Dám Kháng Chỉ? Chém

Dám Kháng Chỉ? Chém - Ngoại Truyện 5
Kể Chuyện Kế Hoạch Nuôi Dưỡng An Tiểu Lang (1)
Điền Bỉnh Thanh nhớ mang máng, khi điện hạ còn nhỏ là một đứa trẻ cực kỳ yêu cười, cả ngày không ngậm miệng được.
Khi đó, hoàng hậu nương nương còn sống, điện hạ là con cưng hầu hạ dưới gối, một tuổi tiến nhập thái tử, làm chủ Đông cung.
Việc hoàng gia, từ trước đến nay ai nói trước được gì!
Khi điện hạ tám tuổi, hoàng hậu nương nương rốt cục không gắng gượng được, buông tay về trời.
Những năm gần đây, Điền phi độc sủng hậu cung, trước khi Hoàng hậu nương nương mất thì sinh ra Mẫn An công chúa. Hoàng hậu nương nương nghe tin tức Mẫn An công chúa giáng sinh, mỉm cười nhắm mắt qua đời.
Khi đó Điền Bỉnh Thanh đã hiểu chuyện rồi, hầu hạ bên người thái tử điện hạ có 4, 5 năm.
Cho đến khi đó, hắn chỉ cảm thấy mặc dù bị bệ hạ vắng vẻ, nhưng hoàng hậu nương nương bên người có thái tử, mà thái tử điện hạ lại là con trai duy nhất của bệ hạ, mà lại con trai trưởng, tự nhiên cũng vững vàng đứng đầu hậu cung.
Nhưng hiện tại hắn hận không thể níu lấy hoàng hậu nương nương mỉm cười nhắm mắt từ trong quan tài đứng lên: nhìn xem, Điền phi chẳng những ngồi vị trí của người, ở Phượng cung của người, đoạt nam nhân của người, còn ngược đãi con của người, sao người có thể mỉm cười mà buông tay?
Dân chúng thế gian có câu, trước có mẹ kế, mới có bố dượng[62].
Điền Bỉnh Thanh trơ mắt nhìn bệ hạ chuyển biến thân phận vừa cao vừa khó khăn từ cha ruột thành cha nuôi, đối với thái tử điện hạ không hề nhẹ lời hay mỉm cười mà đổi thành bắt bẻ. Lúc này hắn thật muốn đến trước mộ hoàng hậu nương nương mà khóc lớn.
Thế nhưng thái tử điện hạ tiếp nhận những thay đổi này so với hắn nhanh hơn rất nhiều. Người rất nhanh sẽ không nói không cười, tính tình dần ít nói, nhưng học văn tập võ càng thêm khắc khổ.

Khi điện hạ chín tuổi, đi bãi săn ở núi Ngọc Phong, cưỡi ngựa bệ hạ ban cho, ngã gẫy chân, ngũ tạng trọng thương, thiếu chút nữa mất mạng.
Tuy chuyện này làm mấy ngàn người trông ngựa mất mạng, nhưng trong hoạ được phúc, làm bệ hạ tỉnh ngộ nhận ra một chuyện: hắn chỉ có một con trai, hơn nữa là thái tử của một nước.
Nếu hắn không có con trai, chắc chắn mấy vị anh em của hắn thật là nguyện ý đưa một đứa con trai cho hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Bệ hạ dần dần hướng điện hạ quan tâm ân cần.
Chỉ là điện hạ cả ngày nằm ở trên giường, mệt mỏi nhìn ngoài cửa sổ, có một lần hắn nghe được điện hạ thở dài một tiếng: “Vẫn là chính mình nuôi tín nhiệm hơn.”
Hắn không rõ, chỉ ngây ngốc giương mắt nhìn điện hạ.
Mắt phượng của điện hạ loé hàn quang trong bóng tối, “Con ngựa đó ngự mã giám[63] nuôi hai năm, ngày đó dưới núi Ngọc Phong ta nghe đến tiếng tiêu của ngự mã giám.” Trầm tĩnh lý trí như vậy quả thực không giống một đứa bé con.
Điền Bỉnh Thanh làm sao mà không rõ?
Con ngựa nuôi hai năm tính cách dịu dàng ngoan ngoãn này, là vì ai mà chuẩn bị?
Năm ấy tại dưới núi Ngọc Phong, con ngựa chở một đứa bé chín tuổi lại phát điên… Hắn mỗi lần nhớ tới liền vô cùng lo sợ, không thở nổi… Điện hạ của hắn, thiếu chút nửa đã không còn…
Hoàng hậu nương nương phù hộ!
Điền Bỉnh Thanh lẳng lặng quỳ gối trên gạch lạnh buốt trước lăng tẩm tiên hậu.

—— nếu như không phải do tiên hậu trước lúc buông tay nhân gi­an kiên quyết triệt để thần quỷ không biết thực hành thuật tuyệt tử đối với bệ hạ, giờ phút này ở đâu còn có thái tử điện hạ được toàn bộ Thái Y Viện liều chết từ Quỷ Môn quan kéo trở về?
Ban đêm thái tử điện hạ bồi hồi tại bên bờ sinh tử, hắn nghe được vú nuôi của thái tử một mình quỳ gối ngoài điện trầm thấp hướng về tiên hậu cầu khẩn, thổ lộ bí mật kinh thiên này.
Tiên hậu, hóa ra người thật thâm sâu!
Đứa bé chín tuổi lẳng lặng nằm ở trên giường mỉm cười: “Tiểu Điền, đi ngoài cung ôm con chó nhỏ trở về cho ta nuôi, cả ngày nằm ở trên giường buồn chết.”
Trân cầm viên[64] trong nội cung nuôi rất nhiều động vật, từ chó nhỏ đến chim tước sư tử hổ báo đều có, tất cả đều là cung nhân dụng tâm nuôi, chỉ vì quá mức dụng tâm, khiến người e ngại.
Điền Bỉnh Thanh ra cung một chuyến, từ một nông gia ôm con chó nhỏ màu xám trở về, xấu xấu ngây ngốc, vừa mới mở to mắt, nghoe nguẩy thân thể nhỏ mũm mĩm, đung đưa đứng lên muốn tìm ăn.
Điện hạ nhìn cực kỳ vui vẻ, nghiêm cấm người khác cho thức ăn, cả Điền Bỉnh Thanh cũng không cho, ngày ngày đều là tự mình cho ăn.
Con chó nhỏ Tiểu Hôi cũng thật không chịu thua kém, ngoại trừ điện hạ cho ăn, người bên ngoài cầm thịt đi qua bên cạnh nó, mặc dù nó thèm thuồng, cũng sẽ miễn cưỡng quay đầu đi, bộ dáng cực kỳ đáng yêu thú vị.
Cung nhân bên người thái tử rất thích cầm thịt khô… Đi trêu chọc Tiểu Hôi, mỗi lần điện hạ ôn bài, bị tiếng cười xôn xao vọng tới, vui vẻ dạt dào.
Mà lúc này, Tiểu Hôi luôn dụi dụi thân thể nhỏ đầy thịt vây quanh điện hạ làm nũng, ô ô gọi, thỉnh thoảng ngửi ngửi vạt áo của người.
Khi đó điện hạ chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, trên mặt có tươi cười mềm mại.
Nhiều năm về sau, gặp được An tiểu lang, điện hạ lộ ra tươi cười mềm mại, Điền Bỉnh Thanh luôn nghĩ đến Tiểu Hôi mập thịt thích kề cận điện hạ, chạy tới bên chân hắn.

Bộ dạng nịnh nọt của nàng và Tiểu Hôi, sao mà tương tự.
Đáng tiếc nhiều năm trước Tiểu Hôi đã bị người ghìm chết trong ao sâu ở Vương cung, sau khi được vớt lên thân thể nhỏ đã trương phình vô cùng thê thảm.
Hắn nghĩ, cái này đều do hắn, con chó nhà dân nghèo không thích hợp nuôi trong hoàng cung.
Chỉ là khi đó, người nàng nịnh nọt cười cũng không phải điện hạ, mà là thiếu niên tướng quân Đại Trần quốc.
Thái tử điện hạ từ trước đến nay chán ghét người khác tươi cười nịnh nọt, nhưng có một số lần, khi điện hạ biểu lộ hứng thú, trở lại trạm dịch khách quý, cười nói với hắn: “Tiểu Điền, liền nàng.”
Điền Bỉnh Thanh lại càng hoảng sợ, đau khổ khuyên bảo: “Điện hạ, xin nghĩ lại?”
Những năm này điện hạ đông chinh tây chiến, đã trở nên cứng cỏi, giờ phút này mắt phượng trừng, chân Điền Bỉnh Thanh cũng có chút như nhũn ra. “Còn muốn lo lắng cái gì?”
Mấy năm nay, thái tử điện hạ dần lớn, mấy lần Điền hoàng hậu muốn hướng Đông cung nhét phi tần thị nữ, đều bị điện hạ ngăn trở.
Có một lần Điền Bỉnh Thanh to gan khuyên bảo: “Điện hạ cho dù không chịu tiếp những nữ nhân do Hoàng hậu nương nương nhét vào, tổng phải tự mình chọn một người trở về a? Cũng không thể một thân một mình! Tương lai, bệ hạ nghĩ đến cũng sẽ tứ hôn cho điện hạ.” Bên người thái tử điện hạ cả thị cơ cũng không, thật sinh ra những suy đoán không cần thiết.
Thái tử điện hạ quả thật đem lời này nghe vào, vỗ bàn: “Đúng vậy, tiểu Điền, ta như thế nào không nghĩ tới điểm ấy, nữ nhân trong nội cung không dính được, ta liền tự mình tìm một người tới nuôi a.”
Điền Bỉnh Thanh run rẩy, đầu tiên liền nghĩ đến Tiểu Hôi.
Hắn cố gắng khổ khuyên: “Điện hạ, người ôm bé gái nhỏ ngoài cung trở về nuôi thật không tốt! Đợi nàng trưởng thành, tuổi của người…”
Vừa vặn bệ hạ hạ chỉ muốn điện hạ đi sứ Đại Trần, thái tử điện hạ đã lâu không thấy vui vẻ giờ đã thần thái bay lên: “Tiểu Điền a, không bằng lần này đi Đại Trần, chúng ta liền chọn một người vợ từ trong những nữ tử Đại Trần trở về?! Dù sao những nữ nhi quý tộc trong nước, quan hệ với hậu cung đều là rắc rối khó gỡ, Bổn cung cũng không muốn dính!”
Tiểu Điền khóc không ra lệ, thật hận cái miệng hỏng của mình!

Thái tử điện hạ từ trước đến nay nói được thì làm được, mấy ngày đi chung với An tiểu lang, tuy là chen giữa một vị thiếu tướng quân Yến gia kia, chính là người càng nhìn càng thoả mãn.
Điền Bỉnh Thanh không đành lòng đả kích tính tích cực của điện hạ, chính là sự thật xác thực không để cho người lạc quan, không khỏi nói hai câu ủ rũ: “Điện hạ, ta coi An tiểu lang đối vị Yến tiểu lang rất có ý, chỉ sợ đối điện hạ…”
Thái tử điện hạ thoả thuê mãn nguyện cười đến sung sướng: “Tiểu Điền, ngươi chỉ nhìn nàng nịnh nọt với Yến tiểu tướng quân, có thể nhìn ra cách thức không?”
Nịnh nọt cũng có cách thức?
“Mấy ngày nay, Bổn cung phát hiện, An tiểu lang biết rõ sở thích của vị Yến tiểu tướng quân này, chỉ sợ tốn rất nhiều thời gian trên người hắn, bộ dạng nhìn liếc đều cảm thấy hạnh phúc… Đầu có bao nhiêu nhiệt tình, mới có thể nịnh nọt thành như vậy?”
Điền Bỉnh Thanh đi lại lâu trong cung, chân tình giả ý há không biết?
Hắn hồi tưởng một chút, liên tục gật đầu: “Điện hạ hiểu người rõ ràng, vị An tiểu lang này xác thực không phải loại nữ tử vô tình vô nghĩa, lại sinh ở nhà quyền quý, sẽ không bị phú quý dụ, thật phù hợp.”
Chỉ là điện hạ, ngài xác định nàng sẽ động tâm với ngài sao?
Đến khi bọn họ trở lại Đại Tề, ba năm, báo cáo đến trên bàn thái tử điện hạ, luôn có thêm một phần ghi chép động tĩnh gần nhất của An tiểu lang.
Buổi tối quyết định hướng Đại Trần khai chiến, thái tử điện hạ uống say, vịn bả vai Điền Bỉnh Thanh, chậm rãi đi trên hành lang vắng lặng vào trong nội cung, ngữ khí có vài phần nhẹ nhàng không thể che hết: “Tiểu Điền, cha An tiểu lang chết.”
Điền Bỉnh Thanh: “…” Điện hạ, ngài đó là thái độ nghe được tang sự sao? Không thể tỏ vẻ bi ai coi như xong, vì cái gì ta nghe thật giống như là muốn bày rượu ăn mừng?
Cha An tiểu lang, chưa bao giờ là trở ngại đối với việc ngài muốn trộm nữ nhi của hắn —— tuy nhiên, hắn cự tuyệt dụ dỗ lợi lộc của Đại Tề, thề không làm người phản chủ!
Nhưng hắn sớm nói, nếu có ngày đó, hi vọng nữ nhi của mình có thể ở dưới thống trị của thái tử điện hạ, làm một dân chúng không có gì đặc biệt, tại Đại Tề ăn một chén cơm bình an!
Khi đó chủ tớ bọn họ đều chưa từng ngờ tới, có ít người, chỉ sợ nhất thời nuôi không quen, chính là loài sói như dân chúng thường nói. Nhưng người bỏ thời gian tâm lực đi nuôi sói, nuôi nuôi, luôn bất tri bất giác đầu nhập rất nhiều cảm tình… Rất nhiều rất nhiều… Nhiều đến tình trạng, cả chính hắn đều không thể đánh giá…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận