Trước tình huống nguy hiểm này, Võ Thành Kiệt đã ngay lập tức đưa tay đẩy tôi và Chu Nguyên sang một bên.
Cậu ta hô lớn "Cung Trường Minh".
Từ bàn tay của Võ Thành Kiệt xuất hiện một cây cung cổ phát sáng, cậu ta nhanh chóng đưa cây cung lên chặn ngang cái miệng rộng đang mở của con Sen, khiến cho nó không tài nào lao tới được nữa.
Máu từ trao miệng của con Sen chảy xuống đọng thành một vũng, mùi hôi thúi càng lúc càng nồng nặc hơn.
Võ Thành Kiệt nhíu mày, dùng hết sức hất con Sen văng ra.
Con Sen bị đập vào trong vách tường một cái rất mạnh, da thịt trên người nó theo đó mà rớt xuống.
"Thanh tẩy".
Võ Thành Kiệt không để cho con Sen có cơ hội chống trả, liền giương cung, bắn ra một mũi tên màu xanh lam chói lóa.
Mũi tên nhanh như gió, xuyên thẳng qua người của con Sen.
Toàn bộ cơ thể của nó chậm chầm bị ngọn lửa màu xanh của mũi tên thiêu đốt thành tro.
Tôi còn chưa kịp vui mừng, thì Võ Thành Kiệt đã lớn tiếng quát vào trong bóng tối "Ông còn không xuất lộ diện nữa sao?"
Câu nói của cậu ta khiến cho cho tôi kinh ngạc, không lẽ ở đây còn có ai khác mà tôi không biết hay sao?
"Giỏi lắm".
Một giọng nam trung niên từ trong bóng tối vọng ra, âm thanh rất có khí lực "Ta không ngờ ngươi có thể phát hiện ra ta...!ha ha ha".
Giọng cười vang lên, từ trong bóng tối xuất hiện một người đàn ông trung niên, ăn mặc y hệt như một pháp sư.
"Ngươi là gã pháp sư đã tạo ra huyệt, làm sao mà thiếu vắng ngươi được chứ?"
Võ Thành Kiệt trầm giọng đáp lại, sắc mặt của cậu ta lộ vẻ phòng bị.
Câu nói này làm cho tôi thông suốt, vậy ra người kia chính là kẻ đã giúp đỡ con Sen tạo ra nơi này.
Nếu như tôi đoán không sai, chắc chắn hắn đã lợi dụng con Sen để thực hiện một mục đích gì đó của mình.
Gã pháp sư cười khẩy tán thưởng một cái, rồi sau đó vẻ mặt bỗng nhiên trở nên tức giận, trực tiếp chỉ tay về phía Võ Thành Kiệt, mà nói lớn "Hừ! Vốn dĩ ta muốn lợi dụng con đờn bà ngu ngốc vì yêu mù quáng kia để tạo ra nơi này, nhằm thâu tóm một ngàn oán linh, nhưng mà ta không ngờ gặp phải ngươi, kẻ lớn gan bự mật, dám nhiều lần phá hủy kế hoạch này của ta".
"Một ngàn oán linh sao?"
Võ Thành Kiệt giựt mình, lớn tiếng hỏi "Không lẽ ngươi muốn mở cửa quỷ môn quan hả?"
"Đúng vậy".
Gã pháp sư khoái chí trả lời, giọng nói rất trầm "Ta muốn mở cửa quỷ môn quan, với mục đích có được các âm binh...!Tới lúc đó, không có ai là đối thủ với ta hết...!Ha ha ha".
"Thanh tẩy".
Võ Thành Kiệt một lần nữa dùng mũi tên bắn về phía của gã pháp sư, nhưng không ngờ, gã pháp sư chỉ cần vung tay một cái, mũi tên tức khắc tan biến.
"Thành Kiệt".
Tôi lo lắng kêu lên, Võ Thành Kiệt thở dài, nói "Hắn là pháp sư rất mạnh, nên mũi tên thanh tẩy của em không có tác dụng".
"Ha ha ha".
Gã pháp sư cười khinh bỉ, lớn tiếng nói "Hiện giờ linh lực của ngươi đã hao tổn rất nhiều, nên ta dư sức có thể đối phó".
Nói xong, hắn liền nhìn chằm chằm về phía của Chu Nguyên, hô "Tế".
Một làn gió nổi lên, cuốn lấy cả người của Chu Nguyên bay lên không trung.
Gã pháp sư tiếp tục nhìn sang tôi, hô "Tự".
Từ trên cao, một làn khói đỏ hạ xuống, đè tôi áp sát xuống sàn nhà, đồng thời từng cơn đau nhức liên tiếp ập tới.
Võ Thành Kiệt không để cho gã pháp sư tiếp tục ra tay nữa, cậu ta nhanh chóng ném mạnh cung Trường Minh về phía của hắn.
"Cạch"
Cung Trường Minh đập mạnh vào người gã pháp sư vang lên một tiếng, khiến cho hắn văng ra xa, trực tiếp hộc máu.
Ngay lúc này, ngọn gió cuốn lấy Chu Nguyên bỗng dưng ngưng thổi, làm cho anh ta ngay lập tức té xuống đất.
Trong khi đó, làn khói đỏ đang vây khốn tôi cũng tan biến thành hư không.
"Hiện giờ nơi này rất nguy hiểm, anh chị mau chóng mở cánh cửa ở phía sau mà chạy thoát khỏi huyệt, nhằm để bảo toàn tánh mạng nhanh lên".
Võ Thành Kiệt quay về phía tụi tôi, lớn tiếng nói.
"Nhưng mà, Thành Kiệt..."
"Chị họ".
Tôi còn chưa nói hết câu, thì Võ Thành Kiệt đã nói xen vào, giọng nói cực kỳ trầm và nghiêm túc "Tình huống hiện giờ đã nằm ngoài khả năng của em, vì vậy chỉ còn duy nhất một cách chính là hy sinh mạng sống của em, mới có thể bảo vệ được sự an toàn cho hai người mà thôi".
Tôi vô thức hoảng sợ, lắc đầu liên tục, gấp gáp lên tiếng "Không, Thành Kiệt, không, em không thể hy sinh được, chuyện này là do chị kéo em vào, em không thể chết được, người phải chết là chị, là chị...."
Tâm trạng của tôi lúc này không còn kiểm soát được nữa, nước mắt không biết đã rơi ra từ khi nào mà không thể ngăn nổi.
"Không phải do chị đâu chị họ, đây chính là bởi vì số mạng đã định đoạt sẵn rồi".
Võ Thành Kiệt chậm rãi nói "Cho nên em phải hy sinh để tiêu diệt huyệt, đồng thời còn có thể cứu sống anh chị và những người khác nữa, một mạng này của em, thật sự đã quá lời rồi".
Lời vừa dứt, cậu ta liền xoay người, lập tức cầm lấy một con dao ở thắt lưng ra, vội vội vàng vàng đâm vào cơ thể mình, máu cũng vì vậy mà chảy ra không ngớt.
Võ Thành Kiệt hít một hơi sâu, niệm chú "Vận tâm hội tụ, dùng mạng dẫn lối, nghe lệnh hình thành, liên hoa huyết trận....!Cấp cấp như luật lệnh".
Máu từ người của Võ Thành Kiệt chảy xuống nền nhà, mau chóng họa ra hình ảnh của bông sen rất lớn, bông sen bằng máu này càng lúc càng nhiều cánh hơn, nó bao vây lấy cả cậu ta và gã pháp sư..