Khi vừa ra khỏi quán cà phê, Ngải Tịch đã lên xe rồi chuẩn bị tới biệt thự Tần gia để tìm Tần Khuyết giúp đỡ.
Nào ngờ vừa lên xe, điện thoại cô reo lên tiếng chuông dài.
Ngải Tịch lấy ra rồi nhận máy.
Đầu dây bên kia cất giọng khàn khàn mà còn có chút tức giận trong đó.
" Ngải Tổng! Tôi đã điều tra ra được là người của Tần Khuyết đã bắt Vương Xâm đi trước.
Cả bức thư nặc danh tố cáo Hắc Tổng sai người phóng hỏa Mạn gia cũng là do Tần Khuyết gửi đến ".
Đôi mắt Ngải Tịch bỗng ngừng chớp, cô cảm thấy từng lời của Khang Dụ đâm thẳng vào ngực cô.
Tại sao Tần Khuyết lại trở nên như vậy chứ? Bỗng nhớ tới lời anh từng nói, cô nhất định sẽ hối hận khi cố chấp yêu Hắc Mộc Thần.
Khang Dụ không thấy Ngải Tịch trả lời thì có chút lo lắng.
" Ngải Tổng? ".
Cô sựt tỉnh lại rồi nói.
" Tôi biết rồi ".
Nói rồi Ngải Tịch liền cúp máy.
Cô nói với tài xế taxi địa chỉ biệt thự Tuyệt Tình rồi quay trở về nhà.
Ngồi trên xe Ngải Tịch cứ thẩn thờ nhìn ra kính xe, cô không ngờ tất cả đều do một tay Tần Khuyết tạo nên.
Cô cuối cùng chỉ là cái dụng cụ để anh lợi dụng trả thù Hắc Mộc Thần.
Vừa vào cửa dì Vân đã nấu sẵn mấy món ngon cho cô.
Nhưng tâm trạng Ngải Tịch lại không hề có hứng thú để ăn, gương mặt cô đượm buồn rồi lạnh nhạt nói với dì Vân.
" Dì dẹp dùm cháu đi.
Cháu hơi mệt nên không ăn đâu, sau khi xong hết dì về nghỉ ngơi nhé! À vài ngày tới dì không cần đến làm đâu ".
Dì Vân cứ ngỡ cô đang đuổi khéo mình.
Thật ra làm việc ở đây dì ấy cảm thấy rất tốt, lương cao, công việc cũng phù hợp.
Hơn nửa cậu chủ với cô chủ cũng đối xử tốt với dì nên dì cũng có chút không nỡ.
" Cô chủ, cô đang đuổi tôi sao? ".
Bước chân của Ngải Tịch đang lên cầu thang thì sựng lại, cô quay đầu cười mỉm với dì Vân.
" Không đâu ạ, dì đừng nghĩ nhiều.
Mấy hôm nay Mộc Thần và cháu sẽ ít về nhà nên dì không cần đến đâu! ".
Dì Vân thở phào nhẹ nhõm, tin Hắc Mộc Thần bị bắt giam ở đồn cảnh sát dì cũng biết, nhưng thân phận tôi tớ nên không dám nhiều lời.
Hơn nữa cậu chủ đối xử tốt với dì nên dì Vân không hề xỉa xói hay gì Hắc Mộc Thần.
Nói xong vài câu với dì Vân rồi Ngải Tịch cũng lên phòng, cô cứ đứng trước cửa sổ ngắm nhìn bầu trời.
Bây giờ đã gần tối mà cả bóng hình người con gái của cô vẫn dán chặt vào kính cửa sổ, không rời giây phút nào.
Cả đêm cô cứ đứng như vậy không hề ngủ.
Đôi mắt Ngải Tịch lúc này quá mức lạnh lẽo, cả không khí bao quanh cô lúc này chỉ còn lại sự cô độc.
Mái tóc dài cô xõa ra khẽ bay bổng theo làn gió nhẹ.
Bộ đồ công sở Ngải Tịch vẫn chưa thay ra mà càng tôn lên thân hình uyển chuyển.
Gò má cô đã hơi trắng đi, đêm đến gió lạnh lên khiến Ngải Tổng phát run nhẹ.
Cô không biết mình đã đứng ở đây cả một đêm, đến khi mặt trời mọc cao dần, chiếu những tia nắng ban mai hắt thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô mới khiến Ngải Tịch sựt tỉnh người lại.
Cô vừa quay đầu để chuẩn bị đi tắm thì điện thoại lại reo vang.
Đây là một dãy số lạ, ngẫm nghĩ một lát Ngải Tịch quyết định nhận máy.
Đầu dây bên kia liền cất giọng đắc ý.
" Cô Ngải, báo cho cô biết một tin.
Chúng tôi đã bắt được Vương Xâm, người phóng hỏa Mạn gia..".
Tin tức vừa nói ra từ Mark khiến Ngải Tịch nhất thời chết sừng, Khang Dụ chỉ mới báo với cô hôm qua là Vương Xâm bị Tần Khuyết bắt đi nay lại ở đồn cảnh sát? Ngải Tịch bỗng im lặng không nói câu nào.
Mark bên kia nở bụ cười bỡn cợt.
" Nếu như việc lần này thật sự có liên quan đến Hắc Mộc Thần thì anh ta sẽ chịu tội khá nặng đấy nhé.
Theo tôi thấy tên Vương Xâm đó rất sợ bị tử hình nên nhất định sẽ khai báo đúng sự thật..".
Anh ta chưa kịp nói gì thêm thì Ngải Tịch đã ngắt máy.
Chỉ còn lại tiếng tút..tút.
Mark cau mày khó chịu: " Cô dám ngắt máy tôi? Được lắm! Để tôi xem Hắc Mộc Thần lần này có thể yên ổn ra ngoài được không! ".
Nói rồi anh ta tiến đến phòng tạm giam Hắc Mộc Thần.
Hai ngày này anh không hề trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Anh chỉ nói đúng một câu: " Gọi luật sư của tôi đi! ".
Rồi anh ngồi một góc mà im lặng không hề đếm xỉa tới bộ mặt hầm hầm tức giận của Mark đang khó chịu.
...
Sau khi ngắt điện thoại của Mark, Ngải Tịch liền ba chân bốn cẳng thay tạm bộ đồ thoải mái rồi nhanh chóng ra khỏi nhà.
Cô bây giờ phải tìm cách nhanh nhất để cứu Hắc Mộc Thần ra.
Đáng lẽ cô nên đến tìm Tần Khuyết nhưng nghe Khang Dụ nói tất cả Ngải Tịch đã từ bỏ ý định, Tần Khuyết đã hại Hắc Mộc Thần thì sao có thể cứu anh được?
Tình hình bây giờ cô chỉ có thể tự lực cánh sinh rồi suy nghĩ cách.
Ngải Tịch bấm dãy số mà Hắc Mộc Thần đã gửi cho cô, đây là luật sư biện hộ cho anh.
Cô hẹn anh ta ở một quán cà phê gần khu phố Triều Dương rồi gặp mặt.
Anh ta nhanh chóng đồng ý.
Ngải Tịch liền đạp mạnh chân ga về phía trước, hướng tới là quán cà phê Bracket Coffee.
Đây là chiếc xe của Hắc Mộc Thần đã đưa cô lái, Maserati.
Chỉ trong khoảng năm phút cô đã lái tới địa điểm, đủ cho thấy tốc độ lái xe thượng thừa của Ngải Tịch và giá trị của chiếc xe này.
Ngải Tịch bước xuống xe rồi vào trong quán cà phê, đảo mắt một hồi thì thấy người đàn ông ngồi gần đó vẫy tay với cô, có lẽ vì cô quá nổi bật nên anh ta liền nhận ra cô ngay.
Ngải Tịch chỉ mặc đơn giản chiếc quần jean dài màu xám đen rộng hơn so với đôi chân thon gọn của cô, kết hợp với áo sơ mi croptop form rộng, tuy đơn giản nhưng ở Ngải Tịch vẫn có nét xinh đẹp và thuần khiết không thể tả.
Cô tiến đến ngồi xuống đối diện anh ta.
Anh ta liền giới thiệu trước.
" Xin chào cô Ngải.
Tôi là Đàm Mộ, luật sư của anh Hắc ".
Ngải Tịch chào hỏi lịch sự lại rồi vào thẳng vấn đề chính không dài dòng.
" Anh thấy tình hình hiện tại Mộc Thần có ra ngoài được không? ".
Đàm Mộ lấy cho cô một bản hồ sơ ra rồi đấy tới trước mặt Ngải Tịch, bộ dạng đích thực của luật sư hiện ra.
" Đây là một số lời khai của Vương Xâm.
Theo tình hình bây giờ lời khai của anh ta có chút bất lợi với anh Hắc ".
Cô nhìn mấy lời khai trong hồ sơ mà muốn đứng hình.
" Tôi có liên quan đến anh Hắc Mộc Thần! ".
" Anh ấy có nhờ tôi giúp một vài việc nên mới chuyển khoản cho tôi..".
" Việc đó là gì thì tôi..tôi..".
Bỗng không còn lời nào nữa.
Ngải Tịch nhìn qua Đàm Mộ, thắc mắc.
" Chuyển khoản? ".
Đàm Mộ liền giải thích.
" Theo điều tra anh Hắc đã chuyển một số tiền lớn cho Vương Xâm, một trăm vạn, sau khi nhận được anh ta liền bay trong đêm qua Thụy Sĩ định cư.
Thời điểm đó là khoảng một tháng trước! ".
Một tháng trước..
Ngải Tịch sựt nhớ ra, đó cũng trùng với lúc Mạn gia bị phóng hỏa, điều đó cô dĩ nhiên là biết nên không hề bất ngờ.
Nhưng bọn cảnh sát sẽ nghi ngờ vì làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được?
Hơn nữa Hắc Mộc Thần còn chuyển cho Vương Xâm một số tiền khủng như vậy, đây đích thực là bằng chứng đầu tiên để kết tội anh.
Đàm Mộ thấy cô im lặng liền bổ sung.
" Bây giờ anh ta chưa khai ra anh Hắc thật sự là chủ mưu đằng sau vụ việc này nên tạm thời anh Hắc không sao, nhưng nếu anh ra khai ra nhất định anh Hắc sẽ phải chịu tội tử hình! ".
Lời anh ta nói như sét đánh ngang tai Ngải Tịch.
Đúng vậy, Hắc Mộc Thần nhất định sẽ chịu tội khi Vương Xâm khai ra, hơn nữa đây là cả mười người trên dưới Mạn gia.
Hắc Mộc Thần sẽ khó thoát tội.
Ngải Tịch lúc này cuống cuồng cả lên.
" Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Tình hình hiện tại quá bất lợi với Mộc Thần.
Tôi cho rằng Vương Xâm sẽ khai báo anh ấy ra..".
Đàm Mộ cũng gật đầu cùng ý nghĩ với cô.
Anh ta vừa định nói thì Ngải Tịch suy nghĩ ra gì đó bèn cướp lời.
" Trước tiên tôi và anh nên đi tìm tất cả bằng chứng chưng minh Mộc Thần trong sạch.
Hoàn toàn không hề liên quan đến việc này! ".
Thái độ của Ngải Tịch quá kiên định và nghiêm túc.
" Nhưng theo tôi thì anh Hắc thật sự có liên quan đến việc này, nếu không Vương Xâm kia sẽ không dè chừng mà khai báo ra ngay đâu.
Có lẽ vì anh Hắc đã chuyển cho anh ta tiền nên anh ta có lòng biết ơn, nhưng một khi đến đường cùng thì nhất định Vương Xâm sẽ khai ra toàn bộ! ".
Đàm Mộ có chút bái phục với thái độ của cô.
Ngải Tịch đóng tập hộ sơ lại, nhìn thẳng vào mắt Đàm Mộ.
Giọng nói đã lạnh tanh, ngữ điệu vô cùng kiên quyết.
" Dù anh ấy không trong sạch thì tôi cũng phải làm cho Mộc Thần trong sạch bằng bất cứ giá nào! ".
Ngải Tịch thầm nhủ rằng, cô nhất định phải tìm cách cứu Hắc Mộc Thần ra ngoài, mặc kệ anh đúng hay sai.
Mọi chuyện cô làm sắp tới đây tất cả là vì anh....