Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

‘Cô cô của Bảo nhi’ vừa cất bước, Trần phu nhân cau mày, nhìn thấy lão công của mình cũng cau mày.

“Chẳng lẽ Bảo nhi thật sự họ Nhan? Nhưng trong kinh thành có trọng
thần họ Nhan không? Buổi tối chúng ta phải đi bái kiến Trương đại nhân
hỏi một chút mới được.” Trần phu nhân nói, Trần lão gia gật đầu.

Kết quả Trương đại nhân không có ở đây, mà đang ở trong cung, lần sau tới thì đã tùy giá biên cương xa xôi.

Nhan Tử La nhảy xuống xe ngựa, vẻ mặt bọn thị vệ giữ cửa rõ ràng là
gặp quỷ, không thể khác được, trang phục Nhan trắc phúc tấn nhà bọn họ
~~~~ trên đường cũng có người ghé mắt nhìn~~~

Trở về viện, Nhan Tử La vui vẻ cười, thật sự là chơi vui quá. Vào
nhà, lại thấy Dận Chân ở đó, hắn nhìn sau đó cười: “Đi ca diễn?” Nhan Tử La chưa thay trang phục, trang phục đang mặc đúng là ~~~ dọa người.

“Mua thuốc dẫn cho ngài. Yên tâm yên tâm, đến tháng chín thì có thuốc uống.” Nhan Tử La kêu Bách Hợp gỡ đôi Kim Tử trên đầu xuống, xoa xoa
cổ.

“Gạo cũ tứ niên?” Dận Chân nghiên đầu suy nghĩ nhìn.

“Ừm, chuyên trị cái bệnh có mới nới cũ kia.” Nhan Tử La đứng đắn nói. Dận Chân mặc kệ, cúi đầu nhìn công văn.

Không lâu sau đại đội nhân mã tùy giá ra kinh. Khuynh Thành… hoa ngôn xảo ngữ, Khang Hy không để ý Tiểu Nguyệt cùng vị hôn phu tương lai tình nồng ý mật, cũng đưa Tiểu Nguyệt theo. Làm hại Tiểu Nguyệt đêm đó liền
vào cung muốn đánh Khuynh Thành, nhưng khi Khuynh Thành nói: “Cửu thúc
cùng hai mỹ nam nọ cũng đi theo.” Tiểu Nguyệt lập tức hoa chân múa tay
vui sướng, vựng vựng hồ hồ đáp ứng, làm như bản thân vội vã từ trong nhà mới chạy tới để tặng đồ cho Khuynh Thành.

Nhan Tử La nhìn trang phục của khuê nữ: “Lại chơi trò nha hoàn tiểu thư à?”

Khuynh Thành gật đầu, để phòng ngừa vạn nhất, còn phải đánh tiếng với hoàng gia gia, bọn thúc thúc bá bá. Hơn nữa cố gắng ít đi lại kẻo lại
đụng tới cái quả hồng thúi kia.

Nhưng vốn dĩ người tính không bằng trời tính. Từ tháng tư ra kinh đến nhiệt hà trên đường đều bình an vô sự, cho nên Khuynh Thành cũng hơi
hơi yên tâm. Đến nơi thì Khuynh Thành cùng Tiểu Nguyệt theo Khang Hy ở
tại Trí Thích điện, ngạch nương nàng thích nước cho nên lôi kéo a mã
nàng chọn chỗ Châu Tử, chỉ là ra vào phiền phức một ít.

Ăn xong cơm trưa, Khuynh Thành hơi mệt, muốn đi tìm ngạch nương thuận tiện ngủ trưa bên bờ hồ cho mát, bèn từ cửa điện của Khang Hy lảo đảo
đi ra. Sơn trang nghỉ hè đã đi nhiều lần cho nên cũng không cảm thấy cái gì mới mẻ, hơn nữa đang mệt liền cúi đầu bước đi.

“Bảo nhi.” Thanh âm ở phía sau kêu lên, Khuynh Thành lờ đi, tiếp tục bước.

“Bảo nhi.” Thanh âm ở trước mắt.

Khuynh Thành liền dự định vòng qua hắn, vì vậy liền từ hành lang nhảy đến xuống mặt đất bằng phẳng bên ngoài.

“Bảo nhi.” Thanh âm vẫn còn trước mắt.

“Có bệnh sao? Cơm không thể ăn bậy, y phục không thể mặc lung tung,
người cũng không có thể nhận thức loạn lên. Biết chưa?” Khuynh Thành cúi đầu nói, rất muốn giẫm lên hai chân hắn.

“Gầy.” Thanh âm kia nói


“Liên quan gì.” Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không nhịn được: “Nhường đường.” Hắn bất động, chỉ mỉm cười nhìn.

“Chặn đường đều là chướng ngại vật trên đường.” Khuynh Thành híp mắt nói

“Ha hả ~~ Bảo nhi cũng rất thú vị.” Tề Mặc Trì nói, hắn thấy Tiểu
Nguyệt khanh khách tùy giá liền nghĩ ngay là Bảo nhi chắc cũng sẽ đi
theo tới.

“Tránh ra.” Khuynh Thành nói

“Bảo nhi sao không ở Hàng Châu?” Tề Mặc Trì hỏi.

“Nhận lầm người.” Khuynh Thành bốc hỏa.

“Mặc kệ có phải hay không, ở đây là tốt rồi ~~~” Tề Mặc Trì cười nói.

“Nói hết? Hết thì nhường đường.” Khuynh Thành dự định từ bên cạnh hắn đi qua.

“Bảo nhi, ta sẽ không bỏ cuộc.” Tề Mặc Trì nghiêng người nhường đường.

“Người điên.” Khuynh Thành cũng không quay đầu lại trực tiếp đi, còn lại Tề Mặc Trì ở đàng kia như có điều suy nghĩ.

Xế chiều Khuynh Thành đều ở chỗ ngạch nương, đến tối phái tiểu thái giám trở về nói buổi tối không quay về.

“Nha đầu, sợ cái quả hồng kia à?” Nhan Tử La cùng Khuynh Thành ôm tây qua ngồi ở bờ hồ ăn.

“Không phải sợ, chán ghét hắn!” Khuynh Thành bẻ một khối lớn bỏ vào trong miệng, quai hàm phình ra hết cỡ.

“Thật là kỳ quái!” Nhan Tử La ra vẻ nghi hoặc.

“Cái gì kỳ quái, ngạch nương?” Khuynh Thành hung hăng cắn tây qua.

“Chuyện kỳ quái năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều. Khuê nữ, có
biết trước kia ngạch nương sợ nhất cái gì hay không?” Nhan Tử La hỏi.

“Ngài a? Ngài sợ sâu, trước kia ngài còn sợ a mã, hiện tại không sợ.” Khuynh Thành nói.

“Sai, sợ nhất không ai chịu cưới ngươi. Bất quá, kỳ quái, không nghĩ
tới dạng như nha đầu cũng có người tranh đoạt? Aiz, không ai hiểu nổi!”
Nhan Tử La cố ý thở dài nói.

“Hừ hừ, ngạch nương, ta chính là hài tử phi thường khả ái, có người
thích cũng không có gì lạ nha!” Khuynh Thành đắc ý dào dạt, ngẩng khuôn
mặt nhỏ nhắn nói

“Khả ái?” Nhan Tử La cười nói.”Cái quả hồng nghe nói cũng không tệ lắm?”

“Da mặt dày, vô sỉ.” Khuynh Thành nói

“~~~” Nhan Tử La trong lòng tính xem lúc nào có thể len lén nhìn mới được.

Ăn xong tây qua, hai người dựa vào nhau ngửa đầu nhìn sao. Mỗi khi có Lưu Tinh bay qua, hai người liền giống như bị điện giật, nhanh chóng
tách ra, đều tự hai tay chắp tay trước ngực cầu nguyện, sau đó lại dựa

vào nhau tiếp tục nhìn sao trời.

“Ngạch nương, ta từng ăn ngủ qua ở ngoài thành Nghi Hưng, còn nhóm
mấy đống lửa nữa.” Khuynh Thành cười nói.”Ngạch nương, bọn ta mười lăm
tháng tám còn đi Tây hồ ngắm trăng nữa ~~~ “

~~~~ bốp ~~~~

“Câm, không được nói thêm nữa, làm ta thèm.” Nhan Tử La trơ mắt nhìn nói.

“Sắp đến mười lăm, mặt trăng lại sắp tròn rồi, ngạch nương.” Khuynh
Thành nói tiếp, kết quả bị ngạch nương đóng gói nàng, kêu người đuổi đến chỗ Khang Hy.

Khuynh Thành cất bước, Nhan Tử La tự mình gác tay nằm trên cỏ ngắm
trăng, trăng sắp tròn, có vẻ như nàng chưa từng thưởng trăng một cách
đúng đắn. Mỗi lần ngắm trăng đều là Dận Chân dẫn theo một đám đông ngắm
trăng, sau đó ăn bánh trung thu, mỗi khi đến lúc đó liền cảm giác được
Dận Chân giống như hồng trường thanh ~~~ đội trưởng tiểu đội nhi tử thê
thiếp.

“Nhìn cái gì?” Một thân ảnh ở bên cạnh hỏi, Nhan Tử La đầu cũng không động: “Đại gia, vớ vẩn, chẳng lẽ là nhìn thái dương a?”

“Ánh trăng có cái gì đẹp?” Dận Chân tiếp tục đứng: “Lạnh, ngồi dậy đi!”

Nhan Tử La vươn tay cho hắn kéo dậy, vỗ vỗ bùn đất, nói: “Thập ngũ chúng ta cũng đi ngắm trăng đi”

“Được.” Dận Chân trở về.

Kết quả, ngày mười lăm nọ không thấy được trăng, bởi vì có mây đen.

Bởi vì Nhan Tử La đối với sơn thủy hữu tình thích thú, cho nên mỗi
ngày rỗi rãnh liền lôi kéo Khuynh Thành đi dạo bên trong sơn trang, xem
hết khu vực hồ nước lại chạy đi bình nguyên nhìn cây, hái hoa, có khi
còn mang theo bọn nha hoàn dạo chơi ngoại thành, khiến cho cảnh trí khu
bình nguyên bị phá hỏng mất. Khuynh Thành bởi vì trời nóng đã sớm đàng
hoàng yên vị ở Trí Thích điện, đôi khi cũng bị Hoàng thái hậu gọi đi
giải buồn. Tiểu Nguyệt vừa mới bắt đầu còn hăng hái đi kiếm người đẹp
nhìn, nhưng trời nóng, thân thể tiểu Dương quý phi liền không chịu được, đổ mồ hôi đầm đìa, cũng đành phải cùng với Khuynh Thành gục ở Trí Thích điện.

“Nóng quá Khuynh Thành.” Tiểu Nguyệt hữu khí vô lực nói

“Còn may! So với Giang Nam còn đỡ hơn rất nhiều.” Khuynh Thành ngược lại vui vẻ ngã đầu nằm ở trên giường.

“Nóng quá nóng quá a, cũng không có cái gì có thể nhìn. Đều tại muội hết ~~~~” Tiểu Nguyệt nói

“Nói cho nghe nha, Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, cứ đi theo hoàng gia gia cam đoan có thể thấy người đẹp.” Khuynh Thành nói

“Thôi đi, vậy thì thấy nhiều nhất cũng là lão đầu tử cùng bọn đại thúc, không có ý nghĩa.” Tiểu Nguyệt nói

“Vậy nói nhỏ với Lý Am Đạt đi, có người đẹp tới gặp hoàng gia gia

phải đi xem.” Khuynh Thành đề nghị, Tiểu Nguyệt ánh mắt lòe lòe phát
quang.

Không đợi ra khỏi cửa thì Tứ Hỉ đến, Khang Hy cho gọi hai người đi ăn kem hạnh nhân ướp lạnh, hai người liền nhảy xuống đất đi đến chánh
điện. Khang Hy thấy trang phục Khuynh Thành thì trợn mắt, nha đầu này từ khi cung liền cải trang tiểu cung nữ, đến nơi cũng yên phận thật sự,
cũng không sôi nổi giống như trước kia.

“Ăn đi, không phải nóng sao?” Khang Hy nói

“Hoàng gia gia thật tốt.” Tiểu Nguyệt cười híp mắt ăn.

“Hoàng gia gia, có phải cây vải cũng nên đến hay không?” Khuynh Thành hỏi, muốn ăn cây vải.

“Sắp tới, chờ đi. Toàn đòi ăn những thứ không có này.” Khang Hy nói

“Hoàng gia gia, nhân gia còn không muốn ăn tăng thành quải lục ~~~~” Khuynh Thành cười hì hì nói

“Tiểu cung nữ còn đòi ăn tăng thành quải lục? Nghĩ đi!” Khang Hy cười nói, “Còn muốn cải trang tới khi nào?”

“Tới khi hồi kinh.” Khuynh Thành mếu máo, làm như là mình nguyện ý
cải trang vậy, nếu không phải tại quả hồng thúi kia thì đâu cần ẩn núp
như con chuột vậy chứ!

Tiểu thái giám ở bên ngoài bẩm báo Tề Mặc Trì Đa Nhĩ Tể đợi bên ngoài rất lâu rồi. Vừa nghe thấy, Khuynh Thành đảo ánh mắt nhảy xuống đất,
rất nhanh vọt đến phía sau, còn lại Tiểu Nguyệt ánh mắt lòe lòe phát
quang, rốt cục có thể nhìn người đẹp, xem ra đi theo hoàng gia gia còn
có chỗ tốt.

Tề Mặc Trì đi vào thỉnh an Khang Hy, Khang Hy cho hắn ngồi, lại cho
cung nữ ban kem ướp lạnh cho hắn, Tề Mặc Trì lập tức lại đứng lên tạ ơn.

“Tề Mặc Trì, trẫm không chuẩn cho ngươi đi trấn thủ Cát Tư Khẩu, ngươi không có nghĩ gì chứ?” Khang Hy cười hỏi.

“Tề Mặc Trì không dám, Hoàng thượng làm gì tất nhiên là có đạo lý của hoàng thượng.” Tề Mặc Trì nói

“Phải, không sai. —— trẫm rất xem trọng chuyện này. Chỉ có điều còn
chưa tới lúc, ngươi hãy ở lại bên cạnh trẫm trước đi!” Khang Hy nói

“Vi thần tạ Hoàng thượng.” Tề Mặc Trì lại nói: “Vi thần có việc muốn cầu xin Hoàng thượng thành toàn.”

Khang Hy ánh mắt hơi chút mị mị, sau đó hỏi: “Chuyện gì? Không phải là coi trọng khanh khách nhà ai đấy chứ?”

“Không phải khanh khách, là ~~~~ là thị nữ của Tiểu Nguyệt khanh
khách. Vi thần ~~~~” Tề Mặc Trì vẫn chưa nói xong, chợt Tiểu Nguyệt nói: “Thị nữ? Coi trọng thị nữ?” Thanh âm cực kì bị tổn thương.

“Thị nữ thì nói với khanh khách là được, còn cần phải phiền đến trẫm?” Khang Hy cười hỏi.

“Không, Hoàng thượng, vi thần muốn xin Hoàng thượng đáp ứng —— đáp ứng ban cho danh phận chánh thức.” Tề Mặc Trì nói

“Thị nữ thì làm sao phải có danh phận, mang về làm thiếp là được.” Khang Hy nói.

Tề Mặc Trì quỳ một gối xuống đất: “Hoàng thượng, tuy là thị nữ, nhưng hoạt bát lanh lợi, thông minh khả ái, vi thần thập phần yêu thích, cho
nên muốn thỉnh Hoàng thượng ban cho danh phận chánh thức.”

“Danh phận chánh thức? Có ý gì? Không phải còn muốn cho làm phúc
tấn?” Khang Hy cố ý nhíu mày, lại nhìn Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, không
quản giáo tốt thị nữ sao, còn có kẻ dám trèo cao?”

“Hoàng gia gia, còn nào biết gì đâu a!” Tiểu Nguyệt mếu máo.

“Tề Mặc Trì, thị nữ đó tên gọi là gì? Trẫm muốn nhìn một chút” Khang Hy hỏi.


“~~~ gọi là Bảo nhi.” Tề Mặc Trì nói

“Bảo nhi?” Tiểu Nguyệt nhìn Khang Hy, “Hoàng gia gia, đó là nha đầu của ngài, ngài tự xem đi.”

Tề Mặc Trì sững sờ, nha đầu của hoàng thượng? Bảo nhi dĩ nhiên là
cung nữ hầu hạ hoàng thượng? Hơn nữa nghe ý tứ của Tiểu Nguyệt khanh
khách, dĩ nhiên cũng là cung nữ thập phần đắc ý, khó trách Tiểu Nguyệt
khanh khách cho ngồi ở bên người.

“Tề Mặc Trì, cùng cung nữ trong cung có tư tình đã biết tội chưa?” Khang Hy nặng giọng.

“Hoàng thượng, là lỗi của vi thần, không quan hệ với Bảo nhi.” Tề Mặc Trì lập tức nói

“Hừ! Không quan hệ cũng khó trốn trách tội. Tiểu Nguyệt, đi dẫn người mang nha đầu kia đánh hai mươi bản tử cho trẫm.” Khang Hy nhìn về phía
Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt gật đầu.

“Hoàng thượng, vi thần nguyện thế Bảo nhi bị đánh, xin Hoàng thượng tha cho Bảo nhi.” Tề Mặc Trì hai đầu gối quỳ xuống đất.

“Cũng không thể tha, tội dâm loạn cung đình ~~~~ hừ!” Khang Hy hừ giọng, thái giám bên cạnh nhẹ nhàng run run.

“Vi thần nguyện ý ~~~” Tề Mặc Trì vẫn chưa nói xong, chỉ thấy bình
trà nhỏ vọt tới trước mặt mình, chống nạnh, trong đôi mắt ánh lên tia
lửa nguy hiểm: “Nguyện ý, nguyện ý con khỉ nha. Nguyện ý để làm chi? Có
cừu oán mười tám đời với ta có phải hay không? Làm sao mà cứ chạy đến
hại ta? Quả hồng ngươi không đi hả, có tin hay không, nếu là còn dẫn xác đến, ta sẽ đem giẫm thành quả hồng nát bét bỏ vô tù.”

“Bảo nhi, trước mặt hoàng thượng không được vô lễ.” Tề Mặc Trì nói

“Bảo nha đầu, thật là, thành bộ dáng gì nữa.” Khang Hy nói

“Hoàng gia gia, cái tên quả hồng thúi này nhất định phải cướp nhân
gia làm tiểu lão bà, làm hại nhân gia bị buộc lập gia đình, hại nhân gia bị mắng là tiểu hồ ly tinh không biết xấu hổ, hoàng gia gia, người cho
hắn đi cổ tháp sung quân đi.” Khuynh Thành chạy đến bên cạnh Khang Hy
cáo trạng tố khổ, thuận tiện làm cho Tề Mặc Trì biết đường rút lui.

~~~ sấm sét vang ầm ầm ~~~~ bên tai Tề Mặc Trì, Bảo nhi hiển nhiên là khanh khách ~~~ thật là tốt ~~~

“Thật sự?” Khang Hy nhìn cháu gái, vẻ mặt phẫn nộ.

“Đương nhiên là thật sự, hoàng gia gia, nói cho ngài biết, hắn là đại sắc lang, thấy mỹ nữ xinh đẹp đứng đầu bảng liền sắc tâm đại động, thừa nước đục thả câu, da mặt dày thật sự.” Khuynh Thành cũng phẫn nộ nói

“Đứng đầu bảng ở đâu?” Khang Hy hỏi.

“Chính là ở Kim Lăng phong nguyệt – ~~~” Khuynh Thành đột nhiên im miệng, đảo con ngươi: “Nhân gia nghe… “

“Nha đầu vô liêm sỉ!” Khang Hy lông mi nhíu chặt, sau đó ra quyết
định: “Lý Đức Toàn, mang nha đầu vô liêm sỉ này ra đánh hai mươi bản tử, sau đó đưa đến tây sảo gian đi.”

“Hoàng gia gia ~~~~” Nước mắt Khuynh Thành rớt ra, lập tức bày khuôn
mặt nhỏ nhắn: “Hoàng gia gia, ngài không thích bảo bối có phải hay
không? Trước đó vài ngày ngài kêu a mã đánh, bây giờ lại kêu Lý Am Đạt
đánh ~~~ hoàng gia gia, ngài chán ghét con có phải hay không? Hu hu hu
~~~ thật đáng thương ~~~~ bị người khác khi dễ, hoàng gia gia cũng không thay nhân gia làm chủ, còn muốn đánh ~~~~ ngạch nương ~~~ nãi nãi ~~~~” cũng không lau nước mắt, một mực lên tiếng khóc lớn. Tiểu Nguyệt ở bên
cạnh lắc đầu.

“Lý Đức Toàn, đi lấy bản tử, trẫm tự mình động thủ.” Khang Hy nói

Tiếng khóc Khuynh Thành càng kinh thiên động địa.

“Đi, gọi a mã ngạch nương nó tới đây cho trẫm.” Khang Hy phân phó, tức thì tiểu thái giám chạy vội đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận