Biệt thự Tuyệt Tình.
Sau khi từ bệnh viện trở về Ngải Tịch liền trở nên thất thần, lúc chiếc xe dừng lại trước cổng vệ sĩ gọi cô mấy lần Ngải Tịch mới hoàn hồn trở lại.
Cô bước xuống xe rồi bỗng sựt nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói với tên vệ sĩ.
" Đừng nói với Mộc Thần chuyện anh đưa tôi đến bệnh viện! ".
Tên vệ sĩ gà mờ nhìn cô, rõ ràng lúc đi Ngải Tịch đã hùng hồn nói sẽ chịu trách nhiệm cơ mà? Vậy thì tại sao lại muốn anh ta không nói cho Hắc Mộc Thần biết cô đã đến thăm anh chứ?
" Nhưng mà..Ngải tiểu thư! Nếu anh Hắc biết tôi đưa cô đến bệnh viện mà không báo cáo thì..".
Ngải Tịch nhận ra nét sợ hãi trong lời nói của anh ta, bèn dùng giọng nói trấn an anh ta.
" Anh nói với Mộc Thần thì anh ấy mới trách phạt anh đấy! Khi chưa có lệnh của Mộc Thần mà anh đã đưa tôi đi vậy nếu anh ấy biết được thì sẽ thế nào? ".
Nói rồi thấy anh ta đang ngẫm nghĩ xem xét, Ngải Tịch liền bổ sung thêm vào một câu chắc nịch: " Yên tâm đi, chuyện này chỉ có tôi, mấy người vệ sĩ các anh, trời biết đất biết.
Chỉ cần chúng ta không thốt ra nửa lời thì làm sao Mộc Thần biết được? Còn về camera cứ đi cắt bỏ đoạn anh đưa tôi ra khỏi nhà, như vậy không phải được rồi sao? ".
Câu hỏi của cô chọc đúng vào tâm lí anh ta, khiến anh ta cũng lung lay ý chí rồi gật đầu đồng ý.
Ngải Tịch không nói nhiều thêm rồi rảo bước vào nhà, giờ mới để ý đến hộp cháo đang cầm trên tay thì ghé vào bàn ăn rồi múc từng thìa đưa lên miệng.
Nhưng chỉ vừa mới đưa lên một thìa Ngải Tịch lại cảm thấy mặn mặn, nhìn xuống mới biết là nước mắt cô đang đầm đìa từ khóe mắt chảy xuống hộp cháo.
Tất cả nước mắt đã kìm nén lại từ lúc ở bệnh viện khi về đến nhà lại vô thức trào ra.
Cô gắng gượng múc từng thìa đưa vào miệng, cố gắng ép xuống dạ dày.
Nhưng mùi vị ngon hay dở của cháo Ngải Tịch không hề cảm nhận được, cô chỉ biết rằng cô vừa ăn từng thìa cháo trong cảm giác ngậm ngùi đau đớn, trái tim cô lúc này giống như bị ai bóp nghẹn lại.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Ngải Tịch cảm nhận được thế nào là mùi vị ăn cháo chan nước mắt.
Khoảng một lát sau Ngải Tịch đã không nuốt nổi nữa, cô định để lại cho dì Vân dọn nhưng sựt nhớ ra lúc nãy cô đã bảo dì Vân về trước rồi, đành đứng dậy rồi dọn hộp cháo, rảo bước lên phòng.
Bóng hình người phụ nữ mệt mỏi ngồi thụp xuống tựa vào đầu giường, hai tay ôm gối đưa ánh mắt theo phía bầu trời màu xanh thẳm ngoài cửa sổ.
Tấm rèm cửa theo làn gió nhẹ mà bay phấp phới..
Ngải Tịch cứ ngồi cô đơn một mình trên giường như vậy, sựt nhớ ra hôm nay là Tết Nguyên Đán nên cô liền lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Khẽ cất giọng gượng gạo.
" Mẹ, con đây! ".
Khi vừa nghe được tiếng của Ngải Tịch phát ra truyền qua điện thoại.
Giọng nói mừng rỡ của đầu dây bên kia vang lên.
" Tiểu Tịch? Là con sao? ".
Ngải Tịch lau đi nước mắt trên mặt rồi cất giọng: " Vâng, con vừa đổi điện thoại.
Mẹ, mẹ khỏe không, cuộc sống của mẹ có tốt không? ".
Lâm Cát Tường nghe được tiếng nói của cô thì yên tâm mà vui mừng hẳn: " Mẹ sống rất tốt, đang cùng mấy bà bạn chơi mạt chược.
Tiểu Tịch à, sao con lại không về đây thăm mẹ? Đã sáu năm rồi..".
Giọng nói Ngải Tịch nhất thời nghẹn ngào, cô gắng gượng lại mấy tiếng nức nở mà thốt ra lời nhẹ nhõm vui vẻ.
" Con bận lắm mẹ ạ! Hiện tại con đang cùng Mộc Thần đi du lịch..khi nào rảnh con sẽ về thăm mẹ ".
Lâm Cát Tường nói nhỏ với mấy bà bạn của bà: " Tôi đi nói chuyện với con gái một lát! ".
Rồi rảo bước ra ngoài nói vào điện thoại: " Được, khi nào con về dẫn cả Mộc Thần về đây..".
Đến bây giờ mẹ cô vẫn chưa biết chuyện của năm năm trước, bà chỉ biết rằng Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần đã chia tay vì lí do cô không còn yêu anh nữa.
Lí do đó khiến Lâm Cát Tường không tin được, bà gặng hỏi thế nào nhưng Ngải Tịch vẫn cứng miệng không nói.
Khi biết được cô và Hắc Mộc Thần đã quay lại thì trong lòng bà có chút vui mừng cũng có chút bất an..
Ngải Tịch đưa ngón tay lên cắn mạnh, ngăn cho việc cô sắp nức nở òa lên khi nghe mẹ cô bảo dẫn Hắc Mộc Thần về.
Cô và anh..còn có thể cùng nhau sánh bước nữa sao? Nhưng không muốn mẹ cô lo lắng Ngải Tịch giả vờ đồng ý rồi tha thiết nói.
" Vâng ạ.
Mẹ..con nhớ mẹ lắm! ".
Lâm Cát Tường cảm nhận được sự không bình thường trong lời nói của cô bèn hỏi.
" Tiểu Tịch? Con sao vậy? ".
Sợ mẹ cô lại lo lắng vì chuyện của cô mà ăn không ngon ngủ không yên, như vậy sẽ có ảnh hưởng đến sức khỏe của bà.
Ngải Tịch đưa điện thoại ra xa rồi hít sâu một hơi, hai mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn gắng gượng nói: " Không sao ạ.
Chỉ là con nhớ mẹ thôi, thật muốn ngay lập tức được mẹ ôm lấy mà nũng nịu như lúc con còn bé vậy..".
Lời nói của Ngải Tịch đã dùng tất cả sự bình thường để thốt ra, Lâm Cát Tường nghe cô nói như vậy cũng yên tâm hơn mà bật cười.
" Con gái ngốc, đã lớn chừng này rồi còn nhõng nhẽo.
Sau này khi mẹ không còn thì con lại nhõng nhẽo với Mộc Thần đấy! ".
" Mẹ, mẹ đừng nói lung tung.
Sức khỏe mẹ tốt như vậy nên đừng nói mấy lời xui xẻo đó.
Còn nhõng nhẽo với Mộc Thần ư..chắc có lẽ không còn cơ hội nữa..".
Câu sau cùng Ngải Tịch vô thức thốt ra nhưng nhỏ xíu khiến Lâm Cát Tường không nghe được mà hỏi lại: " Con nói gì? ".
Ngải Tịch nhanh chóng xua tay nói: " Không..không có gì ạ.
Mẹ, mẹ giữ gìn sức khỏe nhé! Chúc mừng năm mới! Tạm biệt mẹ! ".
Mẹ cô đáp lời ngay tức khắc: " Chúc mừng năm mới, Tiểu Tịch! ".
Nói rồi bà cũng cúp máy, lặng lẽ thở dài một hơi.
Tình mẫu tử luôn luôn thiêng liêng đến diệu kỳ, bà nhận ra rõ ràng giọng nói của Ngải Tịch đã nghẹn ngào, nhất định là cô đang khóc.
Nhưng vì không muốn để bà lo lắng nên cô mới im lặng mà chỉ nói vài câu với bà rồi tắt máy.
Trên đời này có ai hiểu con gái mình bằng mẹ đâu cơ chứ..
Lâm Cát Tường hi vọng chuyện tình của con gái bảo bối của bà và Hắc Mộc Thần sẽ có một kết thúc tốt đẹp..
Ngải Tịch buông điện thoại xuống rồi lại ra ban công, tựa người vào lan can, lắng nghe tiếng chim hót líu lo vào rạng sáng.
Hôm này là Tết Nguyên Đán, bầu không khí bây giờ ở khắp nơi chắc là tưng bừng lắm nhỉ? Các hoạt động múa lân sư rồng diễn ra khắp con phố tạo thành khung cảnh nhộn nhịp, các buổi sum họp gia đình đầy ấm cúng, mọi người cùng quân quần bên nhau rồi ăn bữa cơm gia đình ngày Tết, cả những người tặng phong bao đỏ và trang trí nhà cửa bằng câu đối đầy sinh động và đẹp đẽ.
Bầu không khí thật tươi sáng và ấm áp, có chút hương vị của ngày Tết năm mới.
Đến buổi tối lại xem được pháo hoa bắn rực rỡ trên bầu trời đêm, vui vẻ biết mấy.
Vậy mà ở căn biệt thự Tuyệt Tình này lại im ắng đến lạ thường, không có chúc tết, không có ăn cơm gia đình, không có trang trí nhà cửa, không có không khí của ngày Tết càng không có thứ gọi là vui vẻ.
Mà là thay vào cái ảm đạm bình lặng, ngày hôm nay ở biệt thự Tuyệt Tình còn bình thường hơn cả những ngày bình thường khác mà không hề có lễ hội gì.
Cả Tất Niên vào tối qua cũng vậy, đáng lẽ Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần phải hạnh phúc cùng nhau ăn bữa cơm đầm thắm ở đây, cùng nhau ngắm pháo hoa mà anh đã chuẩn bị sẵn và cả nụ hôn nồng nàn say đắm nơi đầu môi Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần, nếu diễn ra đúng như vậy sẽ lãng mạn biết bao.
Nhưng, khung cảnh ấy lại hoàn toàn không xuất hiện, lại thay vào bằng cảnh Ngải Tịch khóc nức nở, còn Hắc Mộc Thần lại say rượu đến nổi phải nhập viện..
Nụ cười chua xót trên môi Ngải Tịch nở ra khi nghĩ về những điều ấy, đôi mắt cô vô hồn mà nhắm chặt lại, để mặc cho làn gió thổi tung mái tóc dài của cô.
Không khí lúc này bao quanh lấy Ngải Tịch chỉ có sự cô độc và mệt mỏi, đau lòng tan nát, nước mắt lại như những cơn mưa trút nặng từng giọt rơi xuống làn môi cô.
Mùi vị mặn chát chen vào ngay lập tức.
...
Ba ngày sau.
Vì lần này xuất huyết dạ dày nghiêm trọng nên Hắc Mộc Thần mới phải ở lại bệnh viện quan sát mấy hôm.
Đến ngày thứ ba anh mới xuất viện trở về nhà.
Khi vừa về tới vệ sĩ đã cung kính gật đầu chào anh.
Bọn họ nhớ lời Ngải Tịch dặn nên cũng không dám thốt ra nửa lời, nếu như cô bị anh trói hay giam lại đều không liên quan đến bọn họ nhưng nếu như Hắc Mộc Thần trách phạt bọn họ thì nhất định họ sẽ sống không bằng chết.
Vì vậy tất cả đều bày ra bộ mặt bình thản mà chào đón anh.
Hắc Mộc Thần lướt qua nhìn họ cũng không nói gì thêm rồi rảo bước vào nhà.
Vừa vào cửa anh đã thấy Ngải Tịch ngồi trên ghế sofa xem ti vi vừa ăn trái cây, cô làm như không nhìn thấy anh mà xem anh như người vô hình.
Thấy Hắc Mộc Thần đang tiến đến chỗ cô thì Ngải Tịch với tay bấm remote tắt ti vi một cái rồi định đứng dậy đi lên phòng.
Lúc đi lướt qua anh Hắc Mộc Thần liền dùng một tay giữ cô lại không để cô bước thêm nửa bước.
Đôi mắt Ngải Tịch vô hồn nhìn anh, giọng nói lạnh nhạt thốt lên: " Bỏ ra! ".
Biểu hiện chán ghét của cô dành cho anh càng khiến Hắc Mộc Thần cảm thấy mình còn hơn một con quái vật, còn Ngải Tịch là một con nhím.
Cứ hễ chạm vào cô là cô lại xù gai lên chống đối anh.
Hắc Mộc Thần cất giọng lạnh lẽo mang đầy ý mỉa mai.
" Thật may mắn vì em là con người, nếu không em sẽ là một con nhím suốt ngày xù gai góc lên để phản kháng lại tôi! ".
Nghe được câu nói bỡn cợt của anh, trên mọi Ngải Tịch nở ra nụ cười lạnh, ngẩng mặt lên rồi trừng mắt nhìn anh đầy cứng rắn nói.
" Nếu tôi là con nhím nhất định tôi sẽ không ngu ngốc chỉ dùng gai để phản kháng anh đâu mà ngay lập tức đâm chết anh! ".
Ấn đường Hắc Mộc Thần cau chặt lại, anh không đáp lại mấy lời đầy châm biếm đó của cô mà dùng sức đè cô xuống sofa rồi áp thân thể mình lên.
Ngải Tịch vùng vẫy phản kháng chống tay lên vòm ngực anh.
Cái miệng bướng bỉnh kêu gào.
" Anh làm gì vậy..ưm..ưm ".
Lời nói của cô bị chặn lại do nụ hôn không báo trước của anh ập đến.
Đầu lưỡi Hắc Mộc Thần thuần thục cạy hai hàm răng cô ra rồi điên cuồng hút lấy vị ngọt trong khoang miệng cô, giống như một con ong đang táo bạo tham lam hút hết vị ngọt của một đóa hoa thơm ngát.
Nhưng con ong dịu dàng bao nhiêu thì Hắc Mộc Thần lại cường bạo bấy nhiêu, anh không cho cô thời gian để thở mà càn quét hết hương vị của Ngải Tịch, đầu lưỡi ướt át thành công khuấy động tâm can của cô.
Ngải Tịch muốn phản kháng nhưng liền bị một tay anh chế ngự lại giam lên đỉnh đầu không để cho cô có cơ hội vùng vẫy, bàn tay kia của Hắc Mộc Thần trượt một đường xuống thò vào áo cô, khi chạm đến hai trái đào mềm mại liền phủ bàn tay lên bóp nắn mạnh mẽ.
Cả thân người cô run rẩy lên, trái tim đập liên hồi không ngừng.
Ngải Tịch dùng hết tất cả lí trí để phản kháng lại anh nhưng cơ thể dần dần mất sức lực hẳn, mặc cho đôi môi của anh liếm láp nơi cần cổ trắng ngần để lại mấy trái dâu hồng hồng, đôi môi anh di chuyển đến xương quai xanh gợi cảm của cô thì Hắc Mộc Thần liền dùng răng cắn cọ cọ.
Khi bàn tay tham lam của anh tiến tới nơi tư mật giữa hai đùi cô vuốt ve thì Ngải Tịch liền cất giọng thê lương ngăn lại ngón tay của anh, sẵn tiện với lấy cây dao đang đặt trên bàn chĩa thẳng vào vòm ngực anh, giọt nước mắt đắng cay cùng lúc chảy xuống.
" Nếu như anh còn muốn giày vò thể xác tôi nữa thì con dao này sẽ lập tức đâm vào ngực anh! ".
Hắc Mộc Thần nhíu mày sựng lại nụ hôn đang đặt trên bầu ngực cô, dời ánh mắt xuống mũi dao nhọn hoắt đang chĩa vào ngực anh, ngay vị trí trái tim, mà con dao lại từ tay Ngải Tịch đưa lên thì nụ cười lạnh lùng trên môi Hắc Mộc Thần nở ra tàn nhẫn.
Anh rút tay khỏi nơi tư mật của Ngải Tịch, bàn tay đang bao lấy bầu ngực sữa cũng buông ra.
Nhanh chóng ngồi dậy đối diện với cô, Ngải Tịch thừa cơ hội đó liền ngồi thẳng lưng lên ngay lập tức, con dao trên tay buông thõng xuống rồi nắm chặt lấy cán dao.
Hắc Mộc Thần trở lại dáng vẻ tàn ác rồi nói: " Em muốn tôi chết như vậy sao, Ngải Tịch? ".
Gương mặt Ngải Tịch có hơi biến sắc, nhưng tình cảnh hiện tại không cho cô được yếu đuối.
Đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh cất từng lời cay độc.
" Nếu như anh thả tôi ra thì chắc chắn tôi sẽ không phải ngày nào cũng nguyền rủa anh sẽ biến mất khỏi thế giới này như vậy! "
Từ đầu đến cuối đôi mắt anh vẫn dời lên người cô không chớp một cái, nghe cô nói như vậy thì nụ cười bỡn cợt càng lớn hơn.
Hắc Mộc Thần cất giọng lạnh băng.
" Được! Nếu như em đã có ý đó thì tôi sẽ thành toàn cho em.
Dù gì trái tim tôi cũng đã từng thuộc về em, bây giờ em muốn lấy nó cũng được.
Chỉ cần em thành công đâm con dao đó vào ngực tôi em sẽ được tự do! ".
Từng lời nói của anh khiến Ngải Tịch nhất thời sững người ra mà không hề động đậy.
Trái tim anh, đã thuộc về cô sao? Thật sự như vậy ư! Nếu là như vậy sao Ngải Tịch có thể nhẫn tâm mà lấy nó chứ?
Thấy cô im lặng Hắc Mộc Thần liền bổ sung thêm một câu: " Tuy nhiên, nếu em không đâm được tôi thì em phải mãi mãi ở bên cạnh tôi! Nhắc nhở em một câu, nếu em không tàn nhẫn thì người chịu khổ sẽ là em, Ngải Tịch! ".
Đột nhiên thâm tâm Ngải Tịch nổi lên một cơn sóng mạnh, từng việc anh đã làm với cô, giày vò thể xác cô cả trái tim.
Đến cả việc anh ôm lấy Fendy mà dỗ dành đều hiện về trong đầu cô ngay lúc này.
Đúng vậy, anh nói đúng! Nếu Ngải Tịch không nhẫn tâm một chút thì người đau khổ sẽ là cô, bàn tay cầm con dao vô thức đưa lên, ngấm thẳng vào nơi ngực trái anh rồi dùng sức đâm vào.
Bàn tay Ngải Tịch sựng lại, Hắc Mộc Thần không hề né tránh cô mà vẫn mặc kệ cô đâm ngực anh, con dao vừa đâm vào Hắc Mộc Thần hơi ư hự một tiếng nhưng không hề tỏ ra đau đớn mà cứ nhìn chằm chằm Ngải Tịch.
Cô bất động mà giữ nguyên tư thế đâm con dao lên ngực anh, lát sau mới hoàn hồn mà rút ra ngay.
Sắc mặt Hắc Mộc Thần hơi tái lại, Ngải Tịch nhìn chằm chằm vào con dao trên tay cô.
Máu, máu đỏ tươi đang dính lại trên mũi dao, một màu đỏ khiến người ta rợn người.
Đây..đây là máu của Hắc Mộc Thần! Máu chảy từ nơi con tim anh ra ngoài...