Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đúng lúc đó có người hầu đến báo thức ăn đã chuẩn bị xong, mời Hoàng
thượng di giá, trở lại phòng khách, thức ăn chuẩn bị điển hình là cơm
rau dưa, Khang Hy ngồi xuống trước, sau đó mọi người mới cẩn thận ngồi
xuống.

Khang Hy ăn cơm, cau mày, hỏi: “Gạo cũ?” nhà lão Tứ không phải quá tiết kiệm chứ?

Nhan Tử La nhếch miệng, miệng lão đầu quả thật sành sõi, chỉ là nhầm lẫn thôi

“Hoàng thượng, nô tỳ lấy nhầm gạo, xin ngài bỏ qua cho nô tỳ đi.” Nhan Tử La cúi đầu nói

“Nhầm Lấy nhầm gạo?” Chẳng lẽ các ngươi bình thường đều ăn gạo cũ?” Khang Hy nhìn Dận Chân.

“Hoàng thượng, có khổ mới nhớ lại tư vị sung sường mà! Hơn nữa cũng không phải thường ăn.” Nhan Tử La nói cho qua.

“Có khổ mới nhớ lại tư vị sung sướng? Đây là gạo để mấy năm? Làm khó
rồi, gạo này còn có thể tìm được, so sánh gạo mới còn quý hơn?” Khang Hy nói

“Ha hả ~~~” Nhan Tử La không nói, giả bộ ngu.

Khang Hy tiếp tục gian nan ăn cơm, Nhan Tử La nhìn chăm chú lão công của mình, hừ hừ, không tin ngươi nuốt trôi ~~~~

Cơm nước xong, Khang Hy dẫn theo mọi người trở về, thuận tiện các vị A ca cũng đưa hài tử của mình về. Chỉ còn lại có Dận Chân, hai tiểu lão
bà, khuê nữ, nam tử, cháu trai, Trần lão gia, Trần phu nhân cùng Trần
Mục Phong. Hoằng lịch đòi ngủ trưa, cho nên Nữu Hỗ Lộc Thị dẫn hắn đi ra ngoài, Thành Cổn Trát Bố cùng Khuynh Thành ngồi hai bên người Nhan Tử
La.

“Nha đầu, qua ngồi cạnh mẹ chồng đi.” Nhan Tử La nói Khuynh Thành

“Ngạch nương bất công.”

“Đó là vì Bố Bố bảo bối sau này có thể dưỡng lão, ngươi có thể sao? Ai, cũng là chỉ có nhi tử tốt!” Nhan Tử La cố ý thở dài nói

Khuynh Thành ngồi bên người Trần phu nhân, giống như thường ngày ôm cánh tay Trần phu nhân, xem nhẹ Trần Mục Phong.

“Khuyển tử được Vương gia, phúc tấn ưu ái, thảo dân không biết cảm tạ như thế nào.” Trần lão gia nói

“~~~” Dận Chân do dự: “Không có gì ưu ái hay không ưu ái, bọn họ ở Hàng Châu đã thành thân, cũng coi như người nhà.”

“Khuyển tử thật sự là trèo cao khanh khách.” Trần lão gia rất thành khẩn nói

“Người nhà cả, chỉ cần tương lai các người không hối hận, không đem
khuê nữ trả về bắt chúng ta nuôi thì đã rất cảm tạ.” Nhan Tử La cười
nói.

“Không đâu, tuyệt đối sẽ không, ta xem Bảo nhi như là con ruột của
mình.” Trần phu nhân vội nói, lập tức nhớ ra nói lại: “Xin lỗi phúc tấn, dân phụ mạo phạm.”

“Nghe nói ngài cũng họ Nhan, ngài lớn tuổi hơn ta một chút, nếu không ngại ta gọi ngài là tỷ tỷ đi, chúng ta coi như là thân càng thân. Ngài
sau này cũng đừng dân phụ dân phụ, kêu một tiếng muội muội là được.”
Nhan Tử La nói

“Dân phụ không dám!” Trần phu nhân nói

“Ngài không dám hay là khinh thường đây? Biết ta chỉ là tiểu thiếp, ngài nhìn không quen có phải hay không?” Nhan Tử La nói

“Cô cô, ngạch nương làm bộ đó.” Khuynh Thành nói

“Phúc tấn, ngài đừng hiểu lầm, dân phụ không có ý đó.” Trần phu nhân
vội nói: “Chỉ là phúc tấn tôn quý, dân phụ không dám với cao.”

“Tiểu lão bà thì có cái gì tôn quý, quyết định như vậy đi, Nhan tỷ tỷ.” Nhan Tử La cười nói.

“Tạ phúc tấn ưu ái.” Trần phu nhân nói xong cẩn thận ngồi xuống.

“Không ~~~” vừa mới nói được một chữ bỗng Nhan Tử La đứng lên che

miệng chạy ra ngoài, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng nôn khan, bọn
nha hoàn nhanh chóng đi ra ngoài, Trần phu nhân cũng đi theo ra ngoài
nhìn, Nhan Tử La xấu hổ nhìn Trần phu nhân cười cười: “Khiến tỷ tỷ chê
cười.”

“Phúc tấn ngài là…?” Trần phu nhân nhìn bụng Nhan Tử La.

“Chắc là vì gần đây mới hồi kinh nên thủy thổ không quen! Vừa rồi còn bị xác con rắn huyết nhục mơ hồ dọa một trận.” Nhan Tử La cười nói.

“Ngài chẳng lẽ là ~~~ có chăng?” Trần phu nhân hỏi.

“Có? Có cái gì? A? —— ngài đừng nói giỡn, đã mấy tuổi rồi.” Nhan Tử La và Trần phu nhân cười vào phòng khách.

“Người đâu, truyền thái y.” Dận Chân nói. Lập tức đã có người chạy vội đi.

“Cô cô, ngạch nương có, có cái gì?” Khuynh Thành nháy mắt nhìn ngạch nương của mình, có cái gì?

“Cái ~~~” Trần phu nhân có chút không tự nhiên, không biết có nên nói với khanh khách loại chuyện này hay không.

“Hỏi cái gì mà hỏi? Người còn chưa lớn đã nhiều chuyện. Yên lặng đợi đi.” Nhan Tử La nói.

Không lâu sau, có người dẫn thái y vào, cung kính bắt mạch, sau đó
kích động quỳ xuống trước Dận Chân dập đầu chúc, tất cả nha hoàn trong
phòng đều quỳ xuống.

Chỉ phụ nữ có thai kia là mang vẻ mặt không tin được: “Thái y, không
nhìn lầm chứ? Có thể xác định không? Thật là xác định được sao? Là
chuyên khám phụ khoa sao?~~”

“Trọng thưởng.” Dận Chân nói, tức thì nha hoàn đi chấp hành.

“Cũng tìm người khác xem lại mới được, sao có khả năng a ~~~” Nhan Tử La bĩu môi, lần trước thái y đã ám chỉ không hy vọng ~~~~

“Thái y, sáng mai dọn vào trong phủ đi, chiếu cố Nhan chủ tử, ngàn vạn lần cẩn thận.” Dận Chân nói, thanh âm có chút nóng nảy.

“Dạ, hạ quan biết.” Thái y đứng dậy lui xuống đi.

Khuynh Thành chạy tới sờ sờ bụng của lão nương: “Ngạch nương, lão
bạng sinh châu ~~~ ngạch nương, ngài hãy sinh đệ đệ cùng muội muội luôn
đi?”

~~~ bốp ~~~~~

“Là heo hay sao có thể sinh nhiều như vậy?” Nhan Tử La đảo ánh mắt, “Xem thái y này chắc là tên lường gạt ~~ “

“Phúc tấn, xem ra là thật đó, mới vừa rồi cầm tay của ngài, phát hiện thật sự nóng, đây đúng là trạng thái mang bầu rồi.” Trần phu nhân cười
nói.

“A? Còn tưởng rằng bản thân cảm lạnh nữa chứ?” Nhan Tử La nhỏ giọng nói thầm

“Một lát trở về phủ, Bách Hợp, thu thập đồ.” Dận Chân nói

“Không trở về.” Nhan Tử La không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, “Nghe
phụ nữ có thai tâm tình không tốt sẽ động thai khí, không quay về, trở
về áp lực.”

“Được!” Dận Chân nói, sau đó nhìn Bách Hợp: “Phái người hồi phủ gọi
mười người nha hoàn, bốn người bà mụ, đưa đầu bếp trong vườn đến đây.
~~~~ “

“Khoan! Bách Hợp đứng lại.” Nhan Tử La xen lời, chuyển suy nghĩ, “Tứ gia, nói chuyện chút đi.”

“Tốt nhất đừng làm loạn.” Dận Chân nhìn nhìn, sau đó bị Nhan Tử La lôi đi.

Đến lúc bọn họ trở lại thì mặt Dận Chân xanh mét, Nhan Tử La thì thần thái tung bay. Bọn người Trần lão gia thập phần buồn bực.


Nhưng rất nhanh bọn họ liền không buồn bực, là nhờ quyết định lên
đường về Hàng Châu, tất cả đồ dùng của Nhan Tử La cũng bị đưaTrần phủ,
Dận Chân còn tự mình tới cửa nhờ vả bọn họ hỗ trợ chiếu cố Nhan Tử La.

Buổi tối, thuyền cặp bờ, ăn cơm xong, ngạch nương của Khuynh Thành đi ngủ một giấc, Trần phu nhân tự mình chiếu cố. Khuynh Thành và Trần Mục
Phong đến bên ngoài khoang thuyền nhìn cảnh đêm.

Khuynh Thành đặt mông ngồi xuống trên ở boong thuyền, “Cô cô hiện tại coi ngạch nương như khuê nữ vậy. Đại ca, ngồi đi!” Trần Mục Phong cũng
ngồi xuống, Khuynh Thành liền ôm lấy cánh tay của hắn: “Đại ca, vui vẻ
không?”

“Sao?” Trần Mục Phong nhìn.

“Không vui à? Là vì không muốn cưới ta à?” Khuynh Thành nheo lại ánh mắt.

“Nói bậy bạ cái gì!” Trần Mục Phong nhẹ giọng mắng.

“Bất quá, coi như không muốn cũng không còn biện pháp hối hận. Đã định rồi.” Khuynh Thành cười híp mắt nói

“Tốt!” Trần Mục Phong nói, trong lòng ấm áp.

“Đại ca, có thể sẽ không nhớ gậy trúc không?” Khuynh Thành hí mắt.

Trần Mục Phong không lên tiếng. Trúc Uẩn? Cái tên dĩ nhiên có chút xa lạ, từ khi Bảo nhi trốn đi, bản thân lên đường đuổi theo đến Bắc Kinh,
trong tâm trí đều tràn đầy hình ảnh của Bảo nhi, Bảo nhi – khóc, Bảo nhi – cười, Bảo nhi – làm nũng, Bảo nhi – vô lại, Bảo nhi – cười khẽ, Bảo
nhi – sắc bén, Bảo nhi – đắp người tuyết, Bảo nhi – cải trang, Bảo nhi
..v.v ~~~~~

“Hừ hừ! Nói cho Trần đại thiếu gia biết, sau này tốt nhất đừng nghĩ,
nếu không sẽ không may.” Khuynh Thành quay qua mặt Trần Mục Phong, “Là
trượng phu của Nhan Khuynh Thành, huynh.”

“Ừ, được!” Trần Mục Phong rất nghiêm túc đáp, “Sẽ cùng Trúc Uẩn rõ ràng.”

“Không thành ý. Trần đại thiếu gia bây giờ không chịu trách nhiệm! Ai nha, cả thanh mai trúc mã cũng có thể không ần, vậy sau này có phải
cũng sẽ dễ dàng thay lòng đổi dạ cũng không cần ta hay không nha?”
Khuynh Thành cau mày, làm bộ rất nghiêm túc.

“Bậy bạ! Lòng đại ca sẽ không thay đổi.” Trần Mục Phong nói

“Không được không được, ngạch nương nói người đáng tin, heo đều biết leo cây.” Khuynh Thành cười nói.

Trần Mục Phong cau mày, ngạch nương của Bảo nhi nhất định phải dạy nữ nhi như vậy sao?

“Cảm thấy đại ca sẽ thay lòng đổi dạ sao?” Trần Mục Phong nhìn Khuynh Thành.

Khuynh Thành lắc đầu: “Không biết, nhưng là, nếu như thay lòng đổi dạ, ta cũng sẽ không nương tay ~~~ ha ha ~~~ “

“Điêu ngoa.” Trần Mục Phong kéo nàng ngồi đàng hoàng lại.

“Đại ca, có chuyện phải nói cho huynh. Kỳ thật gậy trúc hồi năm bốn
mươi bảy có bò lên trên giường của a mã trong phủ Thập Tam thúc, bất quá ~~~” Khuynh Thành ngẩng đầu, ngẫm lại: “Bất quá, có phát sinh chuyện gì hay không cũng không ai biết được ~~~~ “

Lông mi Trần Mục Phong đều nhanh vặn vẹo.

“Thật sự?” Trần Mục Phong hỏi, “Vậy vì sao a mã không nạp vào phủ?”

“Là thật. Có điều cũng không thể trách a mã, lúc ấy a mã đang cùng
ngạch nương giận dỗi, ở phủ Thập Tam thúc uống say, rốt cuộc gậy trúc
chủ động câu dẫn a mã.” Khuynh Thành mếu máo: “Hừ, lúc ấy Thập Tam thúc
chỉ là bảo nàng ta bắt chước bộ dáng của ngạch nương đứng ở bên cạnh,
nhưng mà nàng ta ~~ coi trọng a mã, cho là có thể…, cho nên ~~~ “


“Bảo nhi, a mã tại sao không chịu trách nhiệm?” Trần Mục Phong lạnh lùng hỏi.

“Chịu trách nhiệm? Bọn họ không phải như ý nguyện nhập kỳ tịch sao?
Còn muốn phụ cái gì trách cái gì? Có muốn phát sinh cái gì cũng không
được ~~ a mã uống nhiều rượu như vậy.” Khuynh Thành nói.

Trần Mục Phong nhìn Khuynh Thành.

“Không cần dùng cái loại ánh mắt hoài nghi này nhìn. Đối phó với hạng người như vậy thì ta cần gì yêu cầu người nhà phí tâm tư bịa chuyện.
Chỉ cần cho nàng cái nàng muốn là được, có đúng hay không?” Khuynh Thành vân đạm phong khinh nói, “Từ lúc năm tuổi ta đã bắt đầu ở bên cạnh
hoàng gia gia, cũng đã bắt đầu thói quen làm sao tính toán với người
khác, đối phó gậy trúc căn bản chỉ là một bữa ăn nhẹ. Nếu là thật muốn
gạt người sẽ bịa ra một lý do thật hay đem gả đi là xong. Bất quá, hiện
tại nàng ta cũng coi như được đền bù tâm nguyện, rốt cục cũng coi như
được vào phủ, có điều, a mã rất ghét người khác tính toán với người, cho nên~~ “

Trần Mục Phong nhìn Khuynh Thành.

“A mã không đồng ý, có điều ngạch nương kiên trì, mọi người đều rất
thương cảm, dù sao nhà chúng ta cũng không sợ nuôi nhiều người, cho vào
phủ cũng tốt.” Khuynh Thành nói

“Bảo nhi, chuyện này xảy ra lúc nào?” Trần Mục Phong hỏi.

“Hồi tháng tư gậy trúc đã vào phủ, ở tại tây giao viện, hiện giờ theo di nương niệm Phật tụng kinh. Đợi tâm tình a mã tốt lên, có lẽ sẽ đem
hai người họ thưởng cho người khác!” Khuynh Thành nói

“Tháng tư?” Trần Mục Phong nheo mắt lại, vậy trễ nhất là cuối tháng
hai hoặc đầu tháng ba Trúc Uẩn đã lên đường vào kinh, chỉ chậm hơn hắn
khoảng hơn nửa tháng, chẳng lẽ ~~~

“Sắp đặt?” Trần Mục Phong khẩu khí bất thiện.

“Không phải! Là hoàng gia gia, a mã. Nếu như ngạch nương không cho
vào phủ, có lẽ ~~~ sẽ không có ở đây. Đầu tháng ba ta mới biết được, Nhị ca nói cho -.” Khuynh Thành nói

“Mục Vân? Viết thơ cho Mục Vân?” Khẩu khí càng thêm bất thiện.

“Cái…kia ~~ muốn hỏi một chút huynh có tìm ta hay không mà ~~~~~” giọng Khuynh Thành nhỏ bớt một ít.

“Kết quả thì sao?” Khẩu khí hơi hơi hòa hoãn.

“Kết quả nghe nói đã tới kinh thành, thật vui vẻ!” Khuynh Thành cười, “Nhưng hoàng gia gia không nói cũng không dám đi tìm, không thể làm gì
khác hơn là trốn ở trong cung. Đại ca, sẽ không nổi giận chứ?”

“Thì sao?” Trần Mục Phong hỏi. Người hoàng tộc quả thật rất có thể đã sắp đặt.

“Nổi giận cũng đành chịu thôi! Tam bá, Ngũ thúc bọn họ cũng đều là phụng chỉ hành sự, đừng trách bọn họ!” Khuynh Thành làm nũng.

“Cũng biết sao?” Trần Mục Phong cúi đầu nhìn.

Khuynh Thành lại lắc đầu: “Không biết, nhưng đoán được. Hoàng gia gia bọn họ thích kiểu khảo nghiệm người khác. Lúc gả Tiểu Nguyệt tỷ tỷ ban
đầu Tạ đại thiếu gia cũng là bị bọn họ khảo nghiệm.”

Trần Mục Phong không nói gì, nếu như ban đầu gia gia, bọn thúc thúc
bá bá này không có thiện cảm với hắn, vậy thì hắn có khả năng vĩnh viễn
không được thấy Bảo nhi, nghĩ đến đó, cánh tay hắn vòng qua bả vai Bảo
nhi tự động siết chặt.

“Đại ca, lạnh a?” Khuynh Thành nghi hoặc hỏi, cũng không lạnh mà ~~~

“Không, đại ca sợ không được gặp muội.” Trần Mục Phong nói.

“Không đâu, đại ca. Lúc lễ vạn thọ của Hoàng gia gia người đã đáp ứng cho ta tự tuyển ngạch phụ, cho nên coi như hoàng gia gia bọn họ không
thích cũng chỉ có thể theo ý ta.” Khuynh Thành cười híp mắt nói. Trần
Mục Phong nhướng mày.

“Vì ta tặng lễ vật khiến cho Hoàng gia gia đặc biệt vui vẻ, cho nên
người đáp ứng nha!” Khuynh Thành khoa trương nói “Hơn nữa, ngạch nương
cũng rất thích, ngạch nương nói đồng ý, a mã sẽ không phản đối, sẽ nghĩ
tất cả biện pháp khiến cho Hoàng gia gia đồng ý.”

“Bảo nhi, ~~ có thể hối hận hay không? Sau này không phải là công
chúa nữa.” Trần Mục Phong hỏi, không chỉ phong hào, còn có địa vị quận
vương đích phúc tấn.


“Sẽ không nha! Công chúa vốn là ta cũng không còn nhiều hứng thú, hơn nữa ngạch nương cũng không muốn ta làm công chúa, vừa đúng lúc.” Khuynh Thành nói

“Bảo nhi ~~~” Trần Mục Phong ôm nàng vào lòng.

“Cho nên, sau này đối với ta không tốt, ta nhất định sẽ không bỏ qua, đại ca.” Khuynh Thành cười trộm.

“Được!” Trần Mục Phong nói

“Đại ca, không đổi chữ khác được sao?” Khuynh Thành đảo con mắt.

“Tốt!” Trần Mục Phong nói

~~~~~~

“Đại ca nói chuyện thật nhàm chán, buồn ngủ quá.” Khuynh Thành từ
trong lòng hắn chui ra, đứng lên, vỗ vỗ cái mông đi vào khoang thuyền.
Trần Mục Phong ở phía sau cười, ngạch nương là một tai họa, nhưng xem ra đối với hắn, tiểu tai họa chính là bảo bối.

Kênh đào Kinh thành – Hàng Châu, trên thuyền hoa, ba người nói trong khoang thuyền nói chuyện.

“Ngạch nương, sao a mã lại đồng ý cho ngài rời khỏi nhà?” Khuynh
Thành ôm cánh tay Trần phu nhân, hiện tại nàng không dám ôm ngạch nương.

“Ha hả, đương nhiên là bởi vì cái bụng. Cái gì hắn đều phải đáp ứng.” Nhan Tử La cười nói.

“Khó trách sắc mặt a mã khó coi như vậy. Ngạch nương, vậy ngài đến lúc nào trở về?” Khuynh Thành hỏi.

“Trở về? Ai phải trở về? Giang Nam cảnh đẹp, nhiều mỹ nhân, còn trở
về làm chi?” Nhan Tử La cười vỗ vỗ mặt nữ nhi của mình: “Ban đầu lúc Mẫn cô cô của ngươi đi lấy chồng, ta đã dự định theo làm của hồi môn, đáng
tiếc không được. Lẽ ra lúc đó dù t cũng phải nắm lấy cơ hội.”

“Ngạch nương, ý của ngài là ~~~~ không cần a mã?” Khuynh Thành trợn
to ánh mắt, ngạch nương muốn ra ngoài chơi thì có thể lý giải, nhưng mà
~~~~ cả a mã cũng không muốn ~~~ có phải quá đáng hay không.

“Sinh mệnh thành đáng quý, tình yêu giới càng cao. Nhược vi tự do cố, hai người đều có thể phao. Khuê nữ.” Nhan Tử La sờ sờ bụng: “Hơn nữ,
trong bụng ta còn có hài tử này, a mã ~~~~ nhường cho đám người của hắn
đi! Cũng không hiếm lạ gì.”

“A mã thật đáng thương!” Khuynh Thành nói

“Ta mới là đáng thương có được hay không, khuê nữ? Tuổi thanh xuân
đẹp nhất đều bị nhốt trong cái lồng sắt rồi, thừa dịp có thể bay còn
không vội vàng bay ra, mang theo khuê nữ nhi tử đi vân du.” Nhan Tử La
cười híp mắt nói.

“A mã sẽ không cho ngạch nương đi quá xa. Hơn nữa nếu như sinh con trai a mã nhất định sẽ mang người trở về.” Khuynh Thành nói.

Kết quả ngạch nương từ trong tay áo lấy một trang giấy đưa qua “Tự xem đi!”

Khuynh Thành mở tờ giấy ra cùng Trần phu nhân nhìn, xem xong, hai người nhìn Nhan Tử La.

“Phúc tấn, đây là…?” Là hưu thư, Trần phu nhân khiếp sợ.

“Ngạch nương, ngài buộc a mã viết phải không? Khó trách sắc mặt a mã
xanh mét.” Khuynh Thành cười híp mắt nói, “Ngạch nương, sau này ta gọi
là Nhan Khuynh Thành, nghe rất tốt, bất quá khí thế hơi kém.”

“Đừng có bịt tai trộm chuông đi, diện mạo ngươi như vậy nhiều lắm chỉ là thanh tú, cũng may là nhờ họ của ngạch nương ta nên tài lộ tương đối đẹp mắt.” Nhan Tử La trợn mắt: “Nếu như lại sinh một đứa con gái liền
gọi Nhan Khuynh Quốc, sinh hai đứa tiếp theo liền gọi Nhan Bế Nguyệt. Dù sao xem như nữ nhi có phúc khí, mỗi người đều là Đại mỹ nhân, ha ha.”

“Ngạch nương à, có phải quá đáng hay không, chúng ta cũng không theo
họ a mã?” Trong giấy viết cho dù sinh nam tử cũng không theo họ Ái Tân
Giác La.

“Để nghĩ xem? Vậy cho trở về là được. Dù sao bị hưu, hơn nữa a mã
ngươi cũng cần phải dâng tấu chương. Tóm lại là không về, sau này phải
giữ lại dưỡng lão.” Nhan Tử La cười híp mắt.

“Không trách được ngài muốn hai mươi vạn lượng, ngạch nương, ngài có phải đã sớm có dự định hay không?” Khuynh Thành nheo mắt.

“Ha hả ~~~~” Nhan Tử La không nói, đứng lên đi đến bên ngoài khoang thuyền hóng mát.

——CHÍNH VĂN HOÀN——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận