Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đưa ánh mắt nhìn vào bên trong.
Lúc này chỉ trông thấy một màn đêm tối tăm, chẳng rõ cái gì đang ẩn chứa bên trong đó hết, nhưng mà bản thân tôi lại có cảm giác, chắc chắn có một thứ rất kinh khủng đang ẩn nấp ở bên trong, và nó đang chờ tôi và Chu Nguyên bước vào, để thực hiện một mưu đồ nào đó.
Đôi chân của tôi có chút chần chừ, nửa muốn bước vào, nửa muốn đứng yên tại chỗ.
Tôi biết rằng tôi và Chu Nguyên là người bình thường, hiện tại nếu vào trong mà gặp phải thứ quái dị, cho dù có hợp sức với nhau cũng hoàn toàn không thể nào đối phó với những thứ đó được.
Đồng thời, lỡ như ở bên trong có một cái bẫy đã giăng sẵn, chẳng phải sẽ tự chui đầu vào lưới hay sao?
Chỉ là khi suy nghĩ lại, căn buồng trống có thể chính là con đường duy nhất để thoát khỏi huyệt, không vô trong, sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt ở đây, điều này còn tồi tệ hơn nhiều.
Có lẽ tôi nên liều một lần coi sao.
Cạch.
Ở phía bên kia Chu Nguyên đã mở toang cánh cửa của căn buồng trống ra.
Từ bên trong mùi vị kỳ lạ tràn ra bên ngoài nhiều hơn, nó càng lúc càng nồng nặc, tôi cảm thấy rất khó chịu liền đưa tay lên che mũi, nhưng mùi vị kia giống như xuyên thấu qua ngón tay của tôi, xông thẳng vào mũi, bắt ép tôi phải ngửi mùi vị kỳ lạ và nồng nặc này.
Trong một thoáng, mũi của tôi liền ngửi thấy một mùi vị tổng hợp của trầm hương, thảo dược và cả mùi của xác chết đang phân hủy nữa.
Tại sao lại có mùi hương này ở trong căn buồng trống chứ? Không lẽ...!ở đây có xác ướp hay sao?
Vừa nghĩ tới điều này, tôi liền đưa mắt nhìn sâu vào trong không gian đang phủ một màu đen tăm tối.
Do đã tiếp xúc nhiều với bóng tối, nên đôi mắt của tôi cũng có thể mơ hồ nhìn thấy mọi vật xung quanh, tuy rằng không rõ hình dáng thực sự ra sao.
Thoáng cái, ánh mắt của tôi bỗng dưng lại dừng trước một thứ nó, thứ này khiến cho tôi vô thức rùng mình, thấy ớn lạnh từ chân lên tới đỉnh đầu.
Là một...!cái xác chết...
Tôi chợt hiểu ra, có lẽ bởi vì cái xác chết này nằm ở đây, nên tôi mới ngửi thấy mùi vị kỳ lạ nồng nặc lúc nãy.
Khi nhìn kỹ hơn, tôi liền cảm thấy cái xác chết này có chút quen thuộc.
Tống Doãn.
Cả người tôi ngay lập tức cứng đờ ra vì ngạc nhiên, nhưng mà sau đó lại bắt đầu run rẩy, ngay lập tức cảm thấy hình như có thứ gì đó rất nguy hiểm đang rình rập từ bên trong căn buồng trống.
"Tống Doãn...!Sao cậu ta lại ở đây?"
Trong lúc tôi vẫn còn kinh ngạc nhiên chưa biết nên làm gì, thì ở bên kia giọng nói rất hốt hoảng của Chu Nguyên bất ngờ vang lên.
Tôi quay sang, thì trông thấy anh ta đang chầm chậm bước vô trong căn buồng trống, định tiến tới gần cái xác chết của Tống Doãn.
Nhìn thấy hành động này, tôi chợt có cảm giác bất an, nhanh chóng kéo tay anh ta lại.
"Lan, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Chu Nguyên quay sang tôi, vang lên tiếng hỏi, vẻ mặt của anh ta lúc này rất hoảng loạn.
"Chu Nguyên".
Tôi nhìn anh ta, nhẹ giọng mà trấn an "Anh bình tĩnh trước đã".
Chu Nguyên nhíu mày, lo sợ nói "Không, anh không thể bình tĩnh được, mọi chuyện cứ rối tung hết cả lên, chẳng phải lúc nãy chúng ta đã nhìn thấy Tống Doãn ở dãy hành lang hay sao? Vậy thì còn cái xác chết của Tống Doãn nằm ở đây phải giải thích làm sao bây giờ?"
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay chỉ vào cái xác.
Tôi nhận ra Chu Nguyên bắt đầu kích động, liền đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của anh ta, cố gắng bình tĩnh, mà lên tiếng trả lời "Chu Nguyên, anh cứ như vậy sẽ càng rối loạn hơn, sao anh không nghĩ ra rằng, Tống Doãn mà chúng ta trông thấy ở dãy hành lang lúc nãy, là do ma quỷ giả dạng, giống hệt như trường hợp của chị dâu (Phạm Thị Mai) vậy".
Lời của tôi vừa dứt, Chu Nguyên liền im lặng, anh ta ngẩn người, tròn mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi thở dài một tiếng, rồi nói thêm "Chu Nguyên, em nghĩ chuyện này không hề đơn giản như chúng ta nghĩ đâu...."
"Đúng rồi, Lan, nếu như xác chết của Tống Doãn ở đây, thì có khi nào người kêu anh giúp đỡ là cậu ta không?"
Chu Nguyên đột ngột lên tiếng, vẻ mặt của anh ta hiện giờ giống như đã phát hiện ra chuyện gì đó rồi.
Tôi khẽ giựt mình, gấp gáp đáp lại "Đúng thiệt là trường hợp này cũng có khả năng".
"Vậy thì...!"
Chu Nguyên xoay người nhìn vào sâu trong bóng tối, trầm giọng lên tiếng "Chắc chắn Tống Doãn thật sự muốn cho anh biết, ở trong căn buồng trống này có giấu một thứ, có thể giải cứu không chỉ riêng chúng ta, mà là tất cả những linh hồn bị giam giữ ở trong huyệt,...!Anh phải tìm ra nó bằng mọi giá".
Nói rồi, Chu Nguyên ngay lập tức gạt cánh tay tôi xuống, chạy vào bên trong bóng tối sâu thẳm.
"Chu Nguyên ".
Tôi hét lên một tiếng rất lớn.
Âm thanh vang vọng, nhưng không có một tiếng hồi đáp nào, tựa như nó đã bị bóng tối nuốt chửng vậy.
Trong lòng tôi bất giác nổi lên một trận sợ hãi, khoảnh khắc này, tôi mặc kệ ở bên trong có thứ gì, vẫn nhất quyết bước vào.
Vừa đuổi theo tìm kiếm Chu Nguyên, vừa không ngừng kêu lớn "Chu Nguyên, anh đâu rồi, Chu Nguyên, trả lời em đi...!Chu Nguyên".
Hơi lạnh không biết từ đâu càng lúc càng lan tỏa khắp mọi nơi, hòa cùng với mùi vị kỳ lạ nồng nặc, khiến cho tôi không khỏi cảm thấy ớn lạnh mà run lên cầp cập.
Tôi tự hỏi, không biết Chu Nguyên rốt cuộc đang định làm gì nữa?
Võ Thành Kiệt đã từng cảnh báo tụi tôi rằng, không được hành động lỗ mãng, nếu như phạm phải sai lầm, lập tức sẽ nguy hiểm tới tánh mạng ngay, chẳng rõ Chu Nguyên có còn nhớ điều này hay không?.