Đầm lầy ngày xuân

Lúc cô nhận được cuộc gọi của Văn Bách Linh là một buổi chiều cuối tuần. 
 
Lúc đó dì út không ở thủ đô mà đang đi công tác đến nơi khác để tham gia khóa học của Madeline. Thang Yểu không còn cần phải chạy đến nhà dì út nữa và có nhiều thời gian hơn để làm việc riêng.
 
Sau khi kết thúc công việc làm thêm trong ngày, Thang Yểu đến thư viện của trường để tự học. Mới lật được vài trang sách thì màn hình điện thoại di động đã tắt tiếng đột nhiên sáng lên, hiển thị cuộc gọi đến từ một số lạ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô tưởng là người giao hàng nên cầm điện thoại di động trong tay bước ra khỏi khu vực tự học, đi được nửa đường thì cúp máy.
 
Thang Yểu đứng ở hành lang gọi lại, hạ giọng, lịch sự nói: “Chào anh, anh giao hàng đúng không?” 
 
“Thang Yểu, là tôi.” Giọng nói của Văn Bách Linh hơi trầm, rất dễ phân biệt. 
 
Anh hỏi Thang Yểu qua điện thoại buổi tối hôm nay có rảnh hay không, anh muốn hẹn cô cùng nhau ăn cơm. 
 
Thang Yểu đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.
 
Văn Bách Linh cười trong điện thoại, hỏi tên trường của cô rồi nói: “Vậy em chuẩn bị trước đi, tối nay tôi đi đón em, lúc này đang kẹt xe, có lẽ bốn mươi phút nữa tôi sẽ đến.” 
 
Lần trước Văn Bách Linh nói “không muốn để em mời thật”, quay đi quay lai Thang Yểu đã quên mất. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô là một cô gái thẳng thắn và có hơi ngốc nghếch, bướng bỉnh, cảm thấy mình đã đồng ý mời thì nhất định sẽ có lúc phải thực hiện lời hứa. 
 
Thang Yểu còn tính cả tiền mời cơm vào trong kế hoạch chi tiêu tháng này của cô, còn cố nhịn đau để dành nhiều hơn một chút, sợ những người có tiền như họ kén ăn, không quen ăn ở quán cơm nhỏ. 
 
Mới đầu Thang Yểu cũng không có những tưởng tượng lãng mạn về bữa cơm đột nhiên tới này, cô cảm thấy đây là chuyện đương nhiên như nợ tiền thì trả nợ.
 
Trên đường trở về ký túc xá, cô không khỏi tăng tốc độ, cảm thấy một cảm giác căng thẳng khó tả, như có thứ gì đó sắp tràn ra khỏi lồng ngực.
 
Tơ liễu bay theo gió xuống, bay tán loạn như bông tuyết. 
 
Trên đường, từng cây hoa ngọc lan nở rộ, Thang Yểu ôm sách vở, chạy chầm chậm dưới ánh mặt trời và cơn gió nhẹ của ngày xuân, rất khó nói không sinh ra chút tình cảm gì.  Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.

 
Trong phòng ngủ, Lữ Thiên ngồi ở bàn chơi máy tính, kinh ngạc hỏi Thang Yểu nói đi tự học cơ mà, sao lại về sớm thế.
 
Thang Yểu kể chuyện Văn Bách Linh gọi cô đi ăn cơm ra. Lữ Thiên thả bàn phím và con chuột ra, xoay người lại, lên giọng trêu đùa cô: “Á à, hóa ra là định ra ngoài ăn cơm với trai…” 
 
“Kỳ Kỳ đâu?” 
 
“Còn chưa dậy nữa, nằm cả ngày rồi.” 
 
Trần Di Kỳ thường xuyên liên hệ với bạn nam quen được trên mạng, ngày nào cũng nói chuyện với nhau. Có một thời gian dài Thang Yểu và Lữ Thiên thường xuyên trêu ghẹo cô ấy. 
 
Cho nên Lữ Thiên còn nói thêm một câu nói đùa: “Thang Yểu, cậu sắp vượt qua Kỳ Kỳ trở thành người đầu tiên thoát khỏi cảnh độc thân trong phòng chúng ta rồi đó.” 
 
Nhắc đến Trần Di Kỳ, Thang Yểu đi cất sách vở rồi ngước lên nhìn vào giường bên trên: “Kỳ Kỳ, cậu sao thế, không thoải mái à?” 
 
“Có thể là đến tháng, cứ để cậu ấy nằm đi, hôm nay cũng không có việc gì, chờ tớ chơi xong ván này rồi gọi cậu ấy xuống lầu ăn cơm. ” 
 
Thang Yểu mở tủ ra, trong lòng có chút phiền muộn.
 
Cô đã tìm được một công việc làm thêm kể từ khi bắt đầu học đại học, tập trung tiết kiệm tiền, chi phí sinh hoạt tương đối tiết kiệm.
 
Cô dự định tự trang trải học phí vào năm hai đại học. Cô chưa bao giờ mua cho mình bất kỳ quần áo của thương hiệu nổi tiếng nào. Cô xem đi xem lại, cuối cùng cũng tìm ra chiếc váy dài tay tươm tất nhất mà cô có thể mặc vào mùa xuân. Dì út mua nó cho cô vào năm ngoái.
 
Trên váy có mùi thơm nhẹ của bột giặt. Cô mặc vào, cảm thấy tim mình đập nhanh, giống như cảm giác khi bước vào kỳ thi đại học hồi năm ngoái. 
 
Lữ Thiên không tập trung chơi game, còn trêu chọc Thang Yểu vài câu. Sau khi trò chơi kết thúc, cô ấy quen cửa quen nẻo mà bò lên trên giường của Trần Di Kỳ. 
 
Thang Yểu nghe thấy tiếng Lữ Thiên gọi: “Còn chưa chịu dậy à, sắp đến giờ ăn rồi đấy, nếu không thì cậu nói cậu muốn ăn cái gì, tớ đi mua về cho cậu nhé?” 
 
Đó là một buổi chiều đầy nắng, có lẽ Văn Bách Linh còn chưa tới. Thang Yểu ngồi bên cửa sổ sáng sủa, mở nhật ký cuộc gọi ra xem.
 
Một lần nữa nhìn lại dãy số này, Thang Yểu âm thầm cười nhạo mình thật ngu ngốc. 

 
Số điện thoại của anh dễ nhớ đến mức không cần phải cố tình ghi nhớ, một loạt con số được lặp lại, có thể ghi nhớ được trong nháy mắt.
 
Tại sao cô lại nhầm anh với nhân viên chuyển phát nhanh được nhỉ? 
 
Thang Yểu đang nghĩ đến việc lưu số điện thoại của Văn Bách Linh, vừa mới chuẩn bị hành động, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Lữ Thiên: “Cậu sao thế?” 
 
Cô ngẩng đầu, trông thấy Trần Di Kỳ ngồi dậy. 
 
Trần Di Kỳ mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc, mái tóc dài rối bù, trên mặt không có một giọt máu, chỉ có đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Cô ấy yếu ớt dựa vào tường như thể có ai đó đã lấy đi linh hồn của cô ấy.
 
Cảnh tượng này khiến Thang Yểu kinh ngạc. Cô đặt điện thoại xuống, dùng cả tay lẫn chân vội vàng leo lên giường Trần Di Kỳ, quỳ xuống cạnh giường kéo đầu ngón tay lạnh buốt của bạn cùng phòng: “Kỳ Kỳ, cậu sao thế, thấy khó chịu ở chỗ nào à, hay là nhà cậu có chuyện?” 
 
Trần Di Kỳ chỉ ôm Lữ Thiên khóc, vừa khóc vừa lắc đầu. 
 
Lữ Thiên vô cùng lo lắng: “Tóm lại là có chuyện gì, cậu nói thẳng ra đi, cậu muốn bọn tớ lo lắng đến chết sao?” 
 
Sau khi liên tục hỏi han, các cô mới biết được đầu đuôi sự việc.
 
Chàng trai mà Trần Di Kỳ quen trên mạng đã trò chuyện với cô ấy rất nhiệt tình, mối quan hệ của họ cũng ngày càng ấm áp. 
 
Gần đây hai người quyết định gặp nhau.
 
Ban đầu, chàng trai hẹn gặp cô ấy ở thủ đô vào cuối tuần này, vé máy bay cũng đã mua sẵn rồi nhưng mẹ anh ta đột nhiên lâm bệnh nặng.
 
Trần Di Kỳ thút tha thút thít: “Anh ấy gửi ảnh của mẹ anh ấy cho tớ xem. Bà ấy đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tính mạng của bà ấy có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.” 
 
Bức ảnh chụp khuôn mặt của một người già và cánh tay gầy gò ghim ống truyền dịch. 
 
Trên da người đó có những vết đồi mồi và nếp nhăn, nước da có màu vàng xám không khỏe mạnh, trông thực sự rất xúc động, khiến người ta cảm thấy xót xa.

 
Trần Di Kỳ nói: “Anh ấy nói mẹ anh ấy cần rất nhiều tiền để chữa bệnh, gia đình anh ấy không đủ khả năng chi trả nên anh ấy đã vay tiền khắp nơi. Sau khi anh ấy nhắn tin đó, tớ không liên lạc được với anh ấy nữa. Cả ngày hôm nay không có tin tức gì về anh ấy. Tớ phải làm sao đây? Tớ lo lắng cho anh ấy quá…” 
 
Giường trong ký túc xá rất nhỏ, độ rộng chỉ khoảng chín mươi centimet, ba người chen chúc trên giường Trần Di Kỳ như ôm nhau để sưởi ấm.
 
Thang Yểu nghĩ đến năm bố mình qua đời, không khỏi cảm thấy buồn bã. Cô vỗ lưng bạn cùng phòng, nhẹ nhàng an ủi: “Bệnh viện có rất nhiều chuyện, phải kiểm tra đủ thứ, còn phải chăm sóc cho bệnh nhân, có rất ít thời gian nói chuyện. Cậu đừng khóc, có thời gian rảnh cậu ấy sẽ liên lạc lại với cậu.” 
 
“Đúng vậy, có lẽ tình hình không tệ như cậu nghĩ, có lẽ mẹ cậu ta đã khỏe hơn thì sao.” Lữ Thiên nói như vậy. 
 
“Tớ chuyển tiền cho anh ấy nhưng anh ấy nhận tiền rồi không trả lời tớ, không biết có đủ tiền phẫu thuật hay không, cũng không có ai bắt máy.” Các cô cũng là những cô gái đơn thuần hiền lành, khi thích một người sẽ đặt mình vào hoàn cảnh người khác, lo lắng cho đối phương, cũng thật sự sẽ vì thế mà trằn trọc khó ngủ. 
 
Họ không nhận ra rằng vào lúc này, lòng tin và sự mềm lòng của họ đã bị những kẻ có động cơ thầm kín lợi dụng và trở thành phương tiện để họ vơ vét tiền.
 
Thang Yểu chỉ lo an ủi bạn cùng phòng, quên mất chuyện đi hẹn hò. 
 
Điện thoại để ở chế độ im lặng. Lúc xuống giường, cô muốn rót cho người bạn cùng phòng đang buồn bã một cốc nước ấm, khi nhìn thấy điện thoại trên bàn, cô chợt nhớ ra mình có cuộc hẹn.
 
Điện thoại di động có hai cuộc gọi nhỡ. 
 
Còn có một tin nhắn chưa đọc: [Tôi đến nơi rồi, đợi em ở bãi đỗ xe phía Nam.]
 
Thang Yểu cảm thấy rất có lỗi khi nhận được tin nhắn cách đây hơn hai mươi phút. 
 
Nhưng ký túc xá đang hỗn loạn, Trần Di Kỳ vẫn đang khóc, đêm nay cô không thể yên tâm chạy ra ngoài ăn được. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
 
Giữa bạn cùng phòng và Văn Bách Linh, cô kiên quyết chọn bạn cùng phòng.
 
Thang Yểu cầm điện thoại di động lên, nhờ Lữ Thiên: “Cậu ở lại ký túc xá với Kỳ Kỳ, tớ đi ra ngoài một chút rồi về, lúc về sẽ mang cơm tối cho các cậu, còn cần gì nữa thì cứ gửi tin nhắn vào điện thoại di động cho tớ.” 
 
Cô biết để cho người khác leo cây là không tốt, nhưng cũng không lo được nhiều như vậy, cô quyết định tự mình đi giải thích với Văn Bách Linh. 
 
Thật ra cuộc hẹn hôm nay không nằm trong kế hoạch của Văn Bách Linh. 
 
Anh thay mặt cho anh trai mình tham dự cái gọi là hội nghị thượng đỉnh trong một lĩnh vực kinh doanh nào đó. 
 
Nói là trao đổi kỹ thuật nhưng thực chất chỉ nhằm mục đích thu hút đầu tư.
 

Anh cảm thấy thật phiền chán những đạo lí đối nhân xử thế trong cuộc tranh đấu danh lợi nên không ăn được mấy miếng cơm trưa trong tiệc trưa, buổi chiều thẳng thắn từ chối có mặt, nhanh chóng rời khỏi nơi phiền chán này. 
 
Sau khi rời khỏi hội trường, Văn Bách Linh ngồi trong xe gọi cho anh trai đang giải quyết công việc dự án ở nước ngoài, thông cảm hỏi: “Anh, bình thường anh sống cuộc sống kiểu gì vậy, xung quanh toàn là đám người nịnh nọt, nhìn mấy người đó anh không thấy phiền sao?” 
 
Văn Bách Kỳ mỉm cười trong điện thoại: “Từ giờ trở đi em sẽ phải quen với nó. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, nhớ đến phụ anh một tay. Buổi tối còn có một bữa tiệc, em có đi hay không?” 
 
“Không đi.” 
 
Văn Bách Linh từ chối. Ngay khi cúp điện thoại, anh chợt nhớ đến một đôi mắt trong veo, ngây thơ và đẹp đẽ.
 
Anh tạm thời thay đổi ý định. Thay vì đến chỗ bạn mình, anh gọi cho Thang Yểu, hẹn cô ăn cơm chiều. 
 
Cô đồng ý nhanh chóng khiến tâm trạng Văn Bách Linh tốt hơn. 
 
Trước khi đến trường, anh lo chiếc Cullinan quá lòe loẹt, gây ra những lời bàn tán không đáng có với Thang Yểu nên không cho tài xế lái xe mà mượn một chiếc xe con bình thường còn chưa trả góp xong từ nhà tài xế, tự mình lái xe đến trường Thang Yểu.  Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
 
Khi tới nơi, Thang Yểu có vẻ không nhiệt tình cho lắm, Văn Bách Linh chờ ở bãi đỗ xe, gọi điện thoại nhưng mãi không có ai nghe, tin nhắn cũng không trả lời.
 
Anh không cảm thấy vội vàng mà còn rất tò mò.
 
Đối với một cô gái rất lễ phép và ngoan ngoãn như Thang Yểu, không biết lý do đến trễ là gì.
 
Không biết đợi bao lâu, cuối cùng bóng dáng của Thang Yểu cũng xuất hiện trong tầm mắt của Văn Bách Linh. 
 
Lúc này ở khu ký túc xá và nhà ăn có rất nhiều sinh viên. Cô mặc một chiếc váy sơ mi màu xanh nhạt và bên ngoài là áo gile len màu trắng. Trông cô có vẻ rất lo lắng, túm váy chạy vội.  
 
Văn Bách Linh mở cửa xuống xe, đứng dưới tán cây liễu bay tán loạn đợi cô, muốn mở miệng nhắc nhở cô đi qua đường cẩn thận chút. 
 
Nhưng Thang Yểu giống một con chim nhỏ lo lắng chạy như bay tới.
 
Có lẽ là cô hết sức nên không dừng chân lại, dường như nhào vào trong lòng anh, được anh đỡ lấy. 
 
Cuối cùng cũng chờ được người đến, kết quả cô gái này lại kéo ống tay áo của anh, không kịp thở, mở miệng đã muốn cho anh leo cây. 
 
Cô nói: “Văn Bách Linh, xin lỗi, hôm nay tôi không thể đi ăn cơm cùng anh.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận