Đám Cưới Hào Môn



""/ Nhưng nghĩ đến Hà An cần mình như vậy, cô lại không đành lòng phá vỡ bầu không khí này, không đành lòng phụ sự ỷ lại của anh vào mình, cô yên tĩnh nằm trên giường, để mặc cho anh đè lên người.

Hai người ôm nhau rất lâu, Hạ Diệu Diệu nhìn thời gian sắp muộn rồi, cô nhất định phải kịp giờ xe chạy, cô nói với Hà An rất nhiều, rất nhiều.

Hà An lạnh lùng buồng cô ra.

Hạ Diệu Diệu mau chóng ngồi dậy, ba phút là thu xếp xong, đội mũ đeo gang tay, hôn Hà An vẫn đang nằm im bất động, mặc chiếc áo lông vũ dày cộm lên, rồi xách hai chiếc túi hành lý to đùng, chạy như bay cho kịp giờ xe chạy.

Căn2phòng không rộng lắm bỗng nhiên chỉ còn lại mình Hà An, cứ như khoảnh khắc cô đẩy cửa rời đi, đã đem theo tất cả hơi nóng của căn phòng vậy, mọi thứ xung quanh đều trống rỗng.

Hà An gối một tay sau đầu, trước đó, anh cũng một mình ở đây, nhưng hôm nay, anh mở máy tính ra vài lần cũng không có tâm trạng đâu để xem tiếp. Anh đột nhiên ngồi dậy, muốn đuổi theo cô nói gì đó, nhưng nhìn đồng hồ, e rằng cô đã lên xe rồi. Hà An cầm điện thoại lên nhìn, không có bất cứ tin nhắn nào, đúng như dự đoán.

Hà An dở khóc dở cười, hôm nay anh làm sao vậy, cực kì không bình thường, Hà An để8mình bình tĩnh lại, đúng lúc đang định đặt điện thoại xuống, thì màn hình bỗng sáng lên: “Em lên xe rồi, đừng lo, yêu anh.”

Một mớ cảm xúc hỗn độn lại ùa đến, anh nhất thời quên mất sự bất thường của mình.

Ánh mắt Hà An nhìn hồi lâu vào biểu cảm mặt cười cuối tin nhắn, anh trầm ngâm một lúc, rồi tắt màn hình, đứng trước cửa sổ, nhìn những bông hoa tuyết đang bay nhảy ngoài cửa sổ.

“Chị ơi... ở đây...”

“Diệu Diệu! Ở đây, ở đây!” Du Văn Bác vẫy mũ, kiễng chân nhảy lên, cậu đã đợi ở bến xe rất lâu rồi, nhìn thấy Hạ Diệu Diệu bước xuống, cậu lập tức đi lại gần đỡ lấy hành lý: “Sao lại muộn nửa tiếng đồng hồ6thể, tớ và Hạ Vũ đã đợi rất lâu rồi.”

“Tắc đường.” Du Văn Bác để hành lý lên xe của Hạ Vũ: “Đi thôi, dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết, mau về nhà, lạnh không, cậu quàng khăn vào này.” “Không cần đâu, cậu thấy tớ đã cuốn ba lớp rồi này.” Hạ Diệu Diệu có chút ngượng ngùng, lúc khai giảng, vì Hà An giận dỗi, nên cô không cùng bạn mình đi đến trường, bình thường gặp nhau cũng cố gắng nói ít, tránh để ai đó ghen | tuông vô cớ.

Hạ Diệu Diệu và Du Văn Bác đã nhiều năm làm bạn, thực ra cô cảm thấy rất có lỗi với cậu, không ngờ người ta không những không để bụng mà còn đến đón mình.

Hạ3Diệu Diệu dù không còn chút lương tâm nào, thì cũng phải nói một câu: “Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.” “Cái gì mà làm phiền chứ, năm nào chẳng thể này, sao lúc trước không thấy cậu khách sáo như bây giờ.” Du Văn Bác vẫn tùy tiện như trước đây, đặt hành lý lên xe, cứ như học kì này giữa hai người chẳng có chút xa cách gì: “Mau lên, đứng ngây ra đó làm gì.”

Hạ Vũ đẩy xe đằng trước. Du Văn Bác đẩy đằng sau. Hạ Diệu Diệu nhìn cậu bạn, Du Văn Bác vẫn là Du Văn Bác, cô chẳng nhìn ra cậu ta có vấn đề ở chỗ nào, nhưng Hà An cứ một mực khẳng định rằng có vấn đề.

Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên5cảm thấy có điều phải nói trước: “Này... Văn Bác, tớ... tớ và Hà An vẫn rất tốt.” Cái lưỡi chết tiệt, thế này còn dám nghi ngờ người ta thích mình, mau soi gương đi! Đừng tự làm mất mặt mình nữa.

Du Văn Bác nghe vậy, thì nhìn cô cười: “Cậu mặc nhiều quá nên nóng đầu rồi hả? Cậu với anh ta không tốt thì với ai tốt, yên tâm đi, tớ không nói cho bác trai biết đâu, nhưng cậu phải cẩn thận đấy, tớ không muốn phải lên chức chú sớm đâu.”

Hạ Diệu Diệu cười vang, đập vào người Du Văn Bác một cái: “Cậu đừng gở mồm, tớ không tha cho cậu đâu!”

Hạ Vũ quay đầu nhìn hai người, rồi lại im lặng quay đi đẩy xe.

Hạ Diệu Diệu yên tâm hơn rất nhiều, cũng lên tinh thần hơn, nói cười không ngớt với Du Văn Bác, ví dụ như chuyện chị dâu mới của cậu ta đã có em bé chưa, anh cả họ Du có phải chưa từng về nhà, bác gái sức khỏe thể nào, bà nội đã đỡ đau chân chưa.

Du Văn Bác cũng nói vài chuyện vụn vặt, nhưng chủ đề chẳng ra đâu vào đâu, cứ thế nói tiếp nhau. Hạ Diệu Diệu vừa đi vừa không quên gửi tin nhắn cho Hà An: “Em đến nhà rồi.” Du Văn Bác thầy cô thu điện thoại về, thì chuyển chủ đề: “Năm sau bắt đầu phải tìm chỗ thực tập rồi, cậu có mục tiêu đặc biệt gì chưa?”

“Có, truyền thông Hòa Mục, không biết có chịu nhận tớ không, haha.”

“Thế thôi cậu đừng mơ nữa.”

Tại khu biệt thực phía tây núi Hà Quang, hai người giúp việc trẻ trung đang tán phét: “Xe của ngài Hà đang trên đường đến rồi?”

“Ừ, lão tiên sinh và phu nhân đều không ra ngoài, có lẽ đang đợi ngài Hà, không biết làm gì.” “Còn làm gì nữa, chắc chắn là có chuyện muốn tìm ngài Hà.”

“Đừng nói vậy, phu nhân và lão tiên sinh rất yêu thương ngài Hà, có lẽ đợi thiếu gia về để hâm nóng tình cảm gia đình.”

“Ngài Hà lớn thế rồi, bọn họ còn hâm nóng tình cảm kiểu gì, có phải là con nít nữa đâu, tôi thấy chắc có việc gì muốn nhờ cậy đây.”

“Lão tiên sinh và phu nhân lúc trước cũng là không có cách nào cả, tôi thấy phu nhân rất không đành lòng.” “Không đành lòng cũng làm gì có quyền lên tiếng, nếu lão tiên sinh và phu nhân bản lĩnh hơn một chút, thì làm gì đến lượt ngài Hà phải chịu khổ như vậy.”

Cái này thì đúng. Hà Thịnh Quốc ngồi trên ghế sô pha, cứ ba phút lại nhìn ra ngoài: “Sao vẫn chưa đến nhỉ? Đứng đờ ra đó làm gì, ra xem ngài Hà đã về chưa.” Hà Thịnh Quốc không tinh tường dày dạn như những người làm ăn kinh doanh khác, ngược lại ông có dáng vẻ rất mộc mạc chất phác. Lúc này, ông đang ngồi trước ti vi xem thời sự, đeo kính, điệu bộ rất dễ khiến người ta tin tưởng.

Kì thực, ông chẳng kế thừa được chút lão luyện nào của cha mình, may là cũng không hoàn toàn ngờ nghệch, khi ngồi yên tĩnh một chỗ, cũng khiến người ta cảm thấy có sự tinh tường của một doanh nhân thành đạt, thế nên khi đi dự các hội nghị, ông rất ít khi lên tiếng.

Nhưng những người hiểu rõ về ông đều biết, Hà Thịnh Quốc không hề có đầu óc làm ăn, nhưng ông rất biết mình, hay ho khoe ra xấu xa đậy lại, chẳng bao giờ tự mình đưa ra quyết định gì, cho dù uống nhiều rồi, cũng đừng mong lừa được một tờ hợp đồng nào từ tay ông.

Thế nên trong mắt bất cứ người cùng ngành nào, Hà Thịnh Quốc cũng cực kì khó liệu. Nhưng trong mắt Hà lão gia, ông chỉ là một thằng khờ, không có năng lực quyết đoán, do dự trước sau, không làm nên việc lớn. Nhưng cho dù không làm nên việc lớn, ông cũng sinh ra nơi phú quý, nhiều năm quyền lực đầy mình, bồi dưỡng nên một cốt cách phong lưu của một người đàn ông thành đạt, khiến vô số phụ nữ phải ngả mình. Hà Thịnh Quốc lật đi lật lại cuốn tạp chí đã sắp đọc thuộc lòng, chán nản nhìn người mẫu nam trên trang bìa: “Thế này mà cũng được coi là đàn ông con trai, gió thổi một phát chắc sớm lìa đời! Sớm chết, sớm đầu thai cho rồi!” “Ông nói gì thế?” Một giọng nói dịu dàng, có chút kiêu ngạo vang lên, vừa cất tiếng đã có thể thấm vào tận cốt tủy của người nghe. Người xuất hiện lại càng là một vẻ đẹp không vương chút trần ai, đẹp như tranh vẽ vậy. Mộc Tủ Tranh đi từ trên lầu xuống, ngồi một cách hết sức tao nhã ở phía đối diện, mặc một chiếc sườn xám màu xanh ra trời, lông mi cong dài, làn da căng đầy, đuôi mắt chẳng có chút dấu vết tuổi tác nào cả.

Nếu không phải búi tóc lên, khí chất mới có chút chín chắn, thì nếu nói bà năm nay hai mươi tuổi, là mỹ nhân tuổi trăng rằm cũng có người tin, âm thanh dịu dàng tiếp tục vang lên: “Ông có gu, minh tinh lần trước cũng là sản phẩm của mạng internet, đuôi mắt to, mũi hếch, tôi còn chẳng buồn nhìn.”

Mộc Tú Tranh là hòn ngọc cưng của Mộc lão gia, là công chúa nhỏ được nuông chiều từ bé, chưa từng phải chịu khổ, hô gió gọi mưa gì cũng được, tập đoàn Mộc Thị trong tay bà là thứ đồ chơi cỡ lớn mà Mộc lão gia tặng cho bà, muốn chơi thể nào thì chơi, chơi đến phá sản thì Mộc lão gia cũng vẫn vui.

Mộc tiểu thư được nâng niu từ nhỏ, trong phòng ngủ vẫn giữ lại phong cách công chúa màu hồng. Nói năng vẫn nũng nịu điệu đà, không vui vẫn về nhà mẹ đẻ khóc lóc, bảo ba mình qua xử lý tên Hà Thịnh Quốc ngu ngốc. Mộc lão gia và Mộc lão phu nhân cũng chẳng có cách nào, con gái cả đời không lớn nổi, may mà cháu ngoại họ có bản lĩnh.

“Thể đã làm sao, đàn ông nuôi vài phụ nữ bên ngoài, cứ như nuôi một đám vật nuôi để chơi đùa, không thích nữa thì đổi.”

Mộc Tú Tranh gọi người làm móng đến: “Nói như ông, phụ nữ nuôi vài người đàn ông bên ngoài, chẳng qua cũng chỉ là nuổi vài vật dụng hàng ngày, dùng không tốt nữa thì vứt, có gì ghê gớm đâu.” Bà cảm thấy người mẫu nam đó đẹp trai biết nói năng, tình nguyện ủng hộ, đó là chuyện của bà, ai mà quản được.

Hà Thịnh Quốc lườm là một cái: “Chuyện này cuối cùng người chịu thiệt là phụ nữ.” Hà Tú Tranh phớt lờ, thổi móng tay vừa làm: “Người nhân hậu gặp người nhân hậu, người khôn ngoan gặp người khôn ngoan mà thôi, cho tôi thêm ít màu nữa, phải làm kiểu sặc sỡ.”

Khôn ngoan cái gì! Đầu óc hồ đồ, còn ở đây mà nói đến trí tuệ, đừng chọc cười nữa: “Bà sửa móng làm gì? Ra ngoài sao? Con trai hôm nay về đấy.”

Giọng Mộc Tú Tranh lười nhác vang lên: “Hẹn người đánh mạt chược rồi, ở bên phòng khách.” Cách nhà chính mười lăm phút: “Không ảnh hưởng đến việc tối gặp con trai ngoan, càng không làm lỡ việc cha con ông bàn chuyện làm ăn.”

“Tôi bàn chuyện làm ăn là việc nghiêm túc, bà có thái độ gì thế?” Hà Thịnh Quốc tức giận nhìn vợ mình.

Người phụ nữ này từ khi về làm vợ ông đến giờ, chưa từng ra dáng vợ hiền mẹ đảm, khi còn yêu nhau thắm thiết, ông coi bà như tổ tông, nâng niu chiều chuộng, để mặc bà giày xéo. Qua tuần trăng mật, bà vẫn là tổ tông, có chút không vừa ý là về nhà vùng vằng, lúc đầu con trai bị đem đi, bà cũng chỉ biết khóc, khóc không có kết quả gì liền mềm mỏng thỏa hiệp, chẳng có chút lập trường gì cả.

Cho dù như vậy, Hà Thịnh Quốc vẫn không thể nào không thích bà, Mộc Tú Tranh xinh đẹp, cực kì xinh đẹp, lại yếu đuối tội nghiệp, dường như lúc nào cũng cần người che chở, khiến ông cam tâm thương xót bà, thỏa mãn mọi yêu cầu của bà.

Kì thực bà hoàn toàn không phải như vậy, nhưng cho dù như vậy, Hà Thịnh Quốc cũng không có ý định bỏ vợ, hơn nữa, lúc đầu không thích thì cũng đã không kết hôn, càng không có Hà Mộc An ra đời. Khi mới kết hôn, hai người cũng quấn quýt lắm, Tú Tranh thích nũng nịu, hơi lém lỉnh, đàn ông ai cũng thích.

Nhưng đàn ông đi ra ngoài xã giao cũng khó tránh, sau khi có lần đầu tiên vụng trộm bên ngoài, trong lòng ông cũng lo lắng, nhưng Mộc Tú Tranh biết chuyện rồi có thái độ thế nào? Bà lại mở to đôi mắt khiến ông mê đắm ấy, chớp chớp hàng mi dài, vui sướng không chịu được.

Hóa ra bà sớm đã thích một minh tinh phim hành động, nhưng vẫn ngượng ngùng không dám ra tay, bây giờ thì tốt rồi, không đợi ông có cơ hội thanh minh, bà liền dây dưa ngay với vị minh tinh kia.

Năm đó, Hà Thịnh Quốc tức giận suýt nữa ly hôn, nếu không phải biết được Mộc Tú Tranh mang thai rồi, chắc chắn rằng bà chỉ đi hẹn hò, không làm chuyện gì tổn hại thanh danh, thì ông chắc chắn đã li hôn. Nhưng sau khi sinh con, bà chẳng có chút gì thay đổi, càng khiến ông điên đầu. Ly hôn, được thôi, Mộc Tú Tranh chẳng thèm đếm xỉa! Dù sao thì kết hôn cũng chẳng qua là ý của cha mẹ, bà chỉ nghe lời một lần thôi, không phải sao?

Nhiều năm đã qua đi, ly hôn đã trở thành chủ đề xa vời, những người đàn ông bà đã từng qua lại cũng đã khiến bà chán nản.

Mộc Tú Tranh, người không hề biết nhún nhường là gì, thậm chí còn có vài lần gây chuyện tranh giành trai bao với một bà chủ giàu có nào đó. Người trong ngành ai cũng biết, hai vợ chồng bọn họ ông ăn chả bà ăn nem, không ly hôn chỉ vì không thể chia con được.

Thôi đi! Hoàn toàn là đoán mò, bọn họ không ly hôn là vì, vì...

“Thế này mà bà cũng nhìn được, nếu báo chí không chú thích, tôi còn tưởng là con gái.” Khiếp!

Mộc Tú Tranh nghe vậy thì bĩu môi, đôi môi mềm mại bóng mịn tỏ vẻ tủi thân: “Nghĩ đến đây tôi lại khó chịu, tôi và cậu ta gặp nhau trong buổi tiệc tuần trước, ai biết đâu lại dính vào nhau.”

Nói đến cậu minh tinh trẻ tuổi này, Mộc Tú Tranh rất không vui, bất kể mặt nào, nũng nịu đáng yêu, làn da mềm mại, đẹp dịu dàng, lẽ nào bà thua kém sao, lại còn khoe khoang với bà hàng lông mi cong dài, ghét chết đi được, có điều cậu ta muốn chơi, thì bà cũng chơi cùng. “Vậy mau chóng nói rõ cho người ta biết, tránh để người ta cứ nhùng nhằng không thôi.”

“Không sao đâu, cũng chỉ chơi bời thôi, dù sao thì gần đây tôi cũng chẳng có mục tiêu nào cả, hơn nữa chị Kỳ cũng có hứng thú với cậu ta, đợi tôi chơi chán rồi, hôm sau giới thiệu cậu ta cho chị Kỳ. Ông thấy bộ đá trên tay tối thể nào, có hợp với chiếc sườn xám tôi đang mặc không?” Chiếc sườn xám xanh da trời nên phối hợp với bộ Minh Không Vạn Lý mới đúng.

“Vậy bảo bà ấy mau chóng hốt đi.” Mộc Tú Tranh mở to đôi mắt xinh đẹp lườm chồng một cái, đã bảo để bà chơi chán rồi, không nghe hiểu tiếng người sao: “Tôi hỏi có hợp không? Chị Ba, đem chiếc gương lại đây cho tôi.”

Hà Thịnh Quốc vẫn đang nghĩ đến cậu chàng kia, cực kì không vừa lòng!

“Có phải màu sắc quá cũ rồi không.” Hà Thịnh Quốc khó chịu: “Bảo bọn họ đem hết đồ trang sức của bà xuống đây, bà tự mình thử.” Cũng đúng, sao bà không nghĩ ra nhỉ: “Mau, đem hộp trang sức của tôi xuống đây.” “Vâng, thưa phu nhân.”

“Vẫn là ông sáng da.”

Hà Thịnh Quốc không thèm để ý đến bà. “Lão tiên sinh, lão phu nhân, ngài Hà trở về rồi! Mộc Tú Tranh bị sốc vỗ ngực: “Gọi gì mà gọi! Ai là lão! Phu nhân thì cứ gọi phu nhân, sao phải thêm chữ lão vào, tôi trong già thế sao, thằng nhỏ Mộc An ngày càng không biết dạy người giúp việc rồi.”

Người giúp việc nhà phía đông có chút không vui, vốn dĩ là lão phu nhân, ai bảo các người sớm đã rút lui, không để ngài Hà có cơ hội làm một thiếu gia đúng nghĩa. “Này đi đâu đấy! Tôi còn chưa nói xong, thật là chẳng ra thể thống gì, Hà Mộc An nuôi người kiểu gì thế, muốn chọc tức mẹ mình đúng không?” Hà Thịnh Quốc vội vàng lại gần an ủi. Mộc Tú Tranh lại càng tức giận, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ: “Đứa nào đứa nấy làm mình làm mẩy, tôi thấy mình cũng không cần ở trong nhà này nữa rồi, tránh để bị người giúp việc của con trai chọc tức chết mất.”

“Thưa phu nhân, đồ trang sức của bà đây.”

Nét mặt Mộc Tú Tranh lập tức trở lại bình thường, những giọt nước mắt ầng ậc khi nãy cũng mau chóng nguôi ngoai, bà vui mừng đứng trước gương, thay đổi từng bộ trang sức, vui sướng như một đứa trẻ: “Chồng ơi, chồng ơi, mau xem xem, cái nào hợp với bộ đô hôm nay em mặc, màu gạo có vẻ hơi già, không được, cái mặt này kém sang, không được, bộ sao xanh này em thích nhất, tiếc là không hợp với bộ đồ, chồng ơi, mau giúp em xem xem.”

Hà Thịnh Quốc muốn chết quá, ông một lòng muốn an ủi vợ, nên phải đứng như một thằng ngốc ở đây: “Tự xem đi, chỉ là đi đánh mạt chược thôi, chọn bừa một bộ là được.”

Không phải về rồi sao, người đâu? Hà Thịnh Quốc nhìn ra ngoài.

“Thế sao được, ông còn không biết bà lão Lục kén chọn thế nào, cứ nhìn chằm chằm vào mấy thứ trên người tôi, tôi mà không qua được bà ta, thì mất mặt lắm.”

“Em so bì với bà già ấy làm gì, bà ta đã sáu bảy mươi tuổi rồi, em mới có bao nhiêu.”

Mộc Tú Tranh thích nghe câu này: “Ái chà, chẳng phải em chỉ muốn cho bà ta khó chịu thôi sao.” “Ngài Hà, vất vả rồi.”

Hà Thịnh Quốc vội vàng chạy ra cửa đón con trai, điệu bộ khoa trương vồ vập: “Con trai của ba, cuối cùng con cũng về rồi, ba nhớ con chết mất.”

Hà Mộc An không thay đổi sắc mặt, lẩn đi, lạnh lùng đi qua người ông. Hà Thịnh Quốc đã quá quen với việc này: “Mộc An à, ngồi xe lâu như vậy, chắc mệt lắm rồi nhỉ, hay là ba đi rót cho con cốc trà nhé.”

Mộc Tú Tranh xem khinh hành động của Hà Thịnh Quốc, nhưng ngay lập tức cũng nhiệt tình đón tiếp: “Cuối cùng cũng về rồi, để mẹ xem nào, gây rồi, sao lại gây đến thế này, có phải ăn uống không tốt không, mẹ đã bảo đừng học trường ấy, đừng nghe lời ông bà chỉ bừa, con nói xem, cứ nhất định phải cãi cọ với bọn họ, bây giờ thì tốt rồi, đen nhẻm thế này, mẹ nhìn đã muốn khóc.” Nói rồi lấy chiếc khăn tay định chấm nước mắt: “Giúp mẹ nhìn trước xem, bộ trang sức nào hợp với bộ đồ mẹ mặc hôm nay?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui