Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đến tháng tư mà Khang Hy cũng không có bất kì động tĩnh gì, Khuynh
Thành nhẫn nại, trái lại ngạch nương lại có chút sốt ruột, sợ Khang Hy
kích động không muốn mang Khuynh Thành gả xa như vậy. Cho nên Dận Chân
đến, Nhan Tử La liền lòng như lửa đốt hỏi.

“Lão đầu tử rốt cục là có ý gì đây? Đợi nữa thì hoa tàn héo úa.” Nhan Tử La hỏi.

“Lão đầu tử đã cho bọn Tam ca đi xem qua, rất vừa lòng.” Dận Chân nói.

“Rất vừa lòng cũng nhanh quyết định đi, vạn nhất để cho nhà người
khác cướp đi làm sao bây giờ? Thật vất vả có người nguyện ý lấy khuê
nữ.” Nhan Tử La đảo ánh mắt, “Không đúng nha, tại sao nhà chúng ta gả
con, bọn họ có quyền nhìn, ngạch nương lại không tư cách nhìn.”

“Gia cũng không có nhìn.” Dận Chân nói.

“Ha hả ~~~~ Ung Vương gia, chúng ta đi xem một chút đi! Cả con gái của ngươi cũng dám cưới, quả thực ——” Nhan Tử La cười.

“Quả thực cái gì?” Dận Chân liếc nhìn nàng một cái, nhìn ánh mắt nọ cũng biết không có lời gì hay.

“Quả thực rất có tinh thần xả thân ‘ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’.” Nhan Tử La cười nói.

“Nói nhảm.” Dận Chân rốt cục trợn mắt.

“Đừng nói nhảm hay không nhảm, dù sao mai rãnh rỗi, ta đi xem cho
rõ.” Nhan Tử La ngẫm lại, “Nhà bọn họ có cửa hàng gạo phải không?”

Dận Chân gật đầu.

“Vậy mai chúng ta đi mua gạo tốt.” Nhan Tử La chống cằm tính toán,
sau đó gọi Bách Hợp đến, phân phó thay đổi như thế như thế. Bách Hợp hồ
nghi đi ra.

Hôm sau trong thành trời tờ mờ sáng, mọi người còn chưa thức, ngạch nương và a mã của người nào đó ra khỏi cửa.

Của hàng gạo Tô hồ Trần gia mở cửa thật sớm. Trần Mục Phong mỗi ngày
đều phải tự mình đến đây trông coi. Nhìn thấy chưởng quỹ đang bất đắc dĩ nhìn đôi vợ chồng nọ không ngừng lắc đầu.

“Nhân thúc, có cái gì không đúng sao?” Trần Mục Phong hỏi.

Trần Nhân mới phục hồi tinh thần, “Thiếu gia, hai vị kia đến xem gạo
đã hơn nửa canh giờ rồi, họ thiếu điều đem gạo của chúng ta ra giẫm lên
nữa thôi, nhìn không giống như là bộ dáng mua gạo.”

“Mặc kệ đi! Mấy ngày nay có chuyển gạo đến không?” Trần Mục Phong thu hồi ánh mắt hỏi.

“Có.” Người làm đáp.

Bên kia, thiếu phụ tuổi trẻ vẫn còn tiếp tục hỏi, nam nhân mặc y phục vải thô bên cạnh chỉ là chắp tay mà đứng, cũng không nói gì, trên mặt
cũng không biểu lộ cảm xúc.

“Hỏa kế, có đúng gạo này là gạo là năm ngoái không?” Thiếu phụ lại lần nữa khẳng định.

“Thưa phu nhân, chắc chắn là gạo năm ngoái. Lúa năm nay còn chưa
xuống giống, cho nên gạo năm ngoái này là tốt nhất.” Hỏa kế kia sắp điên rồi. Vị phu nhân lại hỏi càng cực kỳ tỉ mỉ, nào là lúa này thu hoạch ở
đâu, khi nào thì xát thành gạo, lúc nào vận chuyển lên thuyền, mất bao
lâu mới vào tới kinh thành …v.v.

“…giống thật!” Nhan Tử La hình như đang tự nói với mình, mới vừa rồi

nhìn thấy người nọ ắt hẳn là Trần Mục Phong, nàng nhìn hắn rồi nhìn lại
người bên cạnh mình, miệng mếu máo, thật sự là bộ dạng hai người
này~~~~~

“Phu nhân quyết định rồi?” Hỏa kế nhìn thấy trước mắt có chút ánh sáng.

“Hết rồi sao, kỳ thật là ta muốn mua gạo cũ tứ niên (gạo cũ để bốn
năm).” Nhan Tử La nói hết câu liền cảm giác được bị Dận Chân trợn mắt.

~~~~~~~~~

“Phu nhân, cửa hàng của chúng ta không có gạo cũ.” Hỏa kế rên rỉ,
muốn chết muốn chết, hỏi hơn nửa canh giờ, thì ra là muốn mua gạo cũ.

“Ai, khó quá. Tất cả cửa hàng lớn nhỏ trong kinh thành hiện thời
không có tứ niên gạo cũ, cha, làm sao bây giờ đây?” Nhan Tử La nhìn về
phía Dận Chân.

Cha ~~~~? Dận Chân nhàm chán nhìn nương tử của hắn.

“Vậy thì thôi.” Dận Chân nói, chọn lựa hơn nửa canh giờ, làm người sao có thể làm vậy, hỏa kế đều sắp khóc.

“Như vậy sao được? Đại phu nói thuốc dẫn thế nào cũng phải là gạo cũ
Tô Châu để bốn năm.” Nhan Tử La nhìn hỏa kế: “Hỏa kế, người xem xem có
thể … giúp ta việc này hay không? Chúng ta cũng thật sự không có cách
khác, cửa hàng gạo to nhỏ trong kinh thành chúng ta đều đã đi qua hết.”

Thuốc dẫn? Hỏa kế mặt mày ngơ ngác hỏi.

“Phu nhân, ~~~~ để hỏi xem.” Hỏa kế chạy đến chỗ chưởng quỹ. Đầu óc
chưởng quỹ muốn bể ra, hiện tại hắn đã xác định hai người này là tới
kiếm chuyện~~~~

“Xin lỗi phu nhân, cửa hàng chúng ta không có loại gạo này, phu nhân đi chỗ khác hỏi thử xem!” Chưởng quỹ nói.

“Ai, thôi thôi. Cũng không thể làm khó các người đúng không?” Nhan Tử La giả vờ than khóc: “Cha, vậy chúng ta tự mình đi đến vùng nông thôn ở Tô Châu mua đi, nếu không bệnh không trị được.”

Bệnh ~~~~~? Dận Chân trợn mắt.

Chưởng quỹ len lén nhìn Dận Chân. Bệnh? Nhìn không giống như có bệnh
~~~~ có điều vẻ mặt nhìn thật giống như Đại thiếu gia, nhìn thấy lạnh
băng, từ lúc bọn họ vào cửa, người vào cửa mua gạo xung quanh đều bỏ đi
hết.

“Đi thôi, về đi!” Nhan Tử La kéo kéo tay áo Dận Chân: “Một lát chúng
ta đến chỗ Đường Cửu đi dạo một chút! Canh rắn nhà hắn nghe nói không
tệ.”

“Ừ!” Dận Chân dùng mũi phát âm. Sau đó hai người đi, tới cửa, Nhan Tử La còn quay đầu lại nhìn Trần Mục Phong tự tiếu phi tiếu.

“Thiếu gia, nhìn hai vị này không giống mua gạo.” Trần Nhân nói, “Mặc dù là họ mặc vải thô, nhưng nhìn khí độ cũng không phải là xuất thân
nghèo hèn.”

Trần Mục Phong không nói gì, hắn đang suy nghĩ vị phu nhân mới vừa
rồi nhìn sao lại hơi giống Bảo nhi nhất là cái miệng, thậm chí bộ dáng
nhíu mày cũng rất giống, lại còn nhắc đến Đường Cửu, chẳng lẽ là vị kia
là người Đường Cửu gia? Canh rắn——

Loạn rồi, kỳ quái —— sự việc mấy ngày nay đều không tiến triển, không tra ra đầu mối. Hắn lại đến Kim Long tửu lâu, cũng đến nhã gian, nhưng

không có chút tin tức. Đang ngẩn người, gã sai vặt bước nhanh chạy vào,
hô: “Gia, lão gia đến.”

Trần Mục Phong lập tức đứng lên: “Vào thành ư?”

“Sắp rồi, lập tức vào thành ngày.” Gã sai vặt vui vẻ nói.

Trần Mục Phong liền kêu bọn họ đem ngựa lại, bản thân tự mình ra khỏi thành nghênh đón cha mẹ.

Qua hai ngày, Trần lão gia cùng Trần phu nhân đi tới cửa hàng gạo
nhìn bọn tiểu nhị, thuận tiện thị sát cửa hàng mới khai trương, Trần Mục Phong đi ở bên cạnh. Đúng lúc ngoài cửa có người đi vào mua gạo, hỏa kế nhìn thấy, sau đó lập tức quay về phía chưởng quỹ, nói: “Vị phu nhân
kia lại tới.”

Không chỉ chưởng quỹ, Trần Mục Phong cũng quay đầu qua nhìn. Lại thấy phu nhân này hiện đã thay đổi y phục cực kỳ tiên diễm, áo thảo hoàng,
váy bằng tơ lụa mới tinh đỏ rực, trên đầu kim quang sáng chói làm cho
người ta hoa cả mắt, bên người dắt theo hai nha hoàn thoạt nhìn rất khôn khéo.

“Xin hỏi vị phu nhân có chuyện gì?” Chưởng quỹ tự mình qua hỏi.

“Đến cửa hàng gạo chẳng lẽ là mua vải vóc sao?” Phu nhân kia nói.

~~~~~~~~

“Phu nhân, cửa hàng chúng ta thật sự là không có gạo cũ tứ niên.”
Chưởng quỹ rất buồn bực, vị phu nhân này chẳng lẽ là người của cửa hàng
gạo nhà khác phái tới gây sự?

Nghe thấy “gạo cũ tứ niên”, Trần lão gia cùng Trần phu nhân cũng nhịn không được nhìn xem, nhìn thấy… Trần phu nhân lẳng lặng, sau đó bước
qua, nhìn người nọ từ trên xuống dưới, do dự hỏi: “Xin hỏi phu nhân họ
gì?”

“Họ Nhan.” Nhan Tử La nói, sau đó quan sát Trần Mục Phong.

“Họ Nhan? Vậy xin hỏi ngài có biết Bảo nhi hay không?” Trần phu nhân
vội vàng hỏi. Hồi tháng ba lúc nghe được Bảo nhi không có việc gì liền
cao hứng quên mất hỏi Bảo nhi họ gì.

“Bảo nhi?” Nhan Tử La nhăn mặt cau mày, “Không nhận ra, chỉ có đứa
cháu tên gọi Khuynh Thành, có điều cả nhà chúng ta gọi là bảo bối.”

“Vậy đúng rồi, đúng rồi.” Trần phu nhân cười nói: “Ngài là cô cô Bảo nhi? Hèn gì giống nhau như vậy.”

“Đúng vậy, cũng giống.” Nhan Tử La nói, “Ngài chắc là Hàng Châu Trần
gia Trần phu nhân? Ngạch nương của Bảo nha đầu quả thật muốn đến cảm tạ
các ngài, chắc là bọn họ sẽ tới kinh thành. Nói vậy vị này ắt hẳn là
người giả thành thân cùng Bảo nha đầu, Trần đại thiếu gia?” Cuối cùng có thể thoải mái nhìn con rể.

“Không phải là giả thành thân với Bảo nhi.” Trần Mục Phong âm thanh lạnh lùng nói.

“Không phải sao? Các người hỗ trợ nha đầu nếu không phải gả cho Mông
Cổ thế tử làm tiểulão bà. Bây giờ nói không phải, là ý gì?” Nhan Tử La
hỏi.

“Bảo nhi cô cô, chúng ta đi vào nói chuyện đi.” Trần phu nhân nói.

“Tốt! Dù sao cũng không còn chuyện gì!” Nhan Tử La cười nói. Vì vậy

Trần phu nhân nhiệt tình mời Nhan Tử La đến hậu viện, bọn tiểu nhị ngây
người, thì ra là lũ lụt ngập Long vương miếu đây mà ~~~~~

Vào phòng thu chi, chủ khách phân chia ra ngồi đàng hoàng, Nhan Tử La liền nhìn Trần Mục Phong: “Trần thiếu gia, mới vừa rồi là có ý gì?
Không phải giả thành thân với Bảo nha đầu?”

Trần Mục Phong không lên tiếng.

“Không phải giả thành thân? Chả trách Bảo nha đầu, rốt cục hai người bọn ngươi là ai gạt người?” Nhan Tử La hỏi.

“Bảo nhi là vì thành toàn tại hạ!” Trần Mục Phong nói.

“Vậy quá tốt rồi, Bảo nha đầu mặc dù điêu ngoa tùy hứng, nhưng tâm
địa trái lại không xấu.” Nhan Tử La cười nói, “Bất quá, nếu đã khẳng
định là thành toàn, còn tìm làm chi? Nghe nói ngươi cùng vị thanh mai
trúc mã kia quyến luyến tình thâm, Bảo nha đầu thành toàn cho các ngươi
không phải vừa đúng lúc?”

“Bảo nhi là thê tử.” Trần Mục Phong nói

“Ra là tìm để đưa hưu thư?” Nhan Tử La nét mặt lạnh băng: “Vậy đưa cho ta là được, ta sẽ chuyển giao.”

“Tại hạ không có muốn hưu thê.” Trần Mục Phong nói, có chút đau đầu.
Cô cô Bảo nhi và Bảo nhi đều có bản lãnh làm cho người ta đau đầu.

“Không phải hưu thê? Vậy là tới tìm thê?” Nhan Tử La hỏi.

“Phải!” Trần Mục Phong nói: “Xin phu nhân cho biết Bảo nhi ở đâu.”

“Gặp cũng hết hy vọng thôi!” Nhan Tử La cười: “Coi như gặp được, dựa
theo tính tình Bảo nha đầu chỉ sợ cũng là muốn đưa hưu thư, nha đầu từ
nhỏ đã có tật xấu, thứ mà mình thích nếu mà bị người khác chạm vào đều
phải ném đi hủy đi, vì cái tật xấu này mà từ nhỏ đến lớn không biết đã
hủy bao nhiêu đồ.”

“Tại hạ cùng với Trúc Uẩn là trong sạch -.” Trần Mục Phong nói

“Đúng vậy, Bảo nhi cô cô, không phải là ta làm mẹ mà khen con mình,
Mục Phong từ nhỏ đến lớn xác thật không hề làm chuyện hoang đường tầm
hoa vấn liễu, hắn và Cung Trúc Uẩn bất quá là khi còn bé các trưởng bối
nói đùa kết thân, hai người vẫn giữ nghiêm quy củ chuyện gì cũng không
có.” Trần phu nhân lập tức vì con mình giải thích.

Nhan Tử La cười cười: “Chuyện gì cũng không có? Cùng ngủ trên giường còn có thể trong sạch sao?”

“Phải như thế nào phu nhân mới có thể tin tưởng?” Trần Mục Phong nhìn thẳng Nhan Tử La.

“Ta tin hay không không quan trọng, quan trọng là … cha mẹ tin tưởng
mới được.” Nhan Tử La cười nói: “Kỳ thật nhìn hắn và thanh mai trúc mã
cũng không tệ, nên Bảo nha đầu tự động rút lui, các người cũng đừng phụ ý tốt.”

“Ta muốn gặp Bảo nhi.” Trần Mục Phong nói, không rõ cô cô của Bảo nhi vì sao muốn chia rẽ bọn họ.

“Gặp làm cái gì?” Nhan Tử La nhìn Trần Mục Phong: “Bởi vì từng mơ hồ không rõ mà đồng giường cộng chẩm nên chịu trách nhiệm?”

Trần Mục Phong cau mày, Trần phu nhân nóng lòng liền giục Trần Mục
Phong: “Mục Phong…” Mặc dù rất muốn nói cho con mình biết cha mẹ của Bảo nhi đã đồng ý hôn sự này, nhưng nhớ tới lời Mi phu nhân dặn dò đành
nuốt lại vào bụng, chỉ có thể nhìn nhi tử mình sốt ruột.

“Trần phu nhân, Bảo nha đầu nói Trần thiếu gia mặc dù có hơi cổ hủ,
nhưng là người rất có trách nhiệm, hôm nay xem ra cũng không sai nhiều
lắm. Nhưng mà Trần thiếu gia có thể yên tâm chịu trách nhiệm với thanh
mai trúc mã. Chuyện của Bảo nha đầu để cho nhà nàng lo là được rồi.”
Nhan Tử La uống một ngụm trà, sau đó nói: “Trước đó vài ngày thế tử Mông Cổ đến nhà cầu hôn, hắn không cần Bảo nha đầu có phải là người trong
sạch hay không, hơn nữa, nếu như Hoàng thượng đồng ý, hắn sẽ cho Bảo nha đầu làm đích phúc tấn, hơn nữa sau này không hề nạp thiếp. Như thế mọi
chuyện đều được giải quyết, Trần thiếu gia cũng có thể không cần áy náy. Kỳ thật đây là chuyện Bảo nha đầu gây ra, rốt cục bản thân phảigiải
quyết. Có điều rôt cuộc cũng có phương pháp giải quyết vẹn toàn đôi
bên.” Nhan Tử La cười nói.


“Không được. Bảo nhi không thể gả cho hắn.” Trần Mục Phong nói, thanh âm lạnh hơn. Nhan Tử La chuyển đổi ánh mắt nhìn, hắn thực giống cha vợ.

“Không thể? Có biện pháp khác sao? Yên tâm, Bảo nha đầu sẽ không oán, dù sao cũng là cam tâm tình nguyện buông tay, sau này gả đến Mông Cổ
qua mấy năm sinh hài tử tâm liền ổn định, mọi việc cũng qua.” Nhan Tử La nói

“Không thể. Thê tử Trần Mục Phong sẽ không tái giá.” Trần Mục Phong nói

“Ngươi còn ảo tưởng.” Nhan Tử La cười khẽ: “Bất quá, không có lệnh
của cha mẹ Bảo nha đầu, hôn sự coi như không phải thật. Khuyên ngươi
cũng đừng mơ mộng, cần lấy thanh mai trúc mã thì lấy đi. Dù sao cũng tốt đối với Bảo nha đầu, theo nha đầu nói bất quá là lợi dụng lẫn nhau
thôi.”

“Không có lợi dụng Bảo nhi.” Trần Mục Phong chậm rãi nói

“Không có? Bảo nha đầu có, mỗi lần đều khóc khóc hu hu, khóc cho gia
gia đau lòng, qua mấy ngày nữa sẽ tùy giá lâm nhiệt hà giải buồn.” Nhan
Tử La nói, Khang Hy lão nhân kia cư nhiên còn muốn kéo dài, mang khuê nữ đi tái ngoại đợi đến mùa thu trở về mới tính, bất quá cuối cùng có
chuyện hay, nhất định có thể đi chơi. “Đi giải sầu cũng tốt, thế tử cũng cùng đi, đều là người tuổi trẻ, có thời gian dài không chừng sẽ bồi
dưỡng tình cảm.”

~~~~ phanh ~~~~~

Nhan Tử La nhìn cái chén trong tay Trần Mục Phong, sau đó nhẹ giọng cười.

“Ngạch nương của Bảo nha đầu cũng thích đập đồ, xem ra ngạch nươngthích ngươi, nhưng a mã thì không chắc.” Nhan Tử La cười nói.

“Muốn gặp cha mẹ Bảo nhi.” Trần Mục Phong nói

Nhan Tử La lắc đầu, “Không có khả năng. Cha mẹ không muốn gả Bảo nha
đầu tự nhiên sẽ không gặp. Bất quá, qua mấy ngày nữa bọn họ cần phải đến tạ lễ, từ đó thì có thể cắt đứt quan hệ”

“Là thật tâm muốn kết hôn với Bảo nhi.” Trần Mục Phong nói, không phát hiện vẻ mặt cha mẹ hắn buông lỏng.

“Thật tâm? Đối với thanh mai trúc mã không phải thật tâm sao?” Nhan
Tử La nhìn thẳng Trần Mục Phong, hoàn toàn không để ý mặt hắn lạnh như
băng. Trình độ lạnh như băng so sánh với gia chúng ta còn thua xa.
“Người trẻ tuổi, dễ kích động, chuyện gì cũng phải hiểu rõ nếu không sẽ
hối hận. Ai nha, thôi thôi, ngồi lâu rồi cũng nên cáo từ.”

Nhan Tử La đứng dậy, nha hoàn phía sau lập tức nói: “Phu nhân, ngài còn chưa mua gạo.”

“A, quên mất chánh sự.” Nhan Tử La nhìn Trần Mục Phong: “Thật sự
không có ý làm phiền, nhưng dựa vào quen biết với Bảo nha đầu muốn nhờ
giúp một việc.”

“Xin cứ nói.” Trần Mục Phong nói

“Là chuyện gạo cũ hôm nọ, mặt khác, còn muốn mua gạo mới năm nay, đợi tháng chín sẽ trở lại lấy, giá tiền thì tùy ngài tính.” Nhan Tử La cười nói.

” Cô cô của Bảo nhi, ngài muốn gạo này để làm gì?” Trần phu nhân buồn bực hỏi.

“Làm thuốc dẫn, gạo cũ tứ niên làm thuốc dẫn có thể trị chứng có mới nới cũ.” Nhan Tử La cười nói.

“Còn có phương thuốc như vậy? Vậy còn gạo mới?” Trần phu nhân hỏi, đây không phải là hoàn toàn ngược lại ư?

“Gạo mới là để cho tân nhân mới cưới. Con rể của ta cũng là đối với
thanh mai trúc mã nhớ mãi không quên, thật vất vả kiếm được phương
thuốc, dự định cho hắn, nếu không phải nhìn khuê nữ của mình lấy nước
mắt rửa mặt, cũng không đành lòng! Nếu thuốc dùng được tốt cũng sẽ cho
Bảo nha đầu ăn một ít, kẻo cũng khóc sướt mướt.” Nhan Tử La nói xong
nhìn Trần Mục Phong: “Trần thiếu gia, không biết chuyện làm ăn này ngài
nhận hay không nhận đây?”

“Nhận nhận, cô cô của Bảo nhi cứ yên tâm, chúng ta nhất định tìm được cho ngài.” Trần phu nhân lập tức nói

“Vậy đa tạ.” Nhan Tử La cười nói, sau đó khởi hành đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận