Đám Cưới Hào Môn



""/ Lý Hưng Hoa chui ra khỏi xe cũng đứng sau lưng Vương Phong Long, tránh bóng dáng của Hà An, cầm túi đồ nặng không nói gì.

Mấy cô gái phía sau cũng xuống xe, đều trầm mặc không nói, ngay cả cô gái ban đầu tinh nghịch vui vẻ nhất giờ cũng không dám có hành động gì quá đà. Hà An không muốn nói gì thêm, nói nhiều cũng vô ích, tiến lại gần cổng quẹt thẻ. Cánh cổng đá nặng nề chầm chậm mở ra. Lý Hưng Hoa ghé lại sát tại Vương Phong Long nói nhỏ: “Tôi có dự cảm chẳng lành...” Dự con mẹ nó cảm gì tốt được!

Cánh cổng chầm chậm mở ra, con đường núi rộng rãi hơn, rậm rạp nguyên thuỷ hơn xuất hiện trước mặt mọi người, dẫn thẳng vào2trong, không thấy điểm tận cùng, cũng không giống tưởng tượng có một đội người mặc áo đen cúi người hô chào đại ca, cũng không có vô số những ống súng đen sì chĩa tới bắt họ giơ tay lên.

Nhưng trên con đường này có hai người đang quét đường dừng lại việc đang làm, cung kính cúi người về phía họ, không ngẩng đầu lên nữa. Họ cảm nhận được một sự kích thích ập tới! Một loại uy nghiêm và áp lực vô hình tới từ một đại gia tộc.

Phải có thành tựu như thế nào thì vô thanh mới hơn hữu thanh như vậy.

Khi cánh cổng được mở ra hoàn toàn, một đội xe chậm rãi tiến lại từ sâu trong khu rừng phía xa, rõ ràng là không nhanh nhưng lại cảm giác8chỉ một thoáng đã dừng bên cạnh họ. Có tất cả ba chiếc, không có mẫu xe, một chiếc cửa xe mở ra cung kính mời Hà thiếu gia lên xe.

Mọi người nhìn mà thẫn thờ không nói được gì.

Hà An quay lại nhàn nhạt nói: “Khách của tôi giao cho anh, hãy để họ vui chơi thật thoải mái.”

“Vâng thưa thiếu gia, chúng tôi nhất định sẽ khiến họ hài lòng.”

Giọng Hà An lành lạnh: “Tôi đi lấy đồ, họ sẽ đưa mọi người qua đó trước.”

“Không vội, không vội.” Bảy người vô thức gật đầu, dường như không phải đang trả lời một người quen mà là đang phục tùng để đối phương hài lòng.

Hà An nhìn họ, đáy mắt phủ đầy sự lạnh nhạt, lên xe rồi rời đi. “Mời các vị lên xe.” Sau6khi Hà thiếu gia rời đi, Nghiêm đại quản gia lập tức thả lỏng hơn nhiều, cũng có tâm trạng nhìn mấy người bạn mà thiếu gia đưa về. Thiếu gia quả nhiên thay đổi rồi, lại đưa bạn học về nhà, đúng là dấu hiệu tốt, Hà thiếu gia bình thường quá tách biệt với mọi người.

Nghiêm đại quản gia cười rất vui, sau khi lên xe cùng với mấy người bạn trẻ này, càng không che giấu được sự vui vẻ, không nhịn được hỏi: “Mấy vị là bạn học của thiếu gia nhà chúng tôi sao?” Vương Phong Long nghe thể nhìn sang Tiền Quân. Tiền Quân, Lý Hưng Hoa nhìn Vương Phong Long. Vương Phong Long chửi thầm trong bụng, nuốt nước bọt căng thẳng ngồi thẳng lưng lên đáp: “Vâng, chúng tôi là3bạn cùng phòng của Hà... Hà thiếu gia.” Bạn cùng phòng, đại quản gia cười càng vui hơn, ánh mắt càng ngày càng thoải mái: “Thiếu gia nhà tôi hai năm nay làm phiền các vị chăm sóc rồi.” “Không phiền, không phiền, Hà thiếu gia rất tốt, rất tốt.” Căng thẳng mài mài quần. “Vậy sao, Hà thiếu gia ôn hòa lắm.”

“Vâng, vâng.”

Ánh mắt Nghiêm đại quản gia thêm dịu dàng, nói: “Thế thì tốt, mấy vị tới chơi trượt băng đúng không?” “Không, không, không, đúng, đúng đúng.” Vương Phong Long cảm thấy vô cùng xấu hổ vì mình tới đây chơi trượt băng, cảm giác như tới đây là phải bàn chuyện hợp tác quốc tế, nói chuyện dầu mỏ rồi kim cương tiền tỷ ấy mới đúng.

Lý Hưng Hoa thiểu tự nhiên ôm đồ5cười trừ, cứ cảm thấy thật không thoải mái.

Nghiêm đại quản gia nhận ra mấy đứa trẻ này không tự nhiên, cười hiền Hòa: “Đừng quá bận tâm, tôi chỉ là đại quản gia ở ngoại viện, mọi người không cần khách sáo với tôi như vậy.” Đại quản gia của Tập đoàn Hòa Mộc, ai dám không khách sáo, nghe nói Tập đoàn Hòa Mộc chỉ có hơn mười đại quản gia, ba vị tổng quản. Ai cũng có chuỗi sản nghiệp riêng của mình, chẳng ai là vô hại như bề ngoài cả, ít nhất thì xử nhà Tiền Quân không cần suy nghĩ. “Đâu có, đâu có.” Xe đi càng ngày càng xa, lá trên đường càng ngày càng nhiều, dần dần xe đã rời khỏi đường cao tốc, tiến vào con đường mòn trong rừng.

Trong xe, ngoài giọng của Nghiêm đại quản gia đang xoa dịu mọi người thì có thể nghe thấy cả tiếng lá rơi. Núi Hà Quang là khu du lịch sinh thái hàng đầu, hệ sinh thái nguyên thuỷ được bảo vệ rất hoàn hảo. Cây cối bao quanh, núi cao vươn tới tận tầng mây, xe đi trên đường mòn có cảm giác như tiến vào khu rừng nguyên sinh, nhưng vì có người bảo vệ nên không có rắn rết sâu độc hoành hành.

Xe đi một lát sau thì mọi người nghe thấy suối chảy róc rách. “Đến rồi, mời mấy vị xuống xe.” Nghiêm đại quản gia cung kính nói: “Không biết mấy vị có hài lòng không, nếu không thì chúng ta có thể tới chỗ khác.”

Vương Phong Long vội đại diện cho đám nhát gan nói: “Hài lòng, hài lòng, không làm phiền Nghiêm tiên sinh nữa, ở đây rất tốt, cực kỳ tốt.” Đây quả thực là khu trượt băng quy mô lớn, phía cuối tầm mắt là một ngọn thác nhỏ chảy từ trên núi xuống, không biết chảy về đâu. Nơi họ đang đứng là mặt hồ đóng băng, diện tích cực rộng, mặt bằng bóng loáng có thể soi gương được. Cây cối xung quanh đã rụng lá, cách đó không xa có một góc mái hiên lộ ra sau cành cây, cảm giác thật thanh tĩnh.

Nghiêm đại quản gia thở phào, hài lòng nói: “Đúng rồi, mấy vị không cần lo lắng, lớp băng ở đây dày hai mét, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.” Nói rồi ấn vào nút phía mở giấu sau lùm cây, vòng ngoài xung quanh hồ bằng nhô lên một hàng lan can trắng. “Lão gia nhà chúng tôi bình thường thích bơi và câu cá mùa đông nên thiết kế ở đây rất an toàn, các vị có thể yên tâm vui chơi.”

Nói rồi ánh mắt nghiêm túc quét qua, nội tâm trào dâng nhiệt huyết: Vị nào là bạn gái của tiên sinh? Là vị nào? Ở đây có bốn cô gái. Bà Mục nói là cô gái không có gì nổi bật, mấy cô gái này đều không nổi bật, rốt cuộc là vị nào?

“Làm phiền Nghiêm tiên sinh rồi, cảm ơn ông, cảm ơn!”

Nghiêm đại quản gia vẫn lưu luyến nhìn lại mấy thanh niên đầy sức trẻ này, chẳng lẽ lại phải chọn người kém nổi bật nhất trong số những người không nổi bật? Nhưng mà tất cả đều không có gì đáng nhìn cả mà: “Mấy vị có thể yên tâm, thuốc chống côn trùng đều đặt ở trong hộp bên cạnh tất cả ngọn cây, không sợ bị côn trùng độc cắn. Cứ cách hai cây lại có một nút gọi khẩn cấp, nếu có vấn đề gì các vị có thể ấn nút, chúng tôi sẽ tới sớm nhất có thể. Tôi tin Mục quản gia đã chuẩn bị thức ăn cho mấy vị rồi, hãy đợi trong chốc lát. Chúc các vị chơi vui vẻ, tạm biệt!” Bảy người nghe thể cùng đáp lễ: “Làm phiền Nghiêm tiên sinh rồi, tạm biệt...”

“Tạm biệt..” Đợi khi Nghiệm quản gia đi xa rồi. Vương Phong Long ôm ngực thở phào, cuối cùng cũng đi rồi, sống lại rồi.

Mấy cô gái vây quanh Phi Phi, nghi hoặc nhìn Tiền Quân và Lý Hưng Hoa, có phải là họ đã tới nơi ở của Hà thiếu gia trong truyền thuyết rồi không?! Mấy cô gái đã thấy nhiều biệt thự rồi, nhưng làm gì có nhà nào sân sau lại có hồ nước! Lại có nhiều vệ sĩ như vậy! Cộng với địa vị truyền kỳ trong giới kinh doanh của Hà thiếu gia, mấy cô gái co lại với nhau, cảm thấy có chút gượng gạo.

Đúng là núi Hà Quang trong truyền thuyết, các cô gái yên tĩnh nhìn mấy chàng trai, cứ nhìn như vậy không ai dám lên tiếng. Trong ấn tượng của họ nơi đây là thánh địa của rất nhiều người mà họ vẫn ngưỡng mộ. Những người từng tới đây đểu khoe khoang rất lâu.

Trước ánh nhìn chăm chú của các cô gái, Vương Phong Long xốc lại tinh thần, xoa mặt một cái: Mẹ nó, tới thì cũng đã tới rồi!

Lý Hưng Hoa cũng đặt hành lý xuống, lấy tinh thần cho bản thân. Tiền Quận cười khổ, có tác dụng không. Lý Phi Phi với mái tóc dài quá vai, dáng người yểu điều nhìn họ, rồi thận trọng hỏi bạn trai mình: “Hưng Hoa...” Cô ta muốn hỏi chuyện này là sao? Người đưa họ tới đây là ai, họ xuất hiện ở đây có được không? Sẽ không vi phạm điều cấm kỵ gì của chủ nhà chứ? Hay là về đi thì hơn.

“Hả?” Lý Hưng Hoa cũng rất căng thẳng, nhưng có bạn gái ở đây thì sao có thể không giữ thể diện được: “Không sao? Là anh em trong nhà cả, là tìm một nơi để chơi thôi, cứ vui đi.” Đúng, không sao hết, cậu ở cùng anh ta mấy năm có chuyện gì đâu, cho dù tin đồn có biến người đó thành thần thánh thì cũng chỉ là một mũi hai mắt thôi mà.

Lý Hưng Hoa cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng người... người thì khác, ai dám nói cậu ta giống Hà An chứ!

Hà An, Hà Mộc An? Sao họ lại không nghĩ tới chứ?! Mẹ kiếp ai có thể ngờ được đường đường là người sáng lập tập đoàn Hòa Mộc lại rảnh rỗi tới mức đi học! Rảnh rỗi quá nên sinh nông nổi hay sao! Nhưng hình như họ đã gặp phải chuyện cẩu huyết như vậy thật rồi!

Tiền Quân nhìn trời, cảm thấy trên đời này không còn việc gì có thể kích thích mình như thế này nữa, lúc này chỉ có thể nhìn mặt hồ băng bóng loáng hỏi mọi người: “Chúng ta có chơi không?”

Có chơi không? “Cậu cảm thấy chúng ta có thể tự đi về không?” Đúng rồi, đã không đi được thì chơi thôi. Không chơi thì chính là chế người ta tiếp đãi không chu đáo. Cậu không ngờ lão tiên sinh vừa rồi còn tươi cười, khi họ không nể mặt thì vẫn có thể tươi cười với họ. Tiền Quân đành cởi giày, mặc đồ bảo hộ vào trước, yếu ớt nói: “Đi thôi.” Sao có thể không chơi chứ.

Thật ra, nếu bỏ qua áp lực mà chủ nhân nơi này tạo ra thì Tiền Quân dám nói đây chính là nơi nghỉ ngơi tốt nhất, hoàn toàn là thiên nhiên, hoàn toàn là hưởng thụ cao cấp. Một nơi như thế này, bỏ qua lần này có lẽ cả đời sẽ không thể vào nữa.

“Xuống đi, còn ngẩn ra đó làm gì! Đứng đó nghĩa là các cậu chưa từng tới đây! Xuống nào! Cậu ta đưa chúng ta tới đây chơi chứ không phải để chúng ta ngẩn ra nhìn nhà cậu ta!” Mẹ nó, có nhà ai lại có cái sân lớn thế này, so với nhà họ Hà thì những cái biệt thự, trang viên kia đúng là cái gò đất nhỏ.

Vương Phong Long nghiến răng, thay giày. Có chút thể này cũng không chịu được thì sau này sao mà lăn lộn trường đời được. Dù sao thì cậu cũng là người đã từng vỗ vai Hà tổng tài. Lý Hưng Hoa thấy vậy cũng nói đầy hào khí: “Chơi, đương nhiên là phải chơi! Hồ bằng thiên nhiên có phải đâu cũng có đâu, chơi không đã thì không được về, Phi Phi, thay giày!” Bốn cô gái thấy thế nhìn nhau, rồi nhìn xung quanh không có ai ngoài họ, dần dần cũng can đảm hơn. Họ đều đang độ tuổi thích vui chơi, nhìn nơi thế này cũng không kìm được ngứa ngáy, sau khi Phi Phi xuống họ cũng lần lượt xuống hồ.

Nhưng những gì chứng kiến hôm nay rốt cuộc vẫn ảnh hưởng tâm trạng của mấy cô gái. Bốn người họ trượt một vòng liền bám vào tay vịn đứng lại nói chuyện. “Ở đây đúng là đẹp thật, rộng thế này, thật sự là của một người sao?” “Riêng phí duy trì hàng năm cũng không ít nhỉ?” “Tớ thấy còn xa xỉ hơn cả trong tin đồn, chẳng trách mà năm nào cũng rất nhiều người tranh nhau tới đây làm khách.”

“Phi Phi, bạn trai cậu sao lại đưa chúng ta vào đây, sẽ không có tranh cãi gì chứ?” “Chắc là... không đâu...” Phi Phi hơi mất tự tin.

Vương Phong Long, Tiền Quân bọn họ cũng không thoải mái như khi nói, chỉ một lát cũng không còn tâm trạng.

Hà An, Hà Mộc An, chỉ khác một chữ, mà khác quá xa! Thư viện của Đại học Thu Môn có một tầng dành riêng cho ông vua thương mại này. Ở đó có các loại sách về sự nghiệp thời niên thiếu của anh ta, còn cả những sách mà anh từng đọc. Nếu nói tập đoàn Hoa Mộc là một biểu trưng, thì Hà Mộc An chính là vương giả không bao giờ công khai bên ngoài của đế quốc này.

Tự dưng giờ lại nói với họ rằng, người trong truyền thuyết ấy lại sống cùng họ đã hai năm, thậm chí họ còn từng cãi nhau với anh ta như một kẻ ngốc về những chuyện vặt vãnh!

Thật ra, nói tới xui xẻo thì có người còn vui hơn họ, ví dụ như lớp trường Hạ?

Tiền Quân trong một thoáng cảm thấy lớp trưởng Hạ thật “thung thường”. Đâu chỉ “thung thường” mà thật sự là đâm đầu vào tường, nhìn xem hằng ngày cô ấy đối với Hà Mộc An thế nào, có mổ bụng tạ tội còn là nhẹ.

Nhưng mà, cô ta lại là bạn gái của Hà Mộc An. Tiền Quân bỗng chốc tỉnh táo, sao lại quên mất điều này nhỉ, giờ cô ấy là bạn gái của Hà Mộc An cơ mà! Đường đường là bạn gái được thừa nhận của chủ tập đoàn Hòa Mộc! Mẹ kiếp, kiếp này được yêu Hà Mộc An có thể ghi vào sử sách ấy chứ! Không khác là mấy sáng nghe đạo lý, tối chết cũng không tiếc nuối!

Vương Phong Long cảm thấy giờ đã hiểu ánh mắt của Hà An nhìn bọn họ, thậm chí hiểu được thành tích luôn chỉ vừa vượt qua mức đủ qua môn. Với anh thì Đại học Thu Mốn không có thứ gì đủ để gây hứng thú cho anh dốc sức cả.

Tiền Quân dựa vào lan can, ngẩng lên nhìn những đám mây lưa thưa trên bầu trời xanh. Thật khó tưởng tượng được cuộc đời kỳ lạ này, càng khó tưởng tượng có một ngày anh lại ở nhà riêng của nhà họ Hà, hưởng thụ đãi ngộ mà ông nội anh cũng không được hưởng. Nghĩ mãi nghĩ mãi, Tiền Quân không nhịn được hỏi Vương Phong Long: “Cậu nói xem, Hà... Hà thiếu gia tại sao đột nhiên lại mời chúng ta tới nhà chơi?” Mở miệng gọi tên anh ta cũng trở nên thiếu tự nhiên.

Tại sao lại là họ? Tại sao lại tới nhà? Với tài lực của Hà thiếu gia, có cần thiết phải đối tốt với họ vậy không? Cho dù là đối tác làm ăn của Hà thiếu gia thì có lẽ cũng chẳng mấy người được tới lãnh địa riêng của anh ta? Nhưng họ lại đang đứng ở đây, cậu muốn nói trái với lương tâm rằng mấy người họ là anh em là bạn cùng nhà, lẽ nào không nên làm vậy. Nhưng dù da mặt có dày thế nào thì cũng cảm thấy lý do này không được.

Vương Phong Long nhìn phía xa, cổ ra vẻ không nghĩ ngợi gì: “Không phải là tình cờ à?”

Tình cờ? Ngốc như Lý Hưng Hoa cũng cảm thấy không thể nào: “Lẽ nào Hà tổng lại phát hiện được phẩm chất đặc biệt gì từ chúng ta sao?”

“Cút!”

“Cứ cảm thấy không phải chuyện gì tốt, nhớ dặn bạn gái cậu về đừng nói linh tinh.” Đừng để vốn không có quan hệ gì nhiều lại đắc tội người ta. “Tôi biết rồi, Phi Phi không phải người không biết chừng mực.” Vương Phong Long có dự cảm không lành, Hà Mộc An mời họ tới đây nhất định là muốn nhìn thấy gì đó, nhưng rõ ràng là họ không khiến anh ta hài lòng.

Không lâu sau, từ xa có một chiếc xe điện đi tới. “Có người tới.”

Dì Mục với bộ đồ quản gia trên người đích thân dẫn người xuất hiện tại đây, hơn mười người trong nhà bếp nhanh nhẹn dựng bàn, phủ khăn trải bàn hoa lên, các món ngọt, món mặn lần lượt bày lên bàn, ở giữa bàn là bó hoa lớn, dường như làm sống động hơn chiếc bàn ăn và không gian xung quanh.

Họ làm rất nhanh, cũng không có ý kinh động tới mấy người ở cách đó không xa, khi rời đi dì Mục lặng lẽ quan sát mấy cô gái, không thấy cô gái mà dì đã gặp hôm đó, thẩm thấy buồn cười, mấy vị quản gia đang vây quanh camera ở phòng quan sát nghiên cứu xem ai là bạn gái của tiên sinh. Lẽ nào tiên sinh không mời bạn gái mình về nhà?

Cũng phải, mời mới là lạ. Lý Phi Phi thấy người đi rồi, kéo mấy chị em trượt tới bên cạnh bạn Lý Hưng Hoa: “Có qua đó xem chút không?” “Đói rồi à?”.

Lý Phi Phi cười ngượng: “Không, chỉ là muốn xem thôi.” Ở nơi hoang dã này bày biện một bàn ăn đầy ắp theo phong cách Châu u, cử cảm thấy dưới mỗi đĩa giống bảo tháp kia nhất định sẽ là những món ngon tương xứng, khiến người ta không kìm được tò mò.

Lý Phi Phi nhìn Vương Phong Long và Tiền Quân.

Tiền Quân đứng thẳng lên: “Qua đó xem sao.”

Cô gái nói năng dịu dàng không nhịn được cầm dĩa lên ăn một miếng bánh ngọt hình thỏ, gật đầu nói: “Ngon lắm, Phi Phi cậu thử đi, rất ngon!” Cái cảm giác này khác hẳn với mọi loại bánh mua ở cửa hàng, giống như trong truyền thuyết, những món ăn tinh tế chỉ cung cấp đặc biệt.

“Món chuối caramel này chắc là có thêm táo honeycrisp, ngon thật đấy.”

Chết tiệt, bít tết tuyệt quá! Một lát sau, mấy người họ mỗi người một đĩa bắt đầu tận hưởng món ngon vào thời tiết đầu đồng giữa nơi non xanh nước biếc.

Ngon!

Hà An thay bộ quần áo thoải mái vẫn mặc ở nhà, đi ra từ khu rừng, xuất hiện trên bờ hồ băng. Không đẹp kiểu khiển vạn vật thất sắc, anh mang một loại khí chất ngạo thị thiên hạ, mọi thứ đều trong tầm mắt, so với người đẹp như tranh có thêm sự hùng tráng.

Vào lúc này anh lại khác, dù ăn mặc rất khiêm tốn, hình tượng vẫn như thường ngày, nhưng khác chính là khác.

Mấy người Vương Phong Long thấy lập tức đặt đĩa ăn xuống, vô thức đứng nghiêm nhìn người khó tin kia. Người trước mắt dường như cũng bất khả xâm phạm như nơi này của anh ta vậy, rõ ràng không có gì khác, vẫn là cái mặt gợi đòn ấy, nhưng, chính là đã khác, khiến người ta cảm thấy thấp hơn anh ta một bậc.

Mấy cô gái thấy vậy cũng căng thẳng theo, vô thức đặt đồ ăn xuống nhìn người đàn ông đang chậm rãi tiến lại gần.

“Hà... Hà thiếu gia.” Ánh mắt Hà An loé lên một tia gì đó rồi biến mất, rất nhanh đã hồi phục bình thường, ngữ khí vẫn như thường ngày: “Đói rồi à? Có muốn lên đồ ăn luôn không!” Đây chỉ là điểm tâm khai vị mà thôi.

Vương Phong Long, Tiền Quân, Lý Hưng Hoa nghe thể rất giằng xé, tay vô thức nắm gấu áo, chỉ một câu hỏi đơn giản nhưng lại không biết trả lời thế nào. Nếu bảo bắt đầu ăn thì họ có vẻ quá lỗ mãng, tuỳ tiện.

Nếu nói không thì có phải là chống lại ý tốt của Hà thiếu gia không?

Hà thiếu gia có muốn họ bắt đầu ăn hay không đây?

Vương Phong Long, Tiền Quân và Lý Hưng Hoa vắt óc suy nghĩ về câu hỏi đó, chỉ một lát mà trán toát mồ hôi, họ nhất thời đứng đờ ở đó không biết trả lời sao.

Hà An trầm mặc hiểu ý, nhìn mặt hồ gần đó, vẫn như thường ngày nói: “Có gì cần thì gọi Nghiệm quản gia, tôi còn có việc nên đi trước. Mọi người chơi vui vẻ.” “Vui... vui vẻ...”

Hà An cười.

Vương Phong Long, Tiền Quân, Lý Hưng Hoa cảm thấy không khí xung quanh như đông đặc lại, đây chính là khi thể của chủ nhân Hoa Mộc sao? Tiếp xúc ở khoảng cách gần thể này gần như có thể đè chết họ, ba người vô thức nói: “Cảm ơn anh đã mời chúng tôi tới đây chơi.”

Hà Mộc An thần sắc càng thêm hiền hòa: “Đừng khách sáo.” Nói xong anh quay người rời đi.

Một lúc lâu sau, Vương Phong Long, Tiền Quân và Lý Hưng Hoa thở phào, rõ ràng là không muốn như vậy. Chính là Hà Mộc An! Vừa rồi cũng không phải không đoán được, sao khi gặp lại thành thế này! Thật là vô dụng!

Đúng là không phải đàn ông! Nhưng Hà Mộc An khi đó, vốn là người không thích nói cười, khi là Hà An cũng chưa từng có vẻ mặt vui vẻ với họ, họ có thể không sợ, người thường cũng không theo đuổi mãi người lạnh nhạt với mình, huống hồ người mặt lạnh này còn có một thân phận khiến người khác phải sợ nữa. Trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo, Hà Mộc An không quay về ngay, một mình bước đi chậm rãi, thần sắc không có bất cứ điểm gì bất ổn, dường như cũng không cảm thấy mình có thể hòa nhập vào không khí vừa rồi. Đối với anh kết quả như thế nào cũng không bất ngờ, cũng không có sự thất vọng. Anh không bận tâm bọn họ sau này gặp anh sẽ thế nào, càng không quan tâm họ thay đổi thái độ với anh, có trở nên gò bó không, có e dè không.

Hà Mộc An chọn một nơi yên tĩnh ngồi xuống một tảng đá, đôi chân dài duỗi ra, hài hòa với môi trường xung quanh, bình yên tận hưởng niềm vui từ những ngọn gió đầu đồng. Trong không gian tĩnh lặng hài hòa bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại chói tai. Hà Mộc An mở mắt, nhìn màn hình điện thoại, sự bất cần trong mắt biến mất, anh vô thức ngồi thẳng người, đặt điện thoại lên tại. Điện thoại vừa kết nối thì Hạ Diệu Diệu đã nói liến thoắng: “An An, anh đang ở đâu thế? Ở nhà à? Em vừa xem tờ rơi quảng cáo, từ hôm nay siêu thị ở con đường phía Bắc chỗ chúng ta có khuyến mãi, 20 khách hàng thanh toán đầu tiên vào các khung giờ 7 giờ sáng, 12 giờ trưa và 7 giờ tối hằng ngày sẽ được tặng 12 quả trứng gà.”

12 quả trứng gà đủ ăn trong mấy ngày liền: “Đúng lúc nhà mình hết bột giặt rồi, 12 giờ anh đi mua một túi xem có được khuyến mại không. Giờ vẫn chưa có nhiều người biết, không khó lắm nhưng cũng không chắc chắn. Giờ các ông các bà rảnh đều nhăm nhăm cái này, nếu mua xong mà anh thấy người ta phát hết quà rồi thì trả lại bột giặt, tiếp tục đợi 7 giờ tối. Họ khuyến mại trong 3 ngày đấy, anh sẽ không xui tới mức không được lần nào chứ đúng không. Alo, alo, anh có đang nghe không đấy?” Siêu thị được trả hàng trong vòng bảy ngày không cần lý do đó.

Hà An khẽ nhếch miệng lên, anh nằm ngửa ra bãi cỏ, nhưng có thể nhận ra tâm trạng anh khá tốt, giọng nói dịu dàng hiểm có: “Anh đang nghe.” Nhưng đáng tiếc người bên kia không hiểu tâm trạng của anh, chỉ bận tâm tính toán: “Anh nhớ cho em đấy nhé! Đừng có mang bột giặt về mà không có trứng đấy, nếu không em hấp bánh bao trên mặt anh luôn! Anh nghe chưa!”

“Được rồi, em đang bận, anh nhớ đi xếp hàng đấy! Đừng có quên, nhất định không được quên, quên là em bóp chết anh, anh nghe chưa, nhất định phải chộp lấy cơ hội. Thể thôi nhé, em làm việc, tắt máy đây. A xin lỗi chị, chị gọi gì a?”

Hà An nghe tiếng ồn ào bên kia, khoé miệng nhướng cao hơn, hít thở không khí giữa rừng cây, cả thân thể và tinh thần đều vô cùng thoải mái.

Anh rất hài lòng về cuộc sống và cảm xúc hiện tại. Anh hy vọng cô không có bất cứ thay đổi gì, không cần có được rảnh hơn trong công việc, nhưng có nhiều thời gian hơn để nghĩ cách chăm sóc anh.

Không muốn giọng nói bên đó trở nên thận trọng, không muốn cô ấy học cách thăm dò sở thích của anh, không muốn cô trở nên cẩn thận dè dặt, từ đó khiến tình cảm nhạt dần, cuối cùng mất đi hứng thú để tiếp tục.

Hà An cảm thấy hòn đá đè nặng trên ngực mình mấy hôm nay cuối cùng cũng bỏ xuống được, không cần suy nghĩ có nên cho đi không. Cô nên có cuộc sống hiện nay của mình, anh không cần phải can dự quá nhiều, đó là con đường của cô, là giai đoạn tốt nhất để trưởng thành, không ai có quyền can thiệp.

Hà An đứng dậy, nhìn đồng hồ, chắc chắn là không kịp 12 giờ rồi, 7 giờ tối anh cũng không muốn đi thử, nhưng anh có thể mang theo 12 quả trứng gà cho cô.

Cứ giữ nguyên như vậy.

Anh không ra tay, cô không thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui