Thang máy đi lên.
Đến tầng, cánh cửa kim loại lại mở ra lần nữa.
Khu vực công cộng được nhân viên vệ sinh quét dọn sạch sẽ không dính chút bụi, gạch men sứ ốp tường sáng bóng đến mức phản quang, trên bệ cửa sổ đặt chậu lan hồ điệp màu trắng, thanh nhã, thuần khiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong không gian rộng rãi tràn ngập mùi huân hương.
Hương thơm hòa quyện vào tâm hồn, không giống như trong trung tâm mua sắm ở tỉnh lẻ chỉ biết dùng các loại máy làm mát không khí rẻ tiền.
Dì út đã sớm đứng đợi bên cạnh cửa, bà ấy mặc chiếc váy len màu đen.
Bà ấy gầy đi đôi chút, lối trang điểm tinh xảo cũng không che được sự mệt mỏi trong mắt.
Không đợi Thang Yểu lên tiếng hỏi, dì út đã chủ động mở miệng, nói rằng lần này chuyển nhà thật đúng là làm khổ người ta, tối hôm qua bà ấy còn thức đêm để làm gấp một đơn hàng, mệt chết mất rồi.
Có lẽ là bản thân quá mức mẫn cảm, cô luôn cảm thấy dì út nói lời này trước là để chặn lại những nghi vấn còn chưa kịp nói ra của cô.
Giống như giấu đầu hở đuôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc miên man suy nghĩ, dì út đã đi tới, mỉm cười kéo Thang Yểu vào nhà: “Đứng ngốc ở đó làm gì hả? Mau vào nhà đi, dẫn cháu đi xem chỗ ở mới của dì út.” Diện tích của khu bất động sản này lớn đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Trong nhà trang trí theo phong cách tối giản, màu sắc nhẹ nhàng, tầm nhìn càng rộng mở hơn.
Trên bàn trà lớn hình chữ nhật có đặt bánh kem nhỏ fondant 4 tấc, vừa nhìn đã biết là do chính tay dì út làm.
Trong bình gốm có pha hồng trà kiểu Anh, dì út vui vẻ nói: “Yểu Yểu ngồi xe lửa cả đường chắc đã mệt rồi, chúng ta uống trà chiều trước, cháu nghỉ ngơi một lát rồi ra ngoài ăn cơm.” Một người phụ nữ chậm rãi bước ra từ trong phòng, mặt mày mang theo ý cười, trông qua cũng trạc tuổi mẹ Thang Yểu.
Người phụ nữ nhận lấy chiếc áo lông vũ mà Thang Yểu cởi ra, định giúp cô treo lên. Hành động này khiến Thang Yểu cảm thấy rất ngại ngùng, cô bối rối nhìn về phía dì út.
“Là dì giúp việc trong nhà, mỗi buổi chiều đều đến đây, cháu gọi bà ấy một tiếng ‘dì Đường’ là được, đưa áo lông vũ cho bà ấy đi.”
Thang Yểu lúng túng mở miệng: “Cảm ơn dì Đường ạ.” Người phụ nữ được gọi là “dì Đường” treo áo lông vũ lên, sau đó lại muốn tới xách chiếc vali.
Thang Yểu khó mà thích ứng được trước sự chu đáo ân cần này của một trưởng bối xa lạ, bên tai nóng hết cả lên. Cô nắm chặt lấy tay cầm của vali, lắc đầu: “Để cháu tự làm ạ…”
Đây là một thế giới mới lạ, mới đến mức khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Biệt thự, dì giúp việc…
Những điều này đã từng cách rất xa với gia đình bình thường như bọn họ.
Những nghi vấn trong lòng ngày càng sâu hơn khiến Thang Yểu mờ mịt, cô lo lắng băn khoăn đặt chiếc vali nặng nề xuống.
Vali bị nhồi nhét quá đầy, khóa kéo mới mở ra một nửa đã có đồ vật rơi ra ngoài.
Dì út đứng bên cạnh Thang Yểu, thấy vậy thì cười “Phụt” một tiếng: “Tay chân cháu nhỏ như thế này, chị thật sự xem cháu là đại lực sĩ rồi hả, sao cái gì cũng để cháu mang theo thế, còn mang nhiều đồ như vậy?”
Trong vali có lạp xưởng do tự tay mẹ Thang Yểu làm nhân thịt, gà hun khói bán chạy ở quán ăn ngon trên phố, mứt hoa quả mà cô và dì út đều thích ăn…
Thang Yểu lấy từng thứ ra ngoài, trong lòng đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.
Trong mắt cô, dì út là người phụ nữ vô cùng xuất sắc, xinh đẹp, độc lập, lại cực kỳ thông minh. Bà ấy có thể một mình xông xáo đến Bắc Kinh, còn có thể mở một studio bánh kem fondant làm theo yêu cầu trên con phố thương mại.
Quần áo và trang sức hàng hiệu trên người dì út, có lẽ là được “dượng út” tặng, nhưng Thang Yểu cho rằng, phần lớn đều là do dì út tự mình mua lấy.
Thang Yểu lo lắng nếu mình tùy tiện mở miệng sẽ giống như cùng một giuộc với đám họ hàng không có căn cứ kia, sẽ khiến dì út tổn thương.
Cô nghiền ngẫm lại, muốn tìm một cách tiếp cận bớt đột ngột hơn để hỏi một chút về chuyện của “dượng út.”
Nhưng cô vốn dĩ không phải là một cô gái bụng dạ thâm sâu, từ lúc khai giảng cũng mới chỉ học nửa năm của năm nhất, xung quanh đều là các sinh viên đại học giống như cô.
Ba cô gái trong phòng ký túc xá bọn cô, cho dù có ở cùng nhau cũng không gom đủ ba bụng dạ.
Càng đừng nói đến việc giấu diếm tâm sự gì, ngay cả khi mua vé số cào trúng 20 tệ cũng có thể vui đến mức cười toét miệng đến tận mang tai.
Các bạn học ở nửa cuối ký túc xá đều biết có một phòng đã trúng thưởng vé số cào.
Nỗi âu sầu lo lắng của Thang Yểu đều được viết rõ lên trên mặt.
Cô chỉ mới lấy một nửa đồ đạc từ trong vali đã bị dì út nhìn thấu.
Dì út cầm lấy túi lạp xưởng lên xé mở, bẻ một miếng nhỏ, vừa ăn vừa nói: “Tết năm nay dì không về nhà, đám họ hàng kia khua môi múa mép, nói lung tung cái gì rồi?” Trước khi dì út đến Bắc Kinh thì đều sống cùng Thang Yểu, bà ấy lớn hơn cô mười mấy tuổi, càng giống như chị gái hơn.
Hơn nữa dì út có nhiều chủ ý, từ nhỏ đã là người đáng tin cậy của cô.
Nghe dì út hỏi vậy, Thang Yểu không gắng gượng được nữa, sau khi không hề giấu diếm chút nào mà uyển chuyển thuật lại lời của đám họ hàng đó, cô lại cẩn thận nhắc tới nỗi lo lắng của mình và mẹ: “Dì út, bọn họ thật đáng ghét, cháu và mẹ lo gần chết rồi, sợ dì gặp phải người xấu, sợ ‘dượng út’ đối xử với dì không tốt.”
Dì út rất bình tĩnh, dường như cũng không để những lời đồn đãi vớ vẩn kia ở trong lòng, bà ấy bẻ lạp xưởng, rộng lượng nói một câu: “Vẫn là lạp xưởng chị làm ăn ngon.”
Về việc giải thích chuyện “dượng út” không lộ mặt, lý do thoái thác của dì út vẫn là kiểu cũ.
“Anh ấy là thương nhân mà, bận rộn lắm, gần đây đều bàn chuyện làm ăn ở phương Nam, phải đến tháng 5, 6 mới trở về, đến cả người mà dì còn không gặp được nữa là.”
Thang Yểu chưa từng yêu đương, đối với chuyện tình cảm, ít nhiều cô vẫn có vài ảo tưởng lãng mạn.
Cô nhíu mày phản bác lại: “Kiếm tiền quan trọng, nhưng chuyện kết hôn cũng rất quan trọng mà, kéo dài mãi như vậy không phải là cách tốt. Chẳng lẽ phải đợi dì già rồi mới kết hôn hay sao?”
Dì út bưng bình gốm rót hai tách hồng trà, rồi lại dùng dao cắt bánh kem fondant đưa cho Thang Yểu: “Nếm thử đi, công thức nghiên cứu mới đấy, từ bưởi và lê.” Thật lâu sau, bà ấy mới cúi xuống, lấy một chiếc nhẫn kim cương từ trong ngăn kéo bàn trà.
Viên kim cương to bằng hạt đậu nành, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Dì út nói: “Nhẫn kim cương cũng đã mua rồi, cô nhóc đừng lo lắng lung tung nữa, chuyện kết hôn, dì út có tính toán của riêng mình.”
Nhẫn kim cương hẳn là rất đắt.
Nếu “dượng út” là kẻ xấu đùa bỡn tình cảm thì chắc hẳn sẽ không mua chiếc nhẫn đắt tiền như vậy cho dì út đâu nhỉ?
Thấy Thang Yểu có vẻ thả lỏng, dì út mỉm cười, giọng điệu thoải mái: “Bọn cháu lo lắng cái gì chứ, nếu anh ấy dám đối xử không tốt với dì, dì sẽ đá anh ấy ngay lập tức, dì út của cháu có thể bị người khác ức hiếp hay sao?” Sau đó dì út còn gọi điện thoại cho mẹ Thang Yểu, trước tiên là khen lạp xưởng ăn ngon, kể khổ nói nhớ nhà, sau đó mới nói đến chuyện tình cảm của mình.
“Chị, chị yên tâm đi, người ở thành phố lớn không bàn chuyện cưới hỏi sớm như vậy đâu, em cũng muốn theo đuổi sự nghiệp thêm hai năm nữa.” Ngày đó Thang Yểu và dì út trò chuyện rất nhiều, sau đó lại đến quán ăn món Hồ Nam ăn đầu cá ớt băm, buổi tối cô không về ký túc xá mà ở lại nhà dì út cả đêm.
Người ta đều nói sau khi ăn no thì đầu óc trống rỗng, rất dễ cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng Thang Yểu nằm trên giường không buồn ngủ chút nào, cô lật qua lật lại như bánh nướng áp chảo, làm thế nào cũng không ngủ được.
Vẫn luôn cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
Cô nghĩ đi nghĩ lại về hành động và biểu cảm của dì út khi đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út.
Lại nghĩ tới dịp tết trước kia, cô và dì út bất chấp gió tuyết đi tới siêu thị nhỏ mua hạt dưa ngũ vị hương, khi gần về đến nhà lại phát hiện tấm thẻ “thêm một túi” bên trong hạt dưa, hai người vẫn sẽ bất chấp gió tuyết, vui vẻ chạy chậm, quay lại tìm ông chủ để đổi lấy.
Dì út cũng từng giống như cô, một chút bụng dạ cũng không hề có, vui vẻ thì cười lớn, bất ngờ thì reo hò, chịu uất ức thì phàn nàn bla bla với người nhà trên bàn cơm… Thang Yểu từng cho rằng, đến ngày dì út được cầu hôn, bà ấy sẽ mang nhẫn kim cương lên cho cô xem, cô sẽ ôm lấy dì út mà khóc vì vui sướng.
Nhưng chiếc nhẫn kim cương kia xuất hiện, dường như cũng không làm bọn họ vui vẻ đến vậy.
Dì út vào ở trong biệt thự, dường như cũng không khiến người khác kích động lắm.
Huống chi nhà lớn cũng không quá tốt, đêm khuya tĩnh lặng, sự trống trải khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Thang Yểu không ngủ được, cô cầm điện thoại di động bật đèn lên rồi đi vào phòng vệ sinh.
Khi quay về con đường cũ, cô tạm thời thay đổi chủ ý, ở lại trong phòng khách, không về phòng ngủ.
Không hổ là khu chung cư cao cấp, cảnh đêm cũng thật đẹp.
Hồ nước nhân tạo dưới lầu được xây thành các hình tứ giác có kích thước khác nhau, mặt nước lấp lánh ánh đèn, gợn nước lăn tăn như nghiên mực.
Ban ngày dì út đã chỉ cho cô xem phía đông nam là công viên hoa anh đào, nghe nói qua mấy ngày nữa hoa anh đào nở rộ sẽ rất đẹp.
Lúc này đêm khuya, nơi đó tối đen như mực, chỉ còn lại ánh đèn rải rác.
Đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng khách có thể nhìn thấy sân thượng phòng ngủ chính của dì út, cũng có thể thấy được nhà hàng xóm ở tầng dưới.
Thang Yểu dừng chân trước cửa sổ một lúc lâu, vô tình nhìn thấy bóng dáng cao lớn trên sân thượng ở tầng dưới.
Anh đứng trong ngọn đèn nửa sáng nửa tối.
Cho dù anh đã thay quần áo nhưng xét theo chiều cao thì hẳn là người đàn ông mà cô gặp trong thang máy.
Huống chi mỗi tầng chỉ có một hộ gia đình, đếm xuống dưới, quả nhiên bóng người kia ở tầng ba.
Thực sự là anh.
Ngày đó Thang Yểu mang một bụng đầy phức tạp, lo lắng không có manh mối, lặng lẽ đứng bên cửa sổ, xem cảnh đêm, ngắm trăng sáng, cố gắng bình phục tâm trạng.
Người đàn ông kia vẫn luôn đứng trên sân thượng, đôi khi bật điện thoại lên, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Loại cảm giác này rất vi diệu, thế mà lại giống như đang bầu bạn.
Đảo mắt đã tới thời gian khai giảng.
Sau khi khai giảng, Thang Yểu rất bận rộn, ngoài thời gian đi học thì còn hoạt động của câu lạc bộ và đi làm thêm.
Nhưng mỗi tuần cô vẫn sẽ chạy tới thăm dì út.
Từ khu trường học đến nhà của dì út phải đổi hai chuyến tàu điện ngầm, sau đó lại đổi sang xe bus, chỉ riêng đường đi đã mất một tiếng đồng hồ.
Sau này nghĩ lại, có lẽ con người có khứu giác nhạy bén trời sinh đối với tai họa.
Mặc dù không nắm được manh mối thực tế nhưng lúc ấy cô chắc chắn cũng có một loại cảnh giác trong tiềm thức, mới có thể mặc kệ mưa gió chạy tới nhà dì út.
Chăm chỉ chạy tới đó cũng khó tránh khỏi gặp phải vị hàng xóm kia.
Thường chạm mặt nhất là ở trong thang máy.
Mà người đàn ông ấy gần đây luôn đeo kính râm, bất kể ngày hay đêm, giống như người bước ra từ tạp chí.
Tính cách của Thang Yểu vẫn xem như hướng ngoại, cho dù xuất hiện trong biệt thự thì tâm tư của cô cũng đơn thuần, trong lòng không có cái gọi là “văn hóa vòng tròn”, “quyền lực và phú quý”.
Cô chỉ cảm thấy hàng xóm láng giềng thường xuyên chạm mặt, cô còn từng nhắc nhở đối phương làm rơi đồ, thực ra gặp mặt cũng có thể gật đầu, chào hỏi.
Hiển nhiên đối phương không có ý định “gật đầu xã giao” với cô, anh chỉ im lặng đứng trong thang máy, đi cùng cô ba tầng lầu, sau đó rời đi.
Một lần nữa chạm mặt là vào hạ tuần tháng ba.
*Hạ tuần: 10 ngày cuối của tháng.
Tuyết đọng nơi góc râm mát đã tan đi, công viên hoa anh đào tràn ngập sắc trắng hồng rực rỡ.
Hôm đó là cuối tuần, Thang Yểu mới được nhận tiền lương nửa tháng làm thêm, cô mua gà rán, vui vẻ đi tìm dì út.
Trước khi thang máy sắp đóng lại, Thang Yểu thoáng nhìn thấy có người đi về phía bên này, một tay cô cầm hộp gà rán, ấn phím mở cửa, sau đó thò nửa đầu ra, có lòng tốt ra hiệu bằng ánh mắt với người bên ngoài: “Nhanh lên đi.”
Vẫn là người đàn ông cô đã gặp nhiều lần.
Có lẽ anh hơi bất ngờ, khi bước vào thang máy cũng không có ý mỉm cười như cũ, giống như lần đầu tiên họ gặp mặt, anh chỉ nói hai chữ “Cảm ơn”.
Lịch sự mà lạnh nhạt.