Phạm Thị Mai từ từ bước tới chỗ tôi, một cỗ mùi hương kỳ lạ nồng nặc tỏa khắp mọi nơi.
Khi chị ta bước tới gần, thì mùi hương nồng nặc kia cứ xông thẳng vào trong mũi tôi, chỉ là mùi hương này rất quái dị, không phải là mùi thơm thông thường, cũng không phải là mùi hôi thúi.
Ngoài điều này ra, Phạm Thị Mai hoàn toàn bình thường, chị ta đi đứng, hình dạng không khác ngày thường là mấy.
Nó khiến cho nỗi sợ hãi ở trong lòng tôi vô thức hạ xuống.
"Thím ba, sao tôi kêu thím mà thím không trả lời chị vậy? Bộ thím đang gặp phải chuyện chi, hay là đang bận suy nghĩ về việc chi sao?"
Giọng của Phạm Thị Mai khe khẽ vang lên,làm cho tôi giựt mình, dòng suy nghĩ trong đầu thoáng cái tan biến, ngay lập tức hướng về phía của chị ta mà lắc đầu, lên tiếng trả lời "Không có, không có, chị xuất hiện đột ngột quá khiến cho em bất ngờ, cho nên không kịp phản ứng lại mà thôi".
Tôi cố gắng tìm một lý do thích hợp nhất để trả lời câu hỏi của chị ta.
Phạm Thị Mai hình như không mảy may để ý, chị ta chỉ gật đầu một cái cho qua, rồi sau đó bước tới bên cạnh của tôi, thì thào lên tiếng "Thím ba nè, thím có cảm thấy dãy hành lang này có chút kỳ lạ hay không, tại sao nó đột nhiên vắng người tới như vậy, không gian xung quanh lại hết sức mờ tối, còn có cả sự lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy rợn người".
Giọng nói của chị ta lúc này khàn khàn như kiểu hết hơi, bộ dạng thì hết sức mệt mỏi.
"Thím ba có cảm thấy như vậy là rất đáng sợ hay không? Chứ chị là một người nhát gan, chắc chắn sẽ sợ tới té xỉu cho mà coi".
Những lời nói này của chị ta khiến cho tôi cảm thấy rất kỳ quái, giống như đang ám chỉ chuyện gì đó, nhưng mà tôi vẫn chưa hiểu được ẩn ý đằng sau là gì, nên liền đáp đại một câu, vừa để tự trấn an mình cũng như vừa trả lời cho qua câu hỏi của chị ta luôn "Không có đâu! Chắc là người làm đã mần chuyện khác, nên dãy hành lang không có bóng người, còn không gian xung quanh mờ tối và lạnh lẽo có thể là do trời sắp mưa thôi, bây giờ đang là mùa mưa mà chị".
"Coi bộ thím không có mảy may đề phong rồi".
Phạm Thị Mai nói câu này rất nhỏ, giống như đang thì thầm với chính bản thân chị ta vậy.
Tôi nghe những lời này tuy nó rất rõ nghĩa và dễ hiểu, nhưng mà lại có cảm giác rất kỳ quái, hình như chỉ ta đang cố gắng ám chỉ chuyện gì đó với tôi vậy.
Phạm Thị Mai bất chợt cười lên một tiếng, nói "Thím ba làm sao vậy? Bộ đã nghĩ ra chuyện chi rồi sao?"
"À! Không có, chỉ là em định lên tiếng hỏi chị đang muốn đi đâu thôi, thấy bộ dạng của chị có chút mệt mỏi, có phải là muốn đi tới chỗ thầy lang hốt thuốc uống hay không?"
Do bị Phạm Thị Mai hỏi một câu quá đột ngột, nên tôi liền đánh trống lảng sang một chuyện khác.
Phạm Thị Mai im lặng một lúc, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, rồi chợt nhếch mép cười, lắc đầu đáp "Không, chị chỉ muốn tìm người trò chuyện, cũng may gặp được thím ở đây, chi bằng chúng ta tâm sự chút đi".
Tôi khẽ gật đầu đồng ý, bởi vì dù sao chị ta cũng là trưởng bối, đồng thời là chị em bạn dâu, lại sống chung một nhà, thường xuyên gặp nhau, nên tôi không thể từ chối lời đề nghị của Phạm Thị Mai được.
Tụi tôi đi song song nhau trên dãy hành lang tĩnh lặng không một bóng người, trời thì mờ tối, xung quanh lại lạnh lẽo vô cùng.
Khi Phạm Thị Mai đi gần tôi như vậy, mùi hương nồng nặc kỳ lạ kia càng trở nên rõ ràng hơn, nó giống như là pha lẫn giữ mùi dầu thơm và mùi vị của hột vịt ung vậy.
Mùi vị này càng lúc càng trở nên nồng nặc tới khó thở, chỉ trong khoảnh khắc nó đã tông thẳng vào mũi của tôi, khiến cho tôi không kiềm chế được mà bất giác ho nhẹ.
"Thím ba tại sao lại ho như vậy? Bộ bị cảm hả?"
Phạm Thị Mai mở miệng hỏi, âm thanh lọt vào tai tôi ngay lập tức trở nên khàn khàn khó nghe.
Tôi cố gắng không rùng mình sợ hãi, sau đó chậm rãi trả lời "À, chắc là do trời mưa liên miên, nên em bị cảm lạnh rồi".
Chị ta ầm ừ vài tiếng, rồi đột ngột vỗ lên vai tôi một cái, hơi lạnh từ bàn tay của chị ta truyền tới, khiến cho toàn thân tôi nổi da gà da vịt lên hết.
Chị ta khẽ hỏi tiếp "Lúc trước nghe thím nói thường xuyên mơ thấy ác mộng, giờ đã hết chưa, chứ bị cảm lạnh mà con còn thêm mơ thấy ác mộng nữa thì sức khỏe sẽ xuống dốc nhanh lắm".
"Dạ, em gần đây không còn mơ thấy nữa".
Tôi khẽ thì thào trả lời.
Phạm Thị Mai hình như không nghe rõ, liền gấp gáp lên tiếng "Hả?"
"Không, em không còn mơ thấy nữa".
Tôi nói chuyện lớn hơn một chút, nhằm để cho Phạm Thị Mai có những nghe rõ ràng, chỉ là lúc này chị ta có chút kích động, lớn tiếng nói "Sao có thể được, thím là người được chọn mà, chắc chắn phải mơ thấy ác mộng chứ?"
Nghe chị ta nói như vậy, tôi ngay lập tức giựt mình sợ hãi, định lên tiếng hỏi cho rõ ràng hơn, thì đột nhiên chị ta lên tiếng trước "Thím ba, thím nghe kỹ đây".
Giọng của chị ta phút chốc biến thành rè rè rất khó nghe, tôi theo bản năng quay đầu sang, chỉ là lúc này mới phát triển ra chị ta đã tiến gần tới mức áp sát vào người của tôi.
"Thím ba, chị sẽ nói ra sự thật bí ẩn của Chu phủ cho thím biết, chuyện này là! ".
"Cái gì?"
Lời nói của Phạm Thị Mai đột ngột nhỏ dần, âm thanh lúc này ù ù cả lên, làm cho tôi chẳng thể nghe thấy gì hết, liền lớn tiếng hỏi.
Chỉ là lúc này Phạm Thị Mai lại im lặng, nhìn tôi mà không trả lời.
Tôi hít một hơi sâu để lấy can đảm, vội vội vàng đưa tay lay động thân người của chị ta, hỏi "Rốt cuộc là sao? Chị nói lớn một chút cho em nghe đi, em thiệt sự đang muốn biết, bởi vì nó ảnh hưởng tới mạng sống của em, cũng như! ".
"Cạch".
Lời của tôi còn chưa nói xong, thì cái đầu của Phạm Thị Mai bỗng dưng rớt xuống đất, âm thanh vang lên hết sức giòn giã.
"Á".
Tôi trong vô thức hét lên một tiếng cực kỳ lớn, nỗi sợ hãi bao trùm hết tâm trí.
Cảnh tượng kinh khủng này quá sức chịu đựng của tôi rồi.
.