Tối hôm đó, Văn Bách Linh ở lại bệnh viện với Thang Yểu đến rạng sáng, rời đi trước khi bệnh nhân và người nhà thức dậy.
Mẹ Thang Yểu nhớ thương bà ngoại, bảy giờ sáng đã chạy vội đến bệnh viện thay ca, muốn cho Thang Yểu về nhà nghỉ ngơi, nhưng Thang Yểu không yên tâm, khăng khăng ở lại cùng bà một lát.
Khi bác sĩ đến thông báo kết quả kiểm tra với người nhà bệnh nhân, Thang Yểu đang chuẩn bị rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe bác sĩ nói, tình trạng của bà ngoại không khả quan lắm, vùng tắc nghẽn lớn, dễ nguy hiểm đến tính mạng...
Thang Yểu ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài sắc trời u ám, tuyết đang rơi.
Ven đường có người bán hàng rong đẩy xe bán hàng tết, khách hàng mua câu đối, câu chúc, nghe người bán hàng nói “Chúc mừng năm mới” rồi vui vẻ rời đi.
Cô nhắm mắt làm ngơ trước khung cảnh vui vẻ này, nhưng lại vô tình nhìn thấy vài cửa hàng bán áo liệm cách đó không xa.
Như thể đang trốn tránh nỗi sợ, Thang Yểu lập tức rời mắt.
Rất may lúc này, có một chiếc SUV lạ dừng lại, hạ cửa kính xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Văn Bách Linh ngồi trong xe gọi cô: “Thang Yểu.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh đặt phòng ở một khách sạn gần đó, đương nhiên không có tâm trạng ngủ, tắm xong, anh thay quần áo rồi tới đây, đúng lúc gặp được Thang Yểu đi ra.
Thang Yểu cũng đã một đêm không chợp mắt, trong mắt có tơ máu.
Văn Bách Linh sợ cô không chịu nổi, muốn đưa Thang Yểu về khách sạn nghỉ ngơi, khuyên cô: “Chỗ bà em còn cần người chăm sóc, nếu em không nghỉ ngơi tốt nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, chẳng phải thêm phiền ư”
“Tôi không ngủ được...”
Thang Yểu lắc đầu, trời lạnh, cô vừa nói vừa thở ra khói: “Tôi phải về nhà nấu cơm, trưa còn phải mang cơm đến cho mẹ và bà ngoại.”
Văn Bách Linh nhíu mày: “Lát nữa tìm một cửa hàng gọi đồ ăn, đi ngủ.”
Thang Yểu bị Văn Bách Linh kéo đến khách sạn.
Thật ra cô cũng biết trình độ nấu nướng của mình có hạn, không chế biến được những nguyên liệu nấu ăn phức tạp, cho dù có làm được thì cũng không đủ dinh dưỡng bằng những món mà Văn Bách Linh gọi.
Cô chỉ bối rối, muốn mình bận bịu để quên đi.
Đến khi vào phòng khách sạn, bề ngoài Thang Yểu tỏ ra bình thường, Văn Bách Linh mua đồ ăn sáng cho cô, cô cũng yên lặng ăn từng muỗng.
Nhưng ăn được một nửa cháo, đột nhiên có nước mắt rơi vào bát.
Thang Yểu ngẩng đầu, mắt đầm nước: “Bác sĩ nói bà ngoại nguy hiểm đến tính mạng, dù phẫu thuật ngay cũng nguy hiểm. Văn Bách Linh, nếu bà ngoại không khỏi bệnh, chúng ta phải làm gì bây giờ...”
Không nhớ là lần nào, Thang Yểu đã từng kể cho Văn Bách Linh rằng bố cô qua đời sớm, không có duyên với bên nhà nội nên cũng đã cắt đứt liên lạc từ lâu.
Người thân thiết nhất với Thang Yểu chỉ có bà ngoại, mẹ và dì út.
Mắt cô đã sưng lên từ tối qua, hồng hồng.
Vô cùng đáng thương.
Chưa một cô gái nào có thể khiến Văn Bách Linh đau lòng đến vậy.
Anh ôm cô vào lòng, không có gì ái muội, chỉ an ủi mà nhẹ nhàng xoa tóc cô, muốn trấn an cô
Văn Bách Linh ở cùng Thang Yểu ba ngày, anh đã vượt qua khoảng thời gian đau khổ nhất cùng cô.
Ở nước ngoài có việc phải làm, nếu không có anh trai, có lẽ mấy ngày nay anh cũng không có thời gian để đến đây.
Sau khi Văn Bách Linh rời đi, nghe nói dì út của Thang Yểu cũng về từ thủ đô, hầu như ngày nào họ cũng ở bệnh viện, thậm chí đêm giao thừa cũng ăn trong bệnh viện.
Vào một buổi trưa trong dịp Tết âm lịch, Văn Bách Linh ở nước ngoài nhận được điện thoại của Thang Yểu, tâm trạng cô rất tốt, hào hứng kể cho anh nghe về tình hình gần đây của bà ngoại.
“Văn Bách Linh, chúng ta thật sự rất may mắn!”
“Tình cờ có một chuyên gia về tim mạch và não ở tỉnh đến đây, còn đích thân thực hiện ca phẫu thuật cho bà tôi.”
“Ngươi không biết đâu, chuyên gia kia thật sự rất giỏi, tình hình của bà ngoại đã ổn hơn, quá trình hồi phục cũng suôn sẻ.”
Bệnh tình của bà ngoại chuyển biến tốt đẹp, gặp dữ hóa lành, cô gái nhỏ cũng không còn lo lắng sốt ruột, giọng nói cũng có phần vui tươi.
Văn Bách Linh áp điện thoại vào tai, nghe cô ngưỡng mộ vị chuyên gia này đến mức suýt tâng người ta lên tận trời xanh.
Anh không nói mình dựa vào quan hệ mới tìm được bác sĩ có trình độ phù hợp, lai lịch cũng tốt, còn cố ý trêu chọc Thang Yểu: “Giỏi như em nói ư?”
“Đúng vậy!”
Thang Yểu nóng nảy, liên tục lải nhải, cô nói có thể tìm được tên vị chuyện gia này trên mạng, lý lịch rất ấn tượng.
“Còn nữa, Văn Bách Linh cảm ơn anh đã ở cùng tôi mấy ngày qua.”
“Lời này khách khí quá, phải mời tôi ăn cơm đấy.”
“Nhất định sẽ mời!”
Thang Yểu thật sự rất vui vẻ, cô cũng nói nhiều hơn. Còn chủ động trò chuyện với Văn Bách Linh về những chuyện vụn vặt.
Sau khi tình hình của bà ngoại tốt hơn, cô lại tiếp tục làm gia sư tiếng Anh.
Bệnh viện anh đến trước đó là bệnh viện lớn nhất ở quê cô, cũng là nơi mà cô sinh ra.
Những cái cây trơ trụi trong bệnh viện là cây mai, đã có nhiều năm tuổi.
Cô cũng nói tuyết năm nay rất lớn, ba ngày lại có tuyết rơi, trời cũng lạnh.
Đang nói, Thang Yểu đột nhiên ho hai tiếng, khiến Văn Bách Linh lo lắng, hỏi cô có phải bị cảm hay không.
“Tôi không bị cảm, chắc là do giảng bài với nói chuyện nhiều...”
Dừng một chút, cô đột nhiên hỏi: “Văn Bách Linh, bao giờ anh mới về nước lần nữa?”
Văn Bách Linh cười: “Sao vậy, em nhớ tôi?”
Cuộc điện thoại này vô tình kéo dài hơn bốn mươi phút.
Cúp điện thoại, Thang Yểu cầm di động ngồi ngây người trên giường, khi cửa phòng bị gõ vang, dọa cho cô nhảy dựng, điện thoại chưa cầm chắc nên cũng rơi trên chăn.
Là dì nhỏ đẩy cửa bước vào, bưng một cốc nước kim ngân*, ngồi ở mép giường Thang Yểu, quan tâm hỏi: “Hôm qua khi ở bệnh viện dì thấy cháu ho, cháu đang lo lắng cho bà phải không, dì đã ra hiệu thuốc mua mấy cây kim ngân pha nước cho cháu để giải nhiệt.”
*Kim ngân: Loài hoa được các lương y xưa và nay sử dụng với vai trò là vị thuốc quan trọng trong các bài thuốc điều trị bệnh và thanh nhiệt giải độc cho cơ thể.
“Cảm ơn dì út, dì út, dì về từ lúc nào vậy, sao cháu không nghe thấy...”
“Vừa vào nhà dì đã nghe thấy cháu đang nói chuyện điện thoại nên không vào phòng.”
Sau khi dì nhỏ về quê, gần như không để Thang Yểu ở bệnh viện thức đêm chăm sóc cho bà, đều là mẹ cô và bà ấy thay ca.
Ở bệnh viện ngủ không ngon, mắt dì út đã có quầng thâm, xoa cổ đứng dậy: “Uống xong nước thì cháu nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức đêm, mai cháu còn phải đi dạy thêm đấy.” Dì nhỏ đi ra ngoài, được vài nước, bỗng nhiên quay đầu, chần chờ hỏi Thang Yểu: “Yểu Yểu, vừa rồi cháu… Gọi điện thoại cho ai?”
“Là bạn cháu.”
“Hình như cháu nói giọng Bắc Kinh, là người bạn ở thủ đô mà cháu đã kể với dì ư?”
Hai người ở thủ đô đã lâu, thỉnh thoảng khi nói chuyện với người thủ đô cũng sẽ nói giọng Bắc Kinh không chính thống.
Thang Yểu không nhận ra nhưng dì út của cô lại rất nhạy bén.
Thang Yểu không nói là Văn Bách Linh, cô giấu diếm, nói người vừa rồi là Tôn Tự bạn của Lữ Thiên.
Có lẽ là dáng vẻ chột dạ của cô quá rõ ràng, dì út trầm ngâm nhìn cô, mãi không ra khỏi phòng.
Một lát sau, dì út trở vào trong, ngồi xuống mép giường, sờ đầu Thang Yểu, sau đó vươn tay: “Có thể cho dì xem điện thoại được không?”
“Dì út...”
Dì út nhíu mày: “Là Văn Bách Linh?”
Hôm đó là ngày mười sáu tháng giêng, trăng tròn lấp ló ngoài cửa sổ.
Dì nhỏ ở lại, nói chuyện nghiêm túc với Thang Yểu rất lâu.
Dì nhỏ nói, cháu không hiểu những người đó.
Bọn họ xuất thân quá tốt, điều kiện gia đình cũng cực kỳ tốt, tiền chúng ta chăm chỉ làm việc cả đời kiếm được thậm chí còn không mua nổi mấy chiếc xe trong gara của bọn họ.
Trong thế giới của bọn họ, có quá nhiều thứ còn đắt giá hơn cả tình cảm, rất ít người biết trân trọng tình cảm.
“Tiểu Hạnh, dì nhỏ mong cháu cẩn thận hơn, đừng để những thứ trước mắt lung lạc mình, đừng mạo hiểm.”
Cái tên “Thang Yểu” là do dì nhỏ sửa cho cô.
Tên trước đây là bà nội Thang Yểu đặt
Sau khi cô ra đời, bà nội biết cô là con gái, rất thất vọng, không đọc từ điển, cũng không đặt nhiều hy vọng, thấy trong viện có một cây hoa mai đang nở, nên đặt bừa cái tên Thang Hạnh cho cô.
Sau đó dì út lên thủ đô, khi trở về cực kỳ hâm mộ với những thành phố lớn.
Khi nói chuyện với mẹ của Thang Yểu, dì út nói tên ở thành phố lớn rất hay, cố gắng khuyên nhủ mẹ Thang Yểu sửa tên cho cô.
Dì út nói, chị à, thành tích của Tiểu Hạnh tốt như vậy, sau này thi đại học nhất định sẽ học trường tốt ở thành phố lớn, tên này quá quê mùa, không thời thượng, về sau sẽ bị bạn học chê cười.
Khi đó nhà Thang Yểu còn có “Trò chơi phạt tiền” do dì út tổ chức, mọi người phải gọi cô là Thang Yểu, Yểu Yểu.
Nếu ai gọi sai, gọi là Tiểu Hạnh, Hạnh Hạnh sẽ bị phạt tiền, tịch thu một tệ tịch.
Gom đủ tiền, cuối tuần họ đi mua gà rán để ăn.
Nhưng hai năm qua, dì út thấy rõ bộ mặt thật của những kẻ giàu có, đã mất đi cảm xúc mong đợi với thành phố lớn năm đó.
Khi mọi người đã quen với cái tên “Yểu Yểu”, bà ấy lại gọi cô “Tiểu Hạnh”.
Câu cuối cùng dì út nói với cô trước khi rời khỏi phòng Thang Yểu là: “Những người đàn ông đó đối xử tốt với cháu, quan tâm cháu, đều có mục đích.”
Mục đích là gì?
Thấy cháu trẻ xinh đẹp, ngây thơ.
Sao Thang Yểu có thể không biết chứ?
Đã đến học kỳ hai của năm ba rồi, đương nhiên cô không ngây thơ như lúc mới đến thủ đô.
Cô cũng biết tại sao Văn Bách Linh luôn lái chiếc xe hơi màu trắng mà Phí Dụ Chi gọi là “Chiếc xe hỏng” đến ký túc xá của cô.
Cũng đã nghe Phí Dụ Chi kể, trước đó Văn Bách Linh vì giúp đỡ dì nhỏ của cô mà đã bị dính rất nhiều tai tiếng, thậm chí anh còn bị người trong nhà trách cứ, không cho anh về nước.
“Bách Linh rất bận.”
Mặc dù như vậy nhưng anh vẫn tìm mọi cách để đến khi nghe tin bà ngoại bị bệnh.
Thang Yểu nhớ rõ hôm đó, mình ở phòng khách sạn mà Văn Bách Linh đặt, mệt mỏi ngủ thiếp đi những không sâu giấc.
Mơ mang nghe thấy anh mở cửa ban công, ra ngoài gọi điện, dặn dò nhân viên tiệm cơm nào đó nấu cháo cá lát, nhất định phải ít dầu ít muối, phải dùng cá long lợi rút xương...
Mở to mắt, Văn Bách Linh đã trở lại bên cạnh cô.
Mà cô cũng phát hiện trên mu bàn tay anh có vết thương.
Thang Yểu hỏi Văn Bách Linh, nhưng anh không để ý, anh vội vàng chạy tới, bị quệt phải khi chạy đi tìm chỗ thuê xe ở sân bay, lúc ấy cũng không có cảm giác.
Dì út nói cô không nên dây dưa với Văn Bách Linh, không nên mạo hiểm.
Nhưng Thang Yểu chỉ cảm thấy tu vi mình chưa đủ, thực sự không thể làm một người có trái tim sắt đá được.
Huống hồ sau khi Văn Bách Linh làm nhiều thứ như vậy, cũng không cần cô phải làm gì, chỉ cần cảm ơn bằng cách mời anh ăn cơm.
Vừa rồi khi kết thúc cuộc điện thoại anh cũng chỉ nói:
“Có lẽ mùa xuân tôi sẽ về nước, Thang Yểu, gặp ở thủ đô.”