng giữ bình tĩnh tốt như Hà Mộc An cũng phải tránh thì cô mới hài
lòng.
Sau khi hài lòng thì giọng cô cũng dịu dàng hơn nhiều: “Em biết anh muốn tốt cho em, anh làm như vậy chắc chắn có sự tính toán của anh, em cũng nói thật, anh xem có thể xử phạt nhẹ không, dù sao em cũng không bị sao, quan trọng là cậu ta cũng không dễ dàng gì, nếu thật sự không được, coi như em chưa nói gì.” Hà Mộc An vòng tay ôm lấy cô: “Được.” Một lát sau:“ Việc kho cá đó...” “Còn nhắc nữa phải không?” Vừa nói cô vừa định giơ tay nhéo anh
Hà Mộc An đột nhiên đứng lên: “Anh vào xem Thượng Thượng có cần thêm dưa muối không.”