Đám Cưới Hào Môn



""/ Vương Phong Long gật đầu: ở đây làm gì nữa, nếu cậu đoán không nhầm thì biểu hiện vừa rồi của họ hoàn toàn không khiến đối phương hài lòng. Vì không có tài lực bằng Tiền Quân, Lý Hưng Hoa nên cậu càng nhạy cảm hơn. Hơn nữa cậu cũng cảm thấy mình đoán không sai.

“Về thôi.” Ba người cùng bốn cô gái thu dọn lại bàn ăn, sắp xếp đồ đạc của mình, nếu có thể họ còn muốn xoá hết dấu chân ở những chỗ đã đi qua, nhưng đáng tiếc là không thể.

Nghiêm đại quản gia nhận được thông báo liền tới ngay, không ngờ lại không có bạn gái của thiếu gia, tại sao chỉ có bà Mục là được gặp, không thể phủ nhận là kết quả này rất khiến người ta thất vọng. Mấy người già bọn2họ nghe nói thiếu gia dẫn người về, nhìn camera tìm cả nửa ngày trời mà không có kết quả gì. “Về sớm vậy sao? Mấy vị ở chơi lát nữa đi, có thể đi dạo xung quanh, tôi cho người dẫn đường cho mọi người.” Nghiêm đại quản gia vẫn giữ thái độ ôn hòa như trước.

“Thôi được rồi ạ, làm phiền mọi người quá.” “Không đâu, bọn tôi cũng không có việc gì. Có phải bọn tôi tiếp đãi có chỗ nào không chu đáo không?” “Sao có thể chứ, là bọn tôi đột nhiên nhớ ra là có việc cần làm nên muốn về trước.”

“Vậy à, mời các vị đi bên này.”

Xe đưa họ về là xe của nhà họ Hà sắp xếp, cử chỉ cung kính, quy củ nghiêm ngặt, lái xe từ lúc đi cho đến lúc đưa họ8tới cổng trường không nói một câu nào. Mấy người họ ngồi trên xe cũng yên lặng.

Sau khi kết thúc hành trình, chiếc xe rời đi, Vương Phong Long, Tiền Quân, Lý Hưng Hoa cảm thấy như mình được sống lại, áp lực đè nặng lên người lúc này mới giảm bớt: cuối cùng thì họ có thể nói chuyện thoải mái rồi. Mấy cô gái thấy vậy cũng chợt hoàn hồn lại, đi ra khỏi môi trường bức bối đó, giờ có thể nghĩ lại những điều không thể ngờ được ngày hôm nay. “Cảm giác chiếc xe vừa rồi ngồi vững vàng hơn xe bình thường...”

“Đôi găng tay trắng của tài xế cực kỳ hợp tay...” Cô vẫn luôn nhìn nó. “Hưng Hoa, bạn cùng phòng của anh có phải là người quen họ nhà Hòa Mộc không? Thật khó tin, chúng6ta đã vào biệt thự riêng, vào sân sau của nhà Hòa Mộc. Không biết lần sau có thể...” “Lần sau cái gì! Không thấy bạn anh không ở cùng chúng ta, chưa biết chừng bị giáo huấn rồi! Có thể tránh người khác cho chúng ta chơi một lúc là tốt lắm rồi, như vậy còn chưa đủ hả?”

Lý Phi Phi nghe thể vô cùng ấm ức, cô đã nói gì chứ, chỉ là cảm thán một chút, anh quát cái gì. Cô thấy những quản gia đó rất tôn trọng họ, không thể hỏi chút sao, hơn nữa chỉ là hỏi thôi, có gì sai chứ?

Lý Hưng Hoa thầy cô như vậy cũng cảm thấy mình hơi quá, tiến lại hạ giọng nói: “Xin lỗi em, vừa rồi anh hơi quá đáng. Nhưng em phải biết là người ta khách sáo với3chúng ta là vì họ lịch sự, không phải chúng ta đúng. Người ta là ai, còn chúng ta là ai chứ.”

“Chúng ta cần biết vị trí của mình, hơn nữa nơi đó không phải tuỳ tiện đến được, làm không tốt đắc tội người ta thì đừng mong ra ngoài. Huống hồ em nói với người khác em từng tới đó thì có ai tin chứ, họ chỉ cho là em nói khoác thôi.”

Sau đừng nhắc tới chuyện này nữa, tránh đắc tội người ta. Huống hồ nếu em để lộ bên trong nhà riêng của họ, nhỡ bị truy cứu trách nhiệm pháp luật thì sao. Anh nghe nói những người từng tới đó đều không được nói bừa bãi. Chưa nói chủ nhân của nơi đó, chỉ là trợ lý của quản gia thôi cũng có thể làm khó chúng ta.5Tới lúc đó chúng ta còn gì tiến độ, có phải không?”

Lý Phi Phi nghe vậy mới thấy căng thẳng: “Ý... ý anh là chúng ta lén vào...” Không phải chứ, rõ ràng là...

“Ai bảo, chỉ là cách vào đó cũng không đúng, nếu không thì chúng ta ra nhanh vậy sao. Em đừng nghĩ lung tung, đã chịu đưa chúng ta về thì bạn cùng phòng của anh đã giải quyết rồi. Em bảo họ về đừng nói linh tinh, nếu nói sai điều gì, chúng ta xui xẻo cũng đừng kéo theo người khác.” Vốn dĩ Lý Phi Phi có chút phấn khích nhưng sau khi nghe Lý Hưng Hóa phân tích thì dần dần lạnh đi. Lý Hưng Hoa nói đúng, đó là lãnh địa riêng của tập đoàn Hòa Mộc, không phải nhà nào khác. Làm không tốt, Hòa Mộc sẽ truy cứu trách nhiệm cá nhân mất: “Em biết rồi.”

“Được rồi, về thôi, muộn chút anh sẽ gọi cho em. Lần này xin lỗi bạn của em, chúng ta mời họ đi chơi sau vậy.” “Thế anh nhớ gọi đấy.” “Về đi.”

Lý Phi Phi lưu luyến nhìn bạn trai, vẫy vẫy tay rồi cùng bạn trở về.

“Hà thiếu gia, theo yêu cầu của anh, phòng tập gym đã khai trương xong, anh có muốn qua đó bây giờ không?” Hà Mộc An mặc áo khoác, xắn tay áo lên, xách balo rồi nói: “Chuẩn bị xe.” Chuẩn bị xe? “Thiếu gia?!” Anh vừa về chưa bao lâu, hơn nữa lão gia và lão phu nhân hai tiếng nữa sẽ về tới nhà. Lão phu nhân vừa gọi bảo đã lâu không gặp anh, bảo anh tối nay tới phía Tây ăn cơm, sao lại chuẩn bị xe? Xe làm gì? Tới phòng tập à? Chắc là tới phòng tập đúng không? Thư ký riêng căng thẳng đi theo một đoạn, khi chắc chắn thiếu gia muốn lái xe đi, rất muốn đuổi theo nói cho anh biết ý định của lão phu nhân, nhưng anh ta không dám.

Hà Mộc An lạnh lùng nhìn sang: “Có việc gì sao?”

Không, không có.

Hà Mộc An ngồi vào xe, đoàn xe chậm rãi lăn bánh.

... Vù... Vù... Vù...

“Anh đang làm gì đấy? Anh đang ở đâu? Em nói một đằng anh làm một nẻo đúng không?!” Hạ Diệu Diệu đứng giữa phòng khách chống nạnh nhìn đồng hồ, mười hai giờ mười phút: “Em vừa tới siêu thị không thấy anh, giờ về anh cũng không có ở nhà. Anh nói xem anh đi đâu?”

Lái xe rẽ vào đại lộ Hà Quang.

“Anh nói đi, anh đang ở đâu? Em vừa gọi cho Vương Phong Long rồi, anh đừng có nói dối.” Thật ra là không có gọi.

Hà An day trán, anh không sợ Vương Phong Long sẽ nói gì, chỉ là thấy đau đầu vì tính khí nóng nảy của cô: “Anh về nhà một chuyến, nghe điện của em là anh quay lại đây.” Hạ Diệu Diệu nghe thể lập tức hạ giọng, cô thấy chột dạ, tay quấn quấn cái dây của balo còn chưa kịp đặt xuống, muốn đâm đầu vào tường: “Về nhà à? Sao anh không nói sớm, anh xem bị nói lâu như vậy. Sao mới về mà lại về nữa rồi. Anh đừng về đây nữa, về nhà một lần không dễ dàng, chắc chắn cô chú rất nhớ anh.”

Hà An giọng nhàn nhạt: “Họ không có nhà.”

Không có nhà sao? Hạ Diệu Diệu thở phào, không có nhà thì tốt, nếu không mình gọi anh ấy đi, mẹ chồng tương lai chắc hận mình chết mất. Nhưng chắc chắn không thể không khách sáo một phen: “Hay là anh đừng quay lại nữa, ở nhà lâu một chút, dù sao thì ở đây cũng không có việc gì, tối nay em gọi Đồng Đồng qua với em. Anh cứ ở nhà với cô chú.”

“Anh sắp tới trường rồi.” Thiếu gia cho phép tôi nhắc nhở một chút: Chúng ta chỉ vừa mới rời khỏi đường núi Hà Quang, lên đường cao tốc, còn 3 tiếng lộ trình nữa cơ.

“Ổ, vậy à, thể anh đi cẩn thận, trưa nay em nghỉ nửa tiếng, có lẽ lát nữa phải đi rồi. Em thấy thời tiết khá tốt, muốn giặt hai cái áo, nhưng dự báo thời tiết lại nói sẽ mưa, anh về thấy khô thì cất vào nhé.”

Hạ Diệu Diệu vội cất điện thoại, rụt cổ rời đi, thật xui xẻo, may mà ba mẹ người ta không ở nhà, cảm ơn trời cảm ơn đất.

Hà Mộc An nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm nghị, với Hà Mộc An thì việc đã quyết định sẽ không thay đổi. Cứ như vậy, cô ấy tự đi con đường của cô ấy. Cô ấy còn trẻ, thành công hay thất bại đều không nên bỏ lỡ, trở thành bản thân cô ấy, tiếp nhận hỷ nộ ái lạc thuộc về cô ấy, có được cảm ngộ của bản thân cô ấy. Ai cũng có cách tồn tại của riêng mình, can dự vào chưa chắc đều có kết quả tốt. Hà Mộc An mở cửa sổ xe, gió lạnh tràn vào làm rối tóc mái của anh... Thế nào là thời gian rảnh kiếm được?

Chính là có một bà mẹ dẫn con đi chơi, buổi chiều cô bỗng có thêm hai tiếng nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

Hạ Diệu Diệu ngân nga một bài hát mở cửa, thay giày, treo túi lên móc, xoa bóp cái cổ không quá mệt mỏi, vui vẻ vào bếp rót cuộc nước.

Đi qua phòng bên cạnh cửa chỉ khép hờ, lùi lại nhìn một cái, chép miệng, nghi ngờ có phải hàng xóm này không cần mạng nữa không. Cô như vậy đã mệt muốn chết, hai vợ chồng lao động thể lực là chính, còn không hộc máu!

Hạ Diệu Diệu lắc đầu, dựa vào khung cửa nhà bếp uống nước nóng, không nhịn được khâm phục bà chị kia. Đây là tinh thần gì chứ, hy sinh bản thân cho đại ngã, cảm khái nói: “Liều mạng như vậy, chị mà không phát tài thì lẽ trời khó dung.”

Hà An mở cửa, chắc chắn cô về rồi, quay người định đi. “Này.” Hạ Diệu Diệu vẫy tay gọi anh lại: “Anh lại đây, ngồi đó đi.” Chỉ vào bộ bàn ghế cách phòng bếp không xa, có lẽ là bàn do chị Phùng chuẩn bị, nhưng sau khi chuyển tới thì chưa thấy dùng, cô hạ thấp giọng kiểu thần bí, hỏi: “Hàng xóm chưa về đúng không?”

“Chưa.”

“Anh ngồi đi, em đâu có ăn thịt anh” Đúng thật là, Hạ Diệu Diệu vẫn giữ nguyên tư thế cũ, uống nước rồi hỏi: “Anh về nhà à?” “...”

Hạ Diệu Diệu thổi nước: “Đi đi về về như vậy, về tới nhà rồi thì thôi, còn trở lại làm gì cho mệt.” Thật ra là rất ngại chỉ vì mười hai quả trứng mà gọi người ta quay lại. Nhưng cô đã làm rồi, đành phải tung đòn phủ đầu, để Hà An khỏi nói anh làm việc tỉ mỉ, hoặc khoe công nói vì trứng gà của cô mà trở về, khiến cô không biết giấu mặt vào đâu. Tuy rằng hy vọng về sau không cao lăm.

Nhưng cô phải chiếm ưu thế trước. Dù sao thì Hà An cũng sẽ không giản biện: “Lần sau đừng có như vậy nữa, phải nói em biết, nghe không? Hà An bình thản nói: “Không có việc gì nên anh quay lại.”

Nghe thấy không, nghe thấy chưa, là anh nói không có việc gì đấy nhé, không thể trách em: “Anh cũng thật là, trước khi về sao không gọi cho ba mẹ trước, nếu cô chú biết anh về chưa biết chừng sẽ ở nhà.”

Hạ Diệu Diệu cảm khái vẻ rất đáng tiếc: “Lần sau nhớ gọi điện trước, thật đáng tiếc mà!” OK rồi, chủ đề này khép lại một cách hoàn hảo, sao cô có thể trở thành “tội đồ” phá hoại quan hệ ba mẹ con cái nhà họ chứ.

Vậy chúng ta nói một chuyện khác. Vấn đề này cô đã muốn nói rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa có dịp, nhân lúc này đang có thời gian, chúng ta có thể nói chuyện tử tế.

Hạ Diệu Diệu đặt cốc nước xuống: “Anh có đói không?” Hà An nghe thể đứng dậy, định ra ngoài: “Em muốn ăn gì?”

Hạ Diệu Diệu không động đậy, cười tinh quái: “Mì Dương Xuân, nếu khó quá thì anh có thể rang cơm, em không kén chọn đâu, cái gì cũng ăn được.” Hà An chưa từng làm cơm, chưa bao giờ!

Hà An nghe thế, nhìn cô một lúc, bình tĩnh ngồi xuống.

Anh không biết nấu ăn, mà trạng thái Hạ Diệu Diệu bây giờ chắc chắn là không phải anh nói không biết làm là cô sẽ đi ăn ngoài cùng anh. Nếu anh đoán không nhầm thì đây là dạo đầu cho “lớp học chính trị”, Hà An đã quá quen đối phó với trường hợp này rồi.

“Không biết nấu sao?” “Không biết.” Rất bình tĩnh.

Thật là dám nói, còn không thấy xấu hổ chút nào: “Cơ bản nhất anh có biết làm không, ví dụ như... đun nước?”

Hà An không nói gì, không rõ là có phải cô đang châm chọc không.

Hạ Diệu Diệu thật sự không phải đang châm chọc anh, không biết nấu ăn là “vinh dự” đó, trẻ con bây giờ hơi một tí là nói không biết cái này, không biết cái kia, chỉ biết ăn với ngủ. Người ta là công chúa hoàng tử, người ta cũng không muốn, nhưng ba mẹ người ta thương yêu người ta, trong nhà có người làm, căn bản là không cần xuống bếp. Thật ra chính là tôi được cưng chiều đủ điều, lớn lên trong nhung lụa, không phải chịu khổ như mấy người.

Không biết là ai truyền cho thế hệ mới cái quan niệm ấy, khiến những đứa trẻ rõ ràng là biết làm mà cứ nói vậy theo phong trào, cứ làm như là sẽ rất mất mặt vậy! Nhưng không ngờ, những người nói như vậy quá nhiều khiến người nghe chán ngấy, hơn nữa còn phải nhìn độ tuổi của người nói nữa, có những người không thích nghe những lời như vậy.

Vì thế Hạ Diệu Diệu không hoàn toàn tin Hà An không biết nấu. Cô cảm thấy chắc anh là người bị lây phong trào, sao lại chẳng biết tí gì được, có cưng chiều thể nào thì cũng phải có giới hạn chứ?

“Nào, tới đây em dạy anh.” Rảnh rỗi học đòi bọn trẻ trâu, không giả vờ thiểu não thì chết chắc, Hạ Diệu Diệu hôm nay sẽ dạy anh thế nào là biết thì nói biết. Hà An ngồi yên trên ghế, anh không phải kiểu “đàn ông thì không bao giờ xuống bếp”, nhưng đúng là anh chưa từng động tới việc này.

Hạ Diệu Diệu thò đầu ra: “Anh lại đây đi, ngồi ngẩn ra đó làm gì.”

Hà An không động đậy, nhìn đồng hồ rồi nói: “Không còn sớm nữa, giờ ra ngoài ăn, em nghỉ ngơi một chút, vừa kịp làm ca tối.”

“Anh lại đây cho em!” Có những người thật thích nghe quát, không gào vài lần thì không biết nghe lời, Hà An chính là đại diện điển hình, nói nhẹ nhàng thì đừng hòng trao đổi được gì với anh: “Mau lên!” Rùa bò.

“Anh không nghe thấy à!” Lấy dao chém bây giờ. Hà An đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện ở vị trí của Hạ Diệu Diệu lúc nãy, trên người là chiếc áo khoác phẳng lì, thân hình cao gần mét chín, gương mặt nghiêm nghị, anh đứng đó tự nhiên đã toả ra khi thể hoàn toàn không ăn nhập với phòng bếp, có thể là anh hoàn toàn không ăn nhập với mọi thứ ở đây.

Hạ Diệu Diệu coi như không thấy, nhiều người lực bất tòng tâm lắm mà, cô còn không phù hợp nơi này cơ mà. Cô cảm thấy mình nên sống trong toà thành ngày ngày ca hát nhảy múa, vì thể vẻ ngoài cái gì đó, đều là lừa người hết. Hạ Diệu Diệu vẫy tay. Hà An tiến lên hai bước, đây không phải lần đầu tiên cổ gọi anh với tư thế như gọi cún vậy rồi, lâu dần cũng không còn cảm giác gì nữa. Hạ Diệu Diệu lấy nguyên liệu ra: “Hôm nay ăn gì nhỉ? Cơm rang trứng? Hay là nấu mì?” Hà An thấy vậy, cảm thấy vô cùng may mắn vì 12 quả trứng anh mang về chưa kịp có mặt ở bếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui