Tôi nắm lấy cánh tay của Võ Thành Kiệt kéo lại, vẻ mặt rất nghiêm túc, cố gắng trấn tỉnh lại cậu ta, hiện giờ có càng gấp gáp sẽ càng hư chuyện.
Võ Thành Kiệt nhíu mày nhìn tôi một cái, như thể ra hiểu cho tôi im lặng.
Sau đó, cậu ta hướng về phía của Chu Nguyên lên tiếng "Em cũng không muốn anh phải khó xử, nhưng mà anh phải biết được rằng, cứ giấu diếm chuyện này, chắc chắn về sau sẽ rất khó giải quyết, đừng để cho nhiều người chết nữa, cũng như đẩy cả nhà họ Chu lún sâu không thể thoát ra được".
"Thành Kiệt, thiệt ra...!anh...".
Chu Nguyên vẫn cúi đầu, dáng vẻ vô cùng lo lắng, bất giác nắm chặt lấy tay của Võ Thành Kiệt, lắp ba lắp bắp nói "Bí mật này...!ảnh hưởng rất lớn tới người của họ Chu...!anh thiệt sự..."
Võ Thành Kiệt chợt thở dài, dịu giọng "Em biết bí mật này một khi nói ra sẽ ảnh hưởng tới vấn đề tồn vong của cả Chu phủ, nhưng mà anh có muốn cả dòng họ Chu suốt đời phải sống như vậy không? Anh nên biết huyệt không đơn giản như anh tưởng đâu, nó chi phối rất nhiều thứ, chỉ nhằm mục đích tồn tại riêng của nó".
Chu Nguyên bị câu nói này làm chấn động, anh ta đột ngột ngẩng đầu lên, mở tròn đôi mắt ra nhìn chằm chằm vào Võ Thành Kiệt.
Lúc này, Võ Thành Kiệt chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai của Chu Nguyên "Anh hãy tin tưởng em, chỉ cần anh nói ra, em sẽ có cách giải quyết nó".
Chu Nguyên gật đầu, anh ta nuốt một ngụm nước miếng, rồi bắt đầu kể.
"Chuyện này kể ra cũng thật dài dòng, lúc nhỏ sức khỏe của anh vô cùng tốt, không khác chi với mấy đứa trẻ bình thường, chỉ là khi lên mười, một chuyện kinh dị đã xảy ra.
Trước đây, căn nhà này có một người anh họ của anh sống, anh ấy rất tốt với anh, thường dạy anh viết chữ.
Rồi không biết vì nguyên nhân gì anh ấy lại bị bệnh rất nặng, những thầy lang tới đây thăm khám cho anh ấy đều lắc đầu thất vọng ra về, đồng thời anh ấy càng lúc càng có những biểu hiện hết sức kỳ lạ.
Chỉ chưa đầy sáu ngày sau, anh ấy qua đời, lúc đó khắp người đều bầm tím hết cả lên.
Sau khi anh ấy mất, anh nằm mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ có tiếng người kêu.
"Chu Nguyên, Chu Nguyên, giờ đã tới lượt của ngươi rồi".
Âm thanh rất ma mị, nó buộc anh phải mở mắt.
"Chu Nguyên, đừng ngủ nữa".
Anh phát hiện ra, càng lúc tiếng gọi đó càng lớn dần, nó khiến cho vô thức mở lớn đôi mắt.
Lúc bấy giờ, không gian ở xung quanh anh tăm tối quái lạ, đối diện lại xuất hiện một người nào đó.
Anh cố gắng đưa mắt nhìn chằm chằm vào người đó, để nhìn thử coi rốt cuộc là ai.
"A".
Trong vô thức anh la lên một tiếng, khi trông thấy một cái xác chết kinh dị đang bò về phía anh.
Người đó tuy có chút mờ ảo, nhưng anh có thể nhận biết da dẻ của hắn vừa trắng bệch lại vừa bong tróc, khuôn mặt nứt nẻ như muốn phân hủy, huyết dịch từ những chỗ nứt nẻ chậm rãi chảy xuống, khi di chuyển máu đỏ quét đẫm ướt hết lên trên nền gạch.
Mùi hôi thúi bắt đầu lan tỏa khắp nơi.
Còn chưa kịp phản ứng gì, thì bỗng dưng hắn lại ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt của hắn đen xì, không phân biệt được đâu là tròng đen, đâu là tròng trắng.
Anh sợ hãi, ngay lập tức lùi về phía sau, nhưng mà lưng lại đụng phải vách tường, không thể nào lùi tiếp được.
Người trước mặt, mở miệng nói chuyện "Cứu ta với, làm ơn cứu ta với, ta không muốn bị như vậy nữa, đau khổ lắm".
Từ câu từng chữ thoát ra khỏi miệng, y như rằng huyết dịch từ bên trong miệng trào ra.
Chứng kiến cảnh tượng quá mức kinh khủng như vậy, anh hét lớn một tiếng, rồi tỉnh dậy.
Sau khi mơ thấy cơn ác mộng đó, anh bị sốt nặng hết nửa tuần trăng.
Khi hết bệnh, sức khỏe của anh có dấu suy giảm.
Cơ thể luôn mệt mỏi, giống như có ai đó đang hút hết sức lực trong người của anh vậy.
Kể từ ngày hôm ấy, anh liên tục nhìn thấy những thứ kinh dị, mà những người bình thường không tài nào nhìn thấy được.
Rồi cha má quyết định cưới em vào Chu phủ đặng xung hỉ, không ngờ sức khỏe của anh lại trở nên tốt hơn, những hình ảnh ma quỷ càng ngày càng ít xuất hiện.
Duy chỉ có cái bóng người kêu cứu với anh là không những không biến mất, mà tần suất xuất hiện càng nhiều hơn."
Chu Nguyên kể tới đây thì chợt im lặng, không nói thêm gì nữa.
Tôi và Võ Thành Kiệt chỉ biết nhìn nhau, cả hai cũng không lên tiếng.
Hình như cảm thấy bầu không khí trở nên tịch mịch và vô cùng ngột ngạt, mà Võ Thành Kiệt liền thở dài, hướng về phía Chu Nguyên, nói "Em hiểu rồi, nhưng mà anh có vẻ cần nghỉ ngơi, vậy em với chị họ đi trước".
Nói xong câu này, Võ Thành Kiệt liền nắm lấy tay của tôi kéo đi, hành động của cậu ta nhanh tới nỗi, tôi không kịp phản ứng gì, mặc cho cậu ta lôi đi.
Đi được một đoạn, tôi cũng đã lấy lại bình tĩnh, nhíu mày nghi hoặc hỏi "Thành Kiệt, rốt cuộc em đã tìm ra cách giải quyết của chuyện này chưa? Chứ câu chuyện mà Chu Nguyên kể, chị cảm thấy không giúp được nhiều đâu".
"Chị họ".
Võ Thành Kiệt đột nhiên dừng bước, cậu ta ngay lập tức quay về phía tôi, trầm giọng trả lời "Câu chuyện mà anh rể kể, hoàn toàn chưa đầy đủ, em dám chắc anh ấy vẫn còn giấu diếm một sự việc kinh khủng hơn nữa"..