Đám Cưới Hào Môn

Hạ Diệu Diệu mặc đồ ngủ cotton màu xanh không tay, 3tay cầm ly sữa nóng, đứng dựa bên cửa phòng sách c2ủa Hà Mộc An, ánh mắt trìu mến, nở nụ cười lười bi0ếng thoải mái, dưới ánh nắng, làn da cô như phát s0áng, trắng hồng mịn màng

Cách đó không xa,3 Hà Mộc An đang bận rộn bên bàn làm việc, đột nhiên đứng dậy tìm tài liệu ở sau lưng, không có phản ứng gì với việc cô đang đứng ở cửa

Hạ Diệu Diệu nhướng môi cười, mặc dù món cá kho bị cháy, cũng rất khó ăn, nhưng tâm trạng cô lại rất tốt, rất rất tốt

Hà Mộc An coi như không nhìn thấy cô, có một số việc không thể bắt đầu, bắt đầu rồi thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt

Cánh cửa phòng sách không đóng kín hoàn toàn, nhìn từ khe cửa vào có thể thấy được những giá sách bằng gỗ cao lớn như những bức tường, từ sàn nhà lên đến trần nhà, bao nhiêu hàng cột, không nhìn thấy điểm cuối, phòng sách này không khác gì một thư viện tầm trung

Hà Mộc An tập trung xử lý công việc, giống như phật tử một lòng hướng Phật, thành tâm, không dễ bị sự đời làm phiền

Anh cũng không để tâm đến Hạ Diệu Diệu, cô đắc ý chán thì tự khắc sẽ rời đi, nói chuyện với cô chỉ càng khiến cô đắc ý thêm

Gần đây việc đáng để cô đắc ý có quá nhiều, nhiều đến mức khiến cô phỏng hết mũi lên rồi

Một lúc sau, quả nhiên Hạ Diệu Diệu rời khỏi trong sự luyến tiếc, rề rà từng bước một, tiện thể đóng cửa lại giúp anh, miệng còn huýt sáo.

Đêm xuống, bên ngoài ký túc xá của nhân viên Hoa Hàng, một bóng dáng cao lớn kéo chiếc vali bước vào trong, anh ta có chuyến bay sáng mai vậy mà tối nay còn đến đây nghỉ ngơi, đúng là hành động dư thừa! Cực kỳ dư thừa! Có lẽ người đàn ông cũng cảm thấy mình rảnh rỗi, gương mặt bơ phờ, thậm chí hơi cứng ngắc và thiếu sức sống

Cửa thang máy mở ra, Thúc Tùng Cảnh lấy chìa khóa từ dưới thảm chùi chân ở trước cửa, mở cửa ra, bên trong tối đen như mực

Trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng đi lại, một giọng nói mơ màng ngọt ngào vang lên: “Anh về rồi à, không phải nói tăng...” Người phụ nữ lập tức chỉnh lại quần áo, vẻ mơ màng buồn ngủ đã biến mất hoàn toàn

Thật ra động tác chỉnh lại quần áo của cô hơi dư thừa, áo ngủ của cô không hề lộ, ngược lại còn rất bảo thủ

Phó Khánh Nhi cười lịch sự khách sáo: “Chào cậu Thúc, thật ngại quá, tôi vốn định đến đây để lấy đồ, không thấy anh ấy ở nhà, nên bất cẩn ngủ quên


Mong anh Thúc thông cảm, tôi lấy đổ đấy.” Thúc Tùng Cảnh nhìn cô quay người về lại phòng ngủ, ánh mắt không có gì biến động, như thể người kia chưa từng xuất hiện ở đây

Anh ta tiện tay đặt hành lí sang một bên, cởi áo khoác, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, sau đó đi ra quầy bar lấy nước uống

Một lúc sau, Phó Khánh Nhi đã ăn mặc chỉnh tề, gương mặt không trang điểm, tóc buộc gọn đơn giản về phía sau, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài xinh đẹp: “Tôi đi trước đây.” Thúc Tùng Cảnh đứng chếch ra, gật nhẹ

Phó Khánh Nhi cũng gật đầu lại, mở cửa, rời đi

Sau khi cánh cửa đóng lại, Thúc Tùng Cảnh vứt chiếc ly trong tay xuống, ánh mắt sắc lạnh, nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, cầm chiếc ly bên tay lên, uống hết nước trong ly, rồi đứng dậy, mở cửa bếp, bật đèn.

Khác với những dụng cụ bếp đơn giản trước đó, hiện tại trong bếp bày đầy các loại gia vị, có thêm một bếp mới, hai chiếc xoong, trong góc bàn bếp còn để lại một bát mì ăn dở

Thúc Tùng Cảnh tắt đèn bếp, đóng cửa lại, đi ra ngoài, quăng mình xuống sofa

Ngủ trên chiếc giường mà người phụ nữ vừa nằm? Anh ta không thoải mái đến mức đó, hơn nữa ai mà biết được trên chiếc giường đó đã từng diễn ra cái gì

Hơi thở của Thúc Tùng Cảnh hơi nặng nề, mỗi một hơi đều hít thật sâu rồi chậm rãi thở ra, anh ta muốn đứng dậy xách hành lí đi luôn, nhưng rốt cuộc vẫn không đi! ở đây sớm muộn gì cũng phải có một nữ chủ nhân, đó chỉ là vấn đề thời gian, chuyện sau này cũng là chuyện mãi mãi, anh ta đi rồi, há chả phải là nhường chỗ cho người khác sao? Thúc Tùng Cảnh đặt một tay lên trán rồi nhắm mắt lại..

Thời tiết đang gần giữa Hè, phòng khách không bật điều hòa hơi ngột ngạt, người nằm trên sofa lại như không cảm nhận thấy, hơi thở bình ổn, ngủ một mạch từ chập tối đến khi sắc trời hơi hứng sáng

Cánh cửa cạch một tiếng rất nhẹ

Thúc Tùng Cảnh mơ màng tỉnh dậy, nhưng không cử động

Hạ Vũ sợ gây ồn làm Khánh Nhỉ tỉnh giấc, không bật đèn, động tác rất nhẹ nhàng, một tay cầm đồ ăn sáng, thay giày trong sắc trời mờ sáng phả qua cửa sổ


Vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy vali để ở góc phòng khách, ánh mắt lập tức quét ra bốn xung quanh, nhìn thấy Thúc Tùng Cảnh đang ngủ trên sofa

Thúc Tùng Cảnh thường hay đến chỗ cậu qua đêm nếu hôm sau phải bay, chuyện này cũng không phải chuyện gì lạ

Động tác của Hạ Vũ càng nhẹ nhàng hơn, vì lúc ban đầu cậu không biết trong phòng khách có người, Hạ Vũ lặng lẽ đi vào trong, khi đi qua sofa, nhìn Thúc Tùng Cảnh đang ngủ say một cái, rồi xoay người đi vào phòng ngủ

Thúc Tùng Cảnh mở mắt ra, thấy bản thân không phải là người đầu tiên được đánh thức, hừ khinh miệt, rồi lại nhắm mắt lại

Hạ Vũ thấy trong phòng ngủ không còn ai, chăn mền gấp gọn gàng ngăn nắp, động tác liền dứt khoát hẳn lên, không cần e dè nữa, hoạt động gân cốt sau một đêm mệt mỏi, đi rửa mặt

Hạ Vũ tắm rửa nhanh chóng, thấy sảng khoái hẳn lên, từ khi cậu và Khánh Nhi yêu nhau, hai người đã sống chung, bây giờ người lại người không có ở đây, chỉ có thể là Tùng Cảnh đến, Khánh Nhi vì tránh nghi ngờ nên đi rồi

Hạ Vũ ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến chỗ sofa, không khách sáo gì khi sút vào sofa một cái, cầm đồ ăn sáng ở bên cạnh lên, đi vào phòng bếp: “Dậy đi, mấy giờ bay?” Cậu không bận tâm đến chuyện sẽ khiến anh ta tỉnh giấc

Tùng Cảnh thôi vờ ngủ, mở mắt ra vừa hay thấy Hạ Vũ biến mất sau cánh cửa bếp

Trong bếp vọng ra tiếng nói: “Tớ có mua hoành thánh, cậu ăn tạm đi, giờ tớ cũng không có thời gian đi mua đậu tương, quẩy chiên, thịt xông khói và trứng chiến cho cậu đâu.” Phúc Tùng Cảnh nghĩ, nếu bây giờ Phó Khánh Nhi muốn ăn, thử xem cậu ta có mua về không

Thúc Tùng Cảnh đứng dậy, không nói gì, nhưng cũng không vào nhà phòng tắm duy nhất có bồn rửa mặt trong phòng ngủ, anh ta không cần nhìn cũng biết là trên đó sẽ bày la liệt đồ dùng cá nhân của đàn ông và phụ nữ

Thúc Tùng Cảnh lại chỗ vòi rửa của phòng bếp, súc miệng rửa mặt

Hạ Vũ nhìn anh ta như một thằng ngốc, suýt đổ nước canh ra ngoài: “Cậu làm gì vậy! Vào phòng tắm, có kem đánh răng, bàn chải và khăn mặt của cậu trong đó” Thúc Tùng Cảnh súc miệng, ai mà biết được những thứ đó có còn hay không, hoặc là phải lôi từ trong góc nào đó ra


Thà anh ta đứng súc miệng ở đây còn thoải mái hơn, đỡ phải biết đồ bị vứt lăn vứt lóc ở góc nào đó

Tùng Cảnh dùng chiếc áo phông mà Hạ Vũ vừa thay ra để lau miệng, đi ra ngoài bàn ăn ăn sáng

Hạ Vũ cho rằng anh ta bị thần kinh, loại càng ngày càng khó chữa, bưng hai bát hoành thánh có bỏ hành hoa ra ngoài, đẩy một bát lại chỗ anh ta: “Cậu vội cũng không được dùng áo phông của tớ, hơn một trăm ba mươi tệ đó!” Thúc Tùng Cảnh ngoạc mồm ra ăn, mặc kệ Hạ Vũ

Hạ Vũ đi vào bếp lấy một củ tỏi: “Có ăn không?”

Thúc Tùng Cảnh húp nước canh, động tác rất hào sảng

Ngủ cả đêm ở ghế sofa khiến áo sơ mi bị nhăn hết lại, tóc bên trái còn có một lọn tóc vểnh lên, trông không được nghiêm túc như bình thường, mà thêm chút bình dị dễ gần

Hạ Vũ nhìn anh ta một cái, vừa bóc tỏi vừa cười, dáng vẻ này của Thúc Tùng Cảnh cũng khá đáng yêu: “Cậu nên vào nhà tắm soi gương đi, tớ đảm bảo cậu sẽ không muốn ra khỏi cửa trong bộ dạng này đâu.” Thúc Tùng Cảnh không để ý đến cậu, hai ba phát đã ăn hết bát vằn thắn, ăn nhanh quá thành ra thấy hơi nghẹn

“Sao nhanh vậy?” Cậu vừa mới bóc xong tỏi: “Mấy giờ cậu bay? Năm rưỡi?”

“Chín giờ.” Thúc Tùng Cảnh đáp lại với giọng điệu lạnh nhạt, không muốn để ý đến cậu ấy, ít nhất thì anh ta nghĩ cái gì, người trước mặt này không cần phải biết

“Thế mà cậu ăn nhanh như vậy! Còn dậy sớm như vậy?” Hạ Vũ nhìn Thúc Tùng Cảnh như nhìn thằng ngốc, tính tình của Thúc Tùng Cảnh rất thất thường, lúc trước cậu không để ý, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không

Đúng rồi, cậu có thể chơi được với Thúc Tùng Cảnh, ngoài lý do hồi đầu Thúc Tùng Cảnh nhận nhầm cậu, cho cậu cơ hội, thì chính là vì nhà cậu có một người mẹ còn nóng tính hơn, vì vậy cậu cũng có độ nhẫn nhịn rất tốt khi những người xung quanh vô cớ giở chứng? Hạ Vũ nghĩ mà thấy đắc ý

Thúc Tùng Cảnh nhìn cậu với biểu cảm y chang: “Là ai làm ồn đánh thức tớ dậy?” Hạ Vũ không nói nên lời, nghĩ đến cú sút vào sofa của mình, đột nhiên lại thấy đuối lý, thì cậu tưởng rằng..

tưởng rằng anh ta sẽ bay chuyến sớm: “Cậu..

ngủ thêm chút đi.” Thúc Tùng Cảnh dựa lưng vào ghế, ai mà ngủ được nữa chứ

Anh ta rút điếu thuốc từ túi quần ra, châm lửa lên, nói lời mỉa mai trái với lòng mình: “Xin lỗi nhé, làm cho người phụ nữ của cậu chạy mất rồi, khiến sáng sớm cậu vừa trở về đã không được ôm người đẹp vào lòng.” Hạ Vũ nói đầy hào phóng: “Không sao, cô ấy biết, tớ có nói với cô ấy rồi, thi thoảng cậu sẽ đến, có lẽ cô ấy đã về rồi, đợi lát nữa trời sáng hẳn rồi tớ sẽ gọi điện cho cô ấy.” Với cô ấy thì là trời sáng đã, còn với anh ta thì là vừa về đã sút cho cái, rồi ăn một đống hoành thánh? “Cậu thật sự không cần ngủ thêm một chút sao?” Hạ Vũ tốt bụng đề nghị: “Giường nhường cho cậu, bây giờ tớ cũng chưa buồn ngủ.” Thúc Tùng Cảnh liếc cậu một cái: “Tớ không ngủ trên chiếc giường mà người lạ đã từng ngủ.” Hạ Vũ thầm nói: Đồ điên! Thích ngủ hay không thì tùy: “Lúc nào đưa lại thẻ ngân hàng cho tớ?” Thúc Tùng Cảnh hút hết điếu thuốc, tùy tiện dí đầu thuốc xuống bàn ăn, để lại một vết đen bẩn trên chiếc bàn ăn được lau rửa sạch sẽ, cạnh bàn còn có vết bẩn của tàn thuốc


Hạ Vũ muốn nói sao anh ta có thể làm như vậy, Khánh Nhi đã phải đi rất nhiều cửa hàng mới mua được chiếc khăn trải bàn này

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thôi không nói nữa, cùng lắm thì mua lại cái mới vậy, anh ta đang không vui, nếu làm việc gì đó khác người có thể khiến tâm trạng anh ta tốt một chút thì kệ anh ta: “Đợi sau này bọn tớ mua nhà, sẽ để riêng cho cậu một phòng khách.”

Thúc Tùng Cảnh hừ lạnh một tiếng rõ to

Hạ Vũ lườm anh ta một cái, không thèm nói chuyện với người không biết điều

Thúc Tùng Cảnh thì lại lên cơn: “Người chỉ có mười vạn tệ tiền tiết kiệm hãy nói cho tớ biết, phòng khách của tớ sẽ ở đâu? Phòng vệ sinh hay phòng chứa đồ? Hay là chỗ đậu xe? À! Tớ quên mất, mười vạn thì ngay cả chỗ đậu xe cũng không mua nổi.” Thúc Tùng Cảnh độc mồm độc miệng, nhưng tính tình Hạ Vũ rất tốt, có thể bao dung được

Tình bạn của hai người chắc chắn là do công lao của Hạ Vũ, ít nhất thì Hạ Vũ nghĩ như vậy! Hạ Vũ cúi đầu ăn hoành thánh với tỏi, nhai đốm đốp

Thúc Tùng Cảnh gỗ mạnh ngón tay thon dài xuống bàn: “Nói đi! Sao không nói nữa! Lúc nãy không phải nói hăng lắm sao!” “...” Chỉ có tiếng nhai thức ăn phát ra.

Tâm trạng của Thất Tùng Cảnh tốt lên

Hạ Vũ cảm thấy nếu như tóc người đối diện mà đỡ vểnh hơn thì sẽ có khí thể hơn, nhưng cậu cũng chả rảnh mà nhắc nhở anh ta nữa, quyết định cứ để anh ta ra ngoài với bộ dạng mất mặt này vậy, đằng nào thì anh ta chả luôn tự tin

“Ê!” Thúc Tùng Cảnh đá chân Hạ Vũ dưới gầm bàn Hạ Vũ thu chân lại, tiếp tục ăn

Thúc Tùng Cảnh hoàn toàn không bị ảnh hưởng: “Có cần tớ cho hai cậu vay một ít để mua một căn không, trong trung tâm thành phố hoặc khu thương mại Hoa Hàng, cậu chọn địa điểm, tớ thanh toán, thế nào, anh em đủ tốt chứ?” Hạ Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cái người cầm mười vạn tệ của tớ thì có tư cách gì mà nhắc đến tiền với tổ chứ!” Hạ Vũ vừa ăn vừa nói, bắn cả thức ăn sang mặt của đối phương, cũng không phát hiện ra! Thúc Tùng Cảnh rút lấy một tờ giấy ăn ra khỏi hộp giấy ở bên cạnh, hừ một tiếng với cái cạnh hộp, lau mặt

Hạ Vũ thầm nghĩ đáng đời anh ta, lặng lẽ uống nốt ngụm canh cuối cùng, đặt bát xuống bàn: “Nhớ rửa bát, tớ đi ngủ một giấc đây.” Nói xong thì đứng dậy đi

Thúc Tùng Cảnh nhìn hai cái bát, rồi lại nhìn Hạ Vũ, thấy Hạ Vũ đã đẩy cửa bước vào phòng ngủ

Hạ Vũ đóng cửa lại

Thúc Tùng Cảnh rút một điếu thuốc ra, châm lên, ai rửa thì người đó bị thần kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận