Ngải Tịch nén nước mắt vào trong.
Từ nãy giờ Simle đang quan sát cẩn thận từng biểu hiện của cô, thấy cô im lặng hồi lâu bà lại nói tiếp.
" Nếu như yêu nó, cô nên để tình yêu của mình xứng với nó.
Chủ động rời bỏ để nó sang Mỹ.
Tôi nghĩ chắc cô cũng không muốn để nó từ bỏ tương lai chỉ vì cô đâu nhỉ? ".
Simle gần như đã nói đúng về suy nghĩ của Ngải Tịch.
" Bác gái, cháu biết bác muốn tốt cho anh ấy.
Nhưng mà cháu thừa nhận cháu ích kỉ, tình yêu của cháu đối với anh ấy còn lớn hơn so với bác tưởng tượng.
Bây giờ bắt cháu rời khỏi anh ấy, e rằng cháu không làm được.
Xin lỗi bác...!".
Cô gần như nhỏ giọng đi sau khi nói.
Trên mặt Simle đã nổi lên tia tức giận u ám.
" Cô muốn thấy Mộc Thần sau này ăn không ngồi rồi à? Hay là để một tiểu thư không danh không phận như cô nuôi nó? Cô nên nhớ rằng nhà cô sắp phá sản rồi.
Đừng níu kéo nữa.
Hay là..cô muốn dựa vào Hắc Thị để cứu lấy Ngải Thị? ".
Ngải Tịch cười lạnh lẽo: " Bác đã đề cao cháu quá rồi, cháu chỉ muốn dựa vào thực lực để cứu lấy Ngải Thị.
Hơn nữa, xin bác tôn trọng cháu, tiểu thư không danh không phận như cháu mà được bác sỉ nhục đến vậy thì ít ra cũng có cái giá của tiểu thư không danh không phận chứ? ".
Thật ra cô không hề muốn dùng giọng điệu như vậy để nói với Simle.
Trước giờ cô luôn là người đối xử hòa nhã với tất cả mọi người.
Nếu như không dưng đụng đến cô cô cắn lại làm gì chứ? Ở không đi bất lịch sự để người ta cười chê à?
Chỉ là bà ta quá đáng quá rồi.
Nghĩ gì mà lại đi nói cô muốn trèo cao vậy? Từ chim sẻ biến thành phượng hoàng ư?
Cô không hề có dã tâm đó một chút nào.
Bà ta cũng nên tôn trọng cô đi chứ?
Trước nay đúng là cô rất hiền và dịu dàng, nhưng cô cũng có giới hạn của mình.
Mà Simle đã đụng đến giới hạn của cô rồi thì không thể tránh khỏi chuyện cô ăn nói thế.
Simle bị nói như vậy, mà người nói lại là một cô gái 19 tuổi.
Không những thế còn lại là bạn gái của con trai bà.
Như vậy chả lẽ quá mất mặt hay sao?
Cuối cùng bà ta cũng tức giận thực sự.
" Cô ăn nói giỏi lắm đấy nhỉ?! Nhưng mà tôi đây chỉ nói lại một lần cuối cùng.
Cô là vật cản đường của Mộc Thần.
Tôi sẽ không để ai có dã tâm ngăn cản nó dù là không cố ý hay cố tình đi chăng nữa, tôi sẽ một chân mà đá bay đi vật cản đường ấy không chút thương tiếc.
Tôi cũng nói cho cô biết chắc chắn rằng cô sẽ gọi lại cho tôi mà thôi.
Tôi chờ cú điện thoại của cô ".
Nói xong bà ta cầm túi rời khỏi quán.
Bỏ lại Ngải Tịch một mình ngồi trên ghế, ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn về phía xa xăm.
Rốt cuộc cô có đủ yêu anh để rời xa anh? Đủ chín chắn để nói cô không muốn làm vật cản đường của anh không?
...
Đi lang thang trên con đường tối một hồi.
Từ lúc Ngải Tịch rời khỏi quán cà phê Laban Key đến giờ cô đã đi không biết bao nhiêu con đường nữa.
Cứ nghĩ mãi về lời nói của Simle và cả lời khẳng định sau cùng của bà ta.
Cô sợ sẽ như bà ta nói, cô sẽ tìm bà ta.
Chủ động rời bỏ Hắc Mộc Thần.
Mây đen kéo đến, mưa cứ thế ập xuống trên người cô.
Ai nấy đều chạy qua chạy lại, tất bật cầm ô che mưa.
Sợ hãi sẽ ướt mình, sợ sẽ hỏng túi hàng hiệu...
Duy chỉ có một bóng hình cô là lặng lẽ đứng dưới mưa.
Đôi chân cô như bị ai đó đóng đinh ngay tại chỗ, cô không cách nào đi tiếp được nữa.
Người lạ nhìn vào cô thấy cô lúc này như một người điên.
Họ chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn vào cô và vẻ không quan tâm, hờ hững.
Cô mặc kệ ánh nhìn bọn họ.
Trong tất cả những người ở đó có ai biết rằng cô đang rất cô đơn không?
Có ai biết rằng cô đang sợ hãi không? Cô sẽ sẽ là gánh nặng của anh.
Ngải Tịch sẽ là gánh nặng của Hắc Mộc Thần.
Cô là vật cản đường của anh.
Cô ngăn trệ chuyện anh đi du học chỉ vì ở lại với cô.
Tất cả tất cả khiến cô suy nghĩ quá nhiều.
Cô không còn sức đứng nữa, cứ thế cô lặng lẽ ngồi thụp xuống bên vệ đường.
Hai tay ôm lấy đầu gối mặc cho nước mưa xối xả vào người cô, ướt sũng.
Cô không tài nào biết được trong cơn mưa đó có một chiếc xe lao như điên đang tìm kiếm cô.
Trong xe, Hắc Mộc Thần nhíu mày, mắt anh tỏa ra vầng sáng u tối.
Xung quanh anh bao trùm một không khí chết chóc, lạnh như băng.
Khi đến nhà tìm cô nhưng chỉ gặp Lâm Cát Tường, mẹ cô bảo vẫn chưa thấy cô về nhà.
Lo lắng nhờ anh đi tìm.
An ủi bà vài câu anh nhanh chóng lên xe chạy khắp nơi tìm cô.
Thế là anh điên cuồng tìm kiếm cô.
Anh gọi cho cô rất nhiều lần nhưng đã là tắt máy.
Vô tình ánh mắt lướt qua một hình bóng nhỏ bé ngồi thụp xuống bên vệ đường.
Hắc Mộc Thần phanh gấp lại đến nổi đầu anh sắp đập vào vô lăng.
Nhanh chóng lấy ô xuống đi đến chỗ cô.
Một đôi giày thể thao quen thuộc hiện ra trước mặt cô.
Cô ngẩng lên, bắt gặp sự lo lắng trong ánh mắt anh, còn có cả sự tức giận.
Hắc Mộc Thần nhanh chóng kéo Ngải Tịch dậy, bế cô vào trong xe không nói một lời nào.
Sau khi quay trở lại vị trí lái.
Anh quay đầu nhìn cô đang ướt đẫm nước mưa.
" Thắt dây an toàn vào! ".
Giọng anh hơi khàn đi, trong đó vẫn nghe ra được sự quan tâm của cô đến anh.
Cô im lặng làm theo.
Thấy cô nghe lời anh quay lại, đạp thẳng chân ga cho xe chạy đi.
Ngải Tịch theo cảm tính nhìn lén Hắc Mộc Thần, mặt anh hiện tại không có chút vui vẻ nào.
Cô biết anh tức giận.
Cô thỉnh thoảng vẫn quay qua anh, nhưng anh không hề đáp lại ánh mắt cô một lần nào.
...
Biệt thự Ngải gia.
Sau khi về đến nhà mẹ cô cũng đã bớt lo lắng hơn.
Bà chỉ bảo cô nhanh chóng thay quần áo rồi mau đi nghỉ sớm.
Không làm phiền đến thế giới hai người của Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch nữa.
Từ lúc chở cô về đến nhà ngoại trừ bảo coi thắt dây an toàn thì anh không nói một lời nào nữa.
Mở tủ quần áo cô ra, Hắc Mộc Thần ngẫm nghĩ một lát rồi chọn cho cô chiếc váy ngủ trắng đáng yêu.
Anh quay qua cô, để thẳng chiếc váy lên đầu cô.
Mặc cho chiếc váy che khuất cả gương mặt cô.
Nhìn cô lúc này có chút buồn cười, nhưng anh vẫn kìm lại mà nói.
" Thay vào! ".
Hắc Mộc Thần cất giọng lạnh lùng.
Ngải Tịch quay người vào nhà tắm, lúc đi ra cô thấy anh đang đứng trước khung ảnh để trên bàn ngay tủ đầu giường của cô.
Đó là ảnh của anh và cô.
Trong ảnh, anh lẳng lặng từ đằng sau ôm lấy cô.
Cô đan tay mình vào tay anh, cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay ấy mà nở nụ cười hạnh phúc.
Khung cảnh là ở vườn hoa sau nhà cô.
Thơ mộng mà đẹp đến nổi khiến người ta thấy chạnh lòng...