Đám Cưới Hào Môn



""/ Khổng Đồng Đồng cười gập người: “Không được rồi, cười chết tớ rồi, giọng của người ta dễ nghe bao nhiêu, mà từ miệng cậu thì sao kinh thể.” Hai người vừa đùa giỡn vừa đi tới nhà ăn. Khi đi qua sân vận động, hai người thấy một nhóm nữ sinh vây quanh sân bóng rổ gào rú. Vừa hay, bọn họ chứng kiến cảnh Phương Thậm đang đuổi theo bóng. Ánh nắng ấm áp, khung cảnh xanh mướt, nam sinh đẹp trai tuấn tú, bối cảnh đầy nhiệt huyết, tạo tên một bức tranh đầu đông tuyệt đẹp.

“Phương Thậm! Phương Thậm!”

“Phương Thậm!” “Phương Thậm, em yêu anh!” Khổng Đồng Đồng cười, dùng tay bắc loa lên miệng hét về phía sân vận động: “Phương Thậm, em cũng yêu anh!”

Hạ Diệu Diệu vẫy tay: “Cố lên, nam thần!”

Khổng Đồng Đồng đắm đuối nhìn nam sinh đầy soái khi đang tranh2giành bóng trên sân, thân ảnh lao vun vút, gương mặt đẹp trai tới chói mắt, nhìn thôi cũng thấy tim đập dồn dập. Không Đồng Đồng cực kỳ thích anh ta, hai mắt như loé sáng: “Phương Thậm đẹp trai thật, sao có thể đẹp tới mức đó chứ, tớ muốn chết vì anh ấy.”

“Đi nhanh đi! Tớ sẽ đòi phí an ủi cho cậu!”. “Tớ nói này, cậu chẳng thú vị gì cả, chẳng trách mà quen biết nam thần trong hội sinh viên lâu như vậy rồi mà nam thần không thèm để ý tới. Kiểu người như cậu sinh ra đã không phải gu của nam thần.” Nam thần đều thích những cô gái coi tiền bạc là phù du: “Họ có thể nghèo khó nhưng tuyệt đối không đuổi theo sự giàu sang, họ vui vẻ với những gì mình có, tích cực tiến về8phía trước, nhưng tuyệt đối không mở mồm xin xỏ.”

Hạ Diệu Diệu cảm thấy mình cái nào cũng dính, nên cố ý làm vẻ “kinh ngạc” rút ra kết luận: “Thì ra nam thần thích kiểu như tớ à!?”

“Đừng có sỉ nhục nam thần của tớ.”

Hạ Diệu Diệu cười: “Nhưng tớ thật sự thích ánh sáng màu vàng lấp lánh phía sau anh ta hơn. Vừa sinh ra đã là thiếu gia, có người làm, có máy bay, có du thuyền, có sân vườn, ăn no tới chết, không bao giờ phải nỗ lực vì ngày mai, thật là những ngày tháng tươi đẹp.” Cô thậm chí cũng không tưởng tượng được Phương Thậm mỗi ngày tỉnh dậy trong nụ cười như thế nào. “Cút! Phương thiếu gia của chúng tôi không phải là người theo đuổi những thứ phàm tục đó.” Khổng Đồng Đồng vừa chìm trong suy tưởng vừa6nói: “Phương thiếu gia của tớ cho dù không có những thứ đó cũng không thể che giấu được phẩm chất cao quý và vẻ ngoài ngời ngời của bản thân.” Thôi tôi xin!

“Cậu không phục à! Phương nam thần có dùng séc để chinh phục nữ sinh không? Khi anh ấy nổi tiếng thì có ai biết gia thế khủng của anh ấy không?” “Sau khi biết thì anh ta từ hot boy trở thành nam thần! Em thích tiền của nam thần! Nếu những người thích anh không cần tiền thì hãy để những thứ đó đè chết em đi, mau đè chết em đi!”

“Cậu đúng là... đúng là... Phương nam thần! Em xin cảm tạ vì anh đã không cùng cô nàng Lọ Lem như Hạ Diệu Diệu này viết nên chuyện tình cẩu huyết nào!”

“Học tỷ, học tỷ, đợi đã, học tỷ!”

Hạ Diệu Diệu quay lại, ra3hiệu cho Khổng Đồng Đồng đừng đùa nữa, có người tới. Đứng trước một học đệ thì vẫn là không nên bộc lộ quá nhiều tính cách thật của mình, nên để lại chút ấn tượng đẹp cho bọn trẻ: “Bạn học Trần, có chuyện gì sao?” Khổng Đồng Đồng kéo tay Hạ Diệu Diệu nhìn sang. Trần Khởi Tiêu chạy tới, vẻ đẹp trai thanh tú bỗng nhiên có chút đáng thương, ngoại hình đẹp như tranh vẽ, làn da trắng nõn, vẻ đẹp mong manh này cực kỳ có sức sát thương: “Học tỷ, chị lại quên rồi, em có tên mà.”

Khổng Đồng Đồng nghe vậy thì nhướng mày, đưa mắt nhìn cậu con trai thanh nhã trước mặt mình: Này em trai à, cậu nói vậy rất dễ gây hiểu lầm đó nha! Nghe nói khoá sinh viên năm nhất năm nay có mấy cậu đẹp trai xuất5sắc, cậu này chắc là một trong số đó nhỉ? Nghe tiểu học để gọi học tỷ có phải rất khoái không, Khổng Đồng Đồng nhéo Hạ Diệu Diệu một cái đầy thâm ý. Hạ Diệu Diệu không để tâm cô ấy: “Lần sau tôi sẽ chú ý, sao thế?” Trần Khởi Tiêu liền mỉm cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, dưới ánh nắng có chút chói loá: “Là thế này, sinh viên mới bọn em nhập trường cũng được một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa mời học tỷ dùng cơm bữa nào, nên muốn mời học tỷ, không biết học tỷ có nể mặt không?” Khổng Đồng Đồng cười híp mắt: Đẹp trai thật, nói năng lại lễ phép. Diệu Diệu, khoá sau, có học để thế này thì tặng tớ nhé, đừng có một mình hưởng thể chứ. Hạ Diệu Diệu bị nhéo suýt nữa thì kêu lên, nhưng gương mặt cô không hề có biểu hiện gì khác thường: “Cũng muộn rồi, nên thôi nhé.” “Đừng mà, mọi người đều có mặt cả rồi, chỉ thiếu mỗi học tỷ thôi.” Khổng Đồng Đồng ôm mặt: Làm nũng cũng thật đáng yêu.

“Đến hết rồi?” Nhưng cô đã hẹn Hà An rồi: “Hay là hai người đi đi, tôi còn có việc.”

“Học tỷ, cả hội chúng ta chỉ thiếu mỗi chị thôi, không có chị thì sao có thể coi là hoạt động trong khoa. Chỉ một bữa cơm thôi, rất gần đây, có bạn lái xe đưa chúng ta đi, đang ở cổng đợi rồi, học tỷ nể em đi. Nếu bọn họ thấy em không mời được chị thì chắc chắn sẽ phạt em. Học tỷ, coi như làm phước cho em đi, đi mà, học tỷ.”

Khổng Đồng Đồng nhìn Hạ Diệu Diệu đầy thâm ý: Đi đi mà, em trai nhỏ đã cầu xin như thế rồi, không đi thật ngại biết bao. Bà vợ già Hà An nhà cậu thì cứ giao cho tớ đi.

Hạ Diệu Diệu không muốn đi lắm, nhưng tất cả đều đi rồi, cô không tham gia thì đúng là không hay lắm.

“Học tỷ, coi như nể mặt em, học tỷ...”

Đừng gọi nữa đi, chị đây muốn ói quá: “Bạn học khoa nào?”

Trần Khởi Tiêu liền cười nói: “Khoa Quản trị máy tính.” “À, sau nhớ giúp chị sửa máy tính đấy.” “Chỉ cần học tỷ không chỉ tay nghề em kém cỏi, thì em rất vui được giúp chị.” Thấy chưa, thật biết điều!

Hạ Diệu Diệu trợn mắt với cô, cậu có máy tính à? Đừng có thấy người ta dễ nhìn là chọc ghẹo, phải có đạo đức.

“Học tỷ...”

Hạ Diệu Diệu cắn môi, bữa trưa miễn phí cơ mà: “Cậu đi nói với Hà An một tiếng, tớ đi trước.”

Khổng Đồng Đồng vẫy tay: “Yên tâm, mau đi ăn...” Cái mới mẻ luôn tạo cảm giác hơn những thứ đã ngấy, cô hiểu mà.

Hạ Diệu Diệu nhìn Khổng Đồng Đồng bằng cái nhìn cảnh cáo, rồi quay người đi cùng Trần Khởi Tiêu. Trần Khởi Tiêu lên xe, tiện tay định cài dây an toàn cho Hạ Diệu Diệu. Hạ Diệu Diệu đã cài xong, cô cười với Trần Khởi Tiêu đang cúi người: “Đừng để họ đợi lâu.”

Trần Khởi Tiêu cũng cười, thu tay về, làm như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại còn tỏ vẻ trẻ con mà hỏi: “Hà An là ai vậy?”

“Bạn trai tôi.”

“Học tỷ có bạn trai rồi sao?” Hạ Diệu Diệu cười: “Có phải bí mật đâu.” “Bạn trai của học tự nhất định rất ưu tú, nếu không sẽ không dám theo đuổi một người xuất sắc như chị.”

Ha ha.

“Thật là ngưỡng mộ Hà học trường gặp chị trước bọn em.” Dùng “bọn em” sẽ cho thấy cậu rất biết ăn nói sao?

Hạ Diệu Diệu không thích nam sinh nịnh nọt nữ sinh như vậy lắm, nhưng cô cũng hiểu đó là vấn đề nhận thức của riêng mình, bởi có rất nhiều học tỷ thích nghe những lời như cậu ta vừa nói. Cô cũng từng gặp nhiều nữ sinh bị cậu ta chọc cười như vậy.

Những cô thích nam sinh trầm tĩnh, giống như cha cô, không tuỳ tiện mở miệng, không tuỳ tiện khen ngợi, làm nhiều hơn nói, luôn trầm mặc, tác phong cẩn trọng, hành vi có quy củ, sẽ tránh tiếp xúc không chính đáng với nữ sinh, không nói những lời lẳng lơ ngả ngớn.

Chứ không phải quá...

Thật ra lời Trần Khởi Tiêu nói kết hợp với gương mặt của cậu ta cũng không phải đáng ghét, hơn nữa cậu ta cũng rất khéo léo, khen ngợi đúng chỗ, thăm dò một chút là dừng. Nhưng Hạ Diệu Diệu cho dù là không thích nhưng lại sinh hoạt cùng một hội với cậu ta, hơn nữa, cậu ta lại còn nhỏ, thích thể hiện sức hấp dẫn, cô cũng không tiện nói gì, huống hồ người như vậy sẽ được chào đón trong xã hội hơn, chứ lẽ nào ai cũng mặt hầm hầm như Hà An, vậy nên cô cũng chẳng muốn nói nhiều.

“Học tỷ thích ăn gì? Lát nữa em gọi giúp chị.”

“Thịt cắt lát chao dầu ớt.” Khỏi phải hỏi đi hỏi lại khách sáo.

“Học tỷ thích ăn cay không?” Hạ Diệu Diệu bất lực, xem ra cô đã đánh giá thấp tiểu học đệ này rồi: “Cũng được.” Cô quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ, ra vẻ rất thích thú. Giọng nói có phần buồn bã của Trần Khởi Tiêu vang lên: “Không biết năm nay có tuyết rơi không, năm ngoái quê em bị bão tuyết, không ra khỏi nhà được.”

Ha ha.

“Học tỷ ở tỉnh nào vậy?”

“Tối ở đây.” “Ở đây thật tuyệt, về nhà quá tiện. Nhà em thì xa. Em học ở đây ba mẹ còn không yên tâm, cứ muốn tới ở cùng em. Nếu không phải bà nội không đồng ý, không cho họ đi thì chắc hàng ngày em đã phải báo danh với ba mẹ, không tận hưởng hết được thú vui ở trường đại học.

Ha ha.

“Học tỷ là người ở đây chắc chắn biết nhiều danh lam thắng cảnh, sau này...”

“Tới rồi, xuống xe thôi.” Cuối cùng cũng tới rồi, khi đàn ông giải phóng hoóc-môn đúng là khiến người không trong thời kỳ tìm đối tượng không chịu nổi. Trần Khởi Tiêu nhún vai, trên bàn ăn cậu ta đã đặc biệt gọi hai suất thịt cắt lát chảo dầu ớt.

Nếu bạn muốn không phục EQ của cậu ta không được, bởi cậu ta không nói gọi cho ai, một phần đặt ở rìa bàn tròn, một phần đặt ở giữa, để Hạ Diệu Diệu có thể gặp bất cứ lúc nào.

Người khác hỏi thì cậu ta nói là quên mất nên gọi thừa một phần.

Sau đó còn cười với Hạ Diệu Diệu, cứ như hai người có bí mật gì vậy. Hạ Diệu Diệu cảm thấy thật buồn phiền, nếu không phải món ăn ngon thì cô thật sự không thể ăn cơm với tiểu học đệ kỳ quặc này. Hỡi những đồng bào có thể tiếp nhận gu này, hãy mau thu nhận cậu ta đi. Hạ Diệu Diệu thân là trưởng ban tuyên truyền, phó chủ tịch hội sinh viên, nên được mọi người mời nước trái cây liên tục, Hạ Diệu Diệu cũng rất “gần dân”, được mời là uống. Sau một bữa cơm mà cô không kiềm được, phải khen ngợi tiểu học đệ này. Người cực kỳ phản cảm với chủ nghĩa quan liêu như cô cũng cảm nhận được sự tuyệt vời khi “người bề trên” được người khác cung kính, không biết sau này em trai của cô lên đại học có duy trì được phong cách này không. Sau khi tan tiệc, Trần Khởi Tiêu gói riêng cho Hạ Diệu Diệu một phần đồ ngọt: “Đây là quà nhà hàng tặng, không đủ để mỗi người một phần, hội trưởng hàng ngày vất vả, chị cầm về đi.” Hạ Diệu Diệu nhìn, rồi nhận lấy, cũng chẳng có gì phải từ chối cả.

Trần Khởi Tiêu cười nhìn đôi tay trống không, cố tình để bạn học đưa các “trưởng bối” khác về trước: “Học trưởng, học tỷ, tạm biệt mọi người, lần sau mời mọi người đi hát.” Một cậu nam sinh có mái tóc highlight màu kim nhạt tiến lại gần Trần Khởi Tiêu: “Thích à?”

Trần Khởi Tiêu cười không nói.

“Nếu để các người đẹp khoa mình thích cậu biết được thì chắc họ sẽ đau lòng chết mất. Mà hình như nghe nói hội trưởng Hạ có bạn trai rồi.”

Trần Khởi Tiêu nói: “Môn nào cũng vừa đạt điểm qua.”

“Thăm dò kỹ vậy rồi cơ à?”

Sao có thể không kỹ chứ, chính vì biết rồi nên hai người mà yêu nhau mới là lạ.

Trần Khởi Tiểu không phải công tử đào hoa, cũng không phải kiểu thả thính vô tội vạ như Hạ Diệu Diệu thấy. Cũng không biết là Trần Khởi Tiêu không gặp vận hay thế nào, mà mấy lần cậu ta trả lời kiểu châm chọc sau khi bị làm phiền, lại bị Hạ Diệu Diệu nghe vào tai, rồi hiểu theo một cách khác. Nếu nói về tỉ lệ xui xẻo thì chắc chắn Trần Khởi Tiêu là một trong số đó, vì đẹp trai, Trần Khởi Tiêu rất phản cảm với những cô gái tiếp cận mình bằng mọi cách, đặc biệt ghét những cô gái ỷ lớn tuổi hơn cố ý trêu chọc mình. Mà những điều đó đều không có ở Hạ Diệu Diệu, cô nghiêm túc, có khí chất, không vì mình nhiều tuổi hơn mà lên mặt. Ngày đầu tiên cậu thấy cô trên sân khấu đã cảm thấy cô rất đặc biệt, cũng rất khác biệt.

Khi ấy Trần Khởi Tiêu cũng không biết tại sao lại chăm chú nghe từ đầu tới cuối bài phát biểu chào đón tân sinh viên, cảm thấy những điều kỳ vọng đó là đang nói với bản thân mình, cậu ta nhất định không thể để cô thất vọng, nếu không sẽ phụ lại sự kỳ vọng đó của cô.

Vì thể sau khi biết cô có bạn trai, cậu ta đã thất vọng một thời gian dài. Nhưng sau khi tới gần cô, niềm yêu thích này của cậu ta không hề có dấu hiệu nhạt đi, khiến Trần Khởi Tiêu trước nay chưa từng làm người thứ ba cảm thấy hoang mang.

Mười một giờ đêm, sàn nhà được sưởi ấm, Hạ Diệu Diệu buông tóc, mặc bộ đồ ngủ dài tay hình cún con nằm trên giường, giơ quyển sách tiếng Anh lên cao đọc ra rả. Hà An dựa lưng vào thành giường dùng laptop, đọc tài liệu mà thư ký gửi tới: “Trưa nay em đi đâu đấy?”

“Đi ăn.” Hạ Diệu Diệu đọc lại một đoạn.

“Với ai?”

“Người trong hội.” Hạ Diệu Diệu vẫn tiếp tục đọc. Hà An ấn phím Enter, từ chối đề nghị của Trâu tổng: “Vì thể giờ anh giống như rau dưa đang sấy khô, không bằng rau chân vịt tươi đang vào mùa, nên anh hãy một mình lạnh lẽo trong gió đi? Đây là nguyên văn lời của Khổng Đồng Đồng, anh không hề thêm một chữ nào.”

Hạ Diệu Diệu đọc sách, giơ chân lên, dùng tay gãi gãi rồi lại tiếp tục đọc sách. Hà An mặt lạnh tanh, viết mail từ chối một cách quyết đoán!

Ba phút sau, Hạ Diệu Diệu lật người đè lên người Hà An, cười hì hì: “Trạng ngữ dùng để bổ nghĩa cho động từ, tính từ, phó từ, thường do phó từ đảm nhiệm, lấy ví dụ cho chị đi.” Hà An không muốn để ý tới cô.

Hạ Diệu Diệu gập laptop của anh xuống, không cảm thấy có chỗ nào có vấn đề: “Có gì thú vị đâu mà cứ ôm nó suốt ngày. Xem máy tính nhiều khiến tình cảm nhạt nhẽo, phải nói chuyện với người khác nhiều hơn, ví dụ như người đẹp như em đây, lẽ nào anh không muốn nói chuyện cuộc sống với em à!?“.

Không muốn. Hà An định mở máy lên, viết thêm vài mail từ chối nữa.

Hạ Diệu Diệu lại đóng lại, trêu đùa trên ngực anh mà làm nũng, giọng nói vô cùng dịu dàng, còn tiểu học muội hơn cả vị tiểu học muội mà trưa nay cô giả giọng: “Nói chuyện đi, nói chuyện với em đi mà.”

Hà An nhìn cô một lúc lâu, vẻ mặt lạnh tanh, khó coi, đặt máy sang một bên.

Hạ Diệu Diệu nằm trên người Hà An, nơi mềm mại kia vô cùng phóng khoáng dính lấy ngực anh: “Nào, lấy ví dụ, có trạng ngữ bổ nghĩa là phó từ.”

“Không phải chứ, khi nào rảnh em dạy anh.” Hạ Diệu Diệu cúi xuống cởi khuy áo ngực Hà An, ngón tay có phần thô ráp chậm rãi viết lên ngực anh: “He... Works... hard... - Anh ấy làm việc chăm chỉ. Trạng ngữ dùng để bổ nghĩa cho động từ, tính từ, phó từ, thường do phó từ đảm nhiệm, anh nhớ chưa?”

“Tiếp theo, bổ ngữ của tân ngữ dùng để biểu thị rõ tân ngữ là như thế nào, hoặc làm gì, thường do tính từ hoặc động từ đảm nhận. Lấy ví dụ!”

Cũng không biết sao? Hạ Diệu Diệu tiếp tục dùng tay viết lên ngực Hà An: “They... usually... keep... their... á, đừng có chọc em...” Hạ Diệu Diệu đập cái tay đang sờ soạng của Hà An: “...class...” Hạ Diệu Diệu lôi tay của anh trong áo mình ra, tay trái cầm sách đập vào đầu anh: “Còn động nữa em giận đấy.” Hà An đè cô xuống dưới thân, ánh mắt trong sáng trước đây đã không còn nữa rồi.

Hạ Diệu Diệu búng mũi anh: “Anh nhìn lại mình xem, việc này sao không quên. Nhưng mà hôm nay không được... không tiện...” Con người u ám của Hà An co lại, anh lật người sang bên cạnh, mặt lạnh lùng: “Vậy chúng ta tiếp tục câu chuyện về rau khô.”

Hạ Diệu Diệu liếc nhìn anh, thấy sắc mặt anh không tốt, còn tưởng là vì nhịn.

Hạ Diệu Diệu cảm thấy bản thân rất vô tội, cô đã làm gì mà anh lại như vậy rồi.

Sao sắc mặt càng ngày càng khó coi thế? Hạ Diệu Diệu nghiêng người sang, rụt rè hỏi: “Anh khó chịu à?”

Rau chân vịt sao tươi được.

Hạ Diệu Diệu chạm vào anh: “Rất vất vả sao.”

Hà An hít vào một hơi, không giơ chân đá cổ xuống giường là do anh tu dưỡng tốt.

Hạ Diệu Diệu chu môi, vô tội nói: “Thật là không biết kiềm chế, đang nói chuyện nghiêm túc mà cũng có cảm giác được. Đàn ông các anh đúng là... đúng là...” Hạ Diệu Diệu nằm nghiêng nhìn Hà An, dùng ngón chân đá đá đùi anh: “Này, hỏi anh nhé, có phải chỉ cần con gái dụ là các anh sẽ có cảm giác không?”

Anh là rau khô, không biết!

“Báo lá cải đều viết như vậy, nghe nói cho dù không thích nhưng cũng sẽ có phản ứng, bảo đây là hiện tượng sinh lý.” Hứ!

“Nhưng nếu đối phương cực kỳ cực kỳ cực kỳ xấu thì sao?” Lẽ nào khi ấy dung mạo không quan trọng chút nào hay sao? Có cảm giác là muốn hả? Hạ Diệu Diệu nghĩ tới đây, lại đá mạnh hơn: “Cảnh cáo anh đấy, hãy quản lý cho tốt mọi tế bào trên người anh, tất cả là của em hết, của em!”

Nghĩ một lát rồi có bổ sung: “Nếu anh thực sự có cảm giác thì cũng có thể nhịn và gọi cho em...”Em sẽ tha tội chết cho anh!

“Nói gì đi chứ!”

“Anh chết rồi à!” Rau khô không biết nói.

“Nói đi!”

“Anh muốn ăn đòn đấy à?” Hihi: “Nếu anh nói rõ ràng, thì... hôm nay tay em rất tiện.” Hạ Diệu Diệu vừa nói, vừa nho nhã nhìn bàn tay tuy chăm sóc không tốt lắm nhưng rất đẹp của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui