Ánh mắt Hắc Mộc Thần trở nên lạnh lùng đáp lời cô: " Em nghĩ sao? ".
Hóa ra, dấu son môi đó thực sự là của Fendy, vậy mà anh lại không hề nói với cô một chữ, bỗng Ngải Tịch nở nụ cười chua chát nhìn cảnh cô ta đang nức nở ôm chặt lấy Hắc Mộc Thần mà anh cũng không có ý định buông cô ta ra.
Fendy thấy được sự bình thản của Ngải Tịch thì cảm thấy xấu hổ vì không đè bẹp được cô, gương mặt trở nên dịu dàng rồi xoay người lại đối diện với Ngải Tịch, giọng nói đã khác hơn khi vừa mới hùng hồn gây gổ với cô.
" Ngải..Ngải Tịch! Tôi và Mộc Thần thật sự không giống như cô nghĩ đâu, vết son môi đó là..".
" Không cần giải thích! ".
Hắc Mộc Thần đột nhiên cướp lời cô ta, đôi mắt anh như keo mà dán chặt lên người Ngải Tịch, thấy sự bình tĩnh mà xem như không có chuyện gì xảy ra của cô khiến anh hơi tức giận trong lòng.
Ngải Tịch cũng sững người lại khi Hắc Mộc Thần ngang nhiên nói như vậy, không cần giải thích? Chỉ bốn chữ ngắn gọn như thế sao? Anh thật sự nghĩ rằng Ngải Tịch đang không tức giận à? Hay là anh đề cao vị trí của cô quá nên xem cô là sắt đá không để ý đến dấu son môi đó, không biết đau lòng chỉ vì bốn chữ lạnh lùng đó của anh!
Ngải Tịch bỗng nở nụ cười chua chát rồi lướt qua Hắc Mộc Thần và Fendy, trước khi bước qua liền sựng bước lại rồi nói một câu nhạt nhẽo mang đầy hàm ý mỉa mai: " Fendy à, cô không làm diễn viên thì đúng là uổng thật đấy! ".
Nói rồi Ngải Tịch ngẩng cao mặt rồi đi thẳng lên lầu không quay đầu lại.
Fendy trong lòng thầm đắc ý nhưng bày ra bộ mặt đáng thương đẫm lệ rồi nũng nịu nói: " Mộc Thần, em thật sự không cố ý.
Nhưng Ngải Tịch hình như đã ghét em nên mới không nghe em nói, cô ấy sẽ không hiểu lầm chứ? Em không ngờ Ngải Tịch lại ra tay đánh em như vậy..Em có phá hoại hạnh phúc của anh không? ".
Vừa nói cô ta vừa nhào vào lòng anh rồi nâng bàn tay anh lên gò má cô ta muốn anh xoa dịu.
Bấy giờ Hắc Mộc Thần mới hơi đẩy cô ta ra, lập tức buông tay, tạo một khoảng cách khá xa với Fendy rồi lạnh nhạt cất giọng.
" Cô ấy muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, không còn sớm nữa.
Tôi đưa em về! ".
Nói rồi Hắc Mộc Thần đút tay vào túi quần sải bước ra ngoài, gương mặt đầm đìa nước mắt của Fendy lập tức bị bàn tay của cô ta lau lấy, khóe môi cong lên đắc ý rồi rảo bước theo anh.
Trên phòng, Ngải Tịch lặng lẽ đứng tựa người vào lan can ngắm nhìn bầu trời đêm.
Thiên nhiên tươi đẹp đã ban tặng cho con người biết bao nhiêu vẻ đẹp kỳ thú, say mê lòng người.
Nhưng có lẽ ánh trăng là món quà tuyệt diệu nhất, quý hoá nhất do Tạo hoá ban tặng.
Gió thổi mát rượi cả không gian, luồn vào mái tóc Ngải Tịch như muốn thì thầm điều gì, gió thổi cả vầng trăng trôi nhẹ trên mây, bồng bềnh và lãng mạn.
Vầng trăng sáng có cả hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao lấp lánh như được dát bạc mà chiếu lên rực rỡ trên bầu trời đêm.
Trời càng về khuya ánh trăng càng lung linh mà huyền ảo hơn nữa.
Dưới sự soi chiếu của vầng trăng đêm cùng ánh sáng le lói của sao trời, thiên nhiên dường như trở nên tươi tắn và mang vẻ đẹp diệu kì lạ thường.
Ánh trăng tò mò luồn lách qua song cửa sổ, in lên bóng lưng mềm mại của người phụ nữ trên nền tường nhạt.
Không biết từ lúc nào Ngải Tịch chỉ cần ngắm nhìn bầu trời ban đêm với ánh trăng sáng rực chiếu xuống, hoặc là mặt trời ló dạng lên bình minh rực rỡ, những tia nắng ban mai tưng bừng nhảy múa là trong lòng cô yên bình hẳn.
Nhưng cô thích nhất vẫn là ban đêm, lúc ấy bầu trời bao trùm một màu đen huyền bí mà đẹp đẽ lạ thường.
Những ngôi sao nhấp nháy sáng rực trên bầu trời, tạo thành khung cảnh mỹ miều sinh động.
Có thể nói rằng chỉ khi ngắm những vì sao này lòng Ngải Tịch mới yên ổn được hẳn, vì xung quanh cô chỉ toàn bao bọc bởi sự cô độc khi không có Hắc Mộc Thần ở bên cạnh.
Ngắm nhìn vầng trăng sáng thế này tâm trạng Ngải Tịch khá lên một chút, mấy sự phiền muộn cũng theo làn gió mà bay đi.
Có lẽ, bầu trời đêm này là thứ Ngải Tịch trân quý nhất, vì chỉ có khoảnh khắc tĩnh lặng và đẹp đẽ của bầu trời đêm mới khiến cho cô nhẹ lòng đi hẳn, từng ngôi sao lấp lánh là chúng đang vui mừng vì được nghe tiếng lòng của cô truyền đến mà an ủi.
Biết nói làm sao được, tóm lại chỉ có bầu trời đầy sao thế này mới nghe được những suy nghĩ trong đầu Ngải Tịch, nhưng lo lắng sợ hãi và mệt mỏi trong cô.
Khẽ nhắm đôi mắt trong suốt phản ánh qua trắng ánh trăng sáng lại, cô bắt đầu tâm sự từng tiếng lòng với bầu trời đêm này.
Bỗng nghe được tiếng bước chân phía sau vọng lại phá hỏng bầu không khí im lặng lúc này.
Mùi xạ hương quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh cô, khỏi cần mở mắt Ngải Tịch cũng biết là ai.
Chắc chắn anh vừa mới đưa Fendy về trong sự hạnh phúc ngập tràn nhỉ?
Hắc Mộc Thần tựa tấm lưng vào lan can đứng đối diện với cô, khẽ cất giọng trầm trầm không thể hiện sự tức giận cũng không vui mừng: " Sao em lại đánh Fendy? ".
Lúc này đôi mắt vô hồn của Ngải Tịch mới khẽ mở ra, cô hít sâu một hơi rồi xoay mặt nhìn anh, cất giọng thâm trầm lạnh lẽo.
" Sao? Đau lòng? ".
Ánh mắt sắc bén của Hắc Mộc Thần nhìn cô chẳng rời: " Em nói xem? ".
Nụ cười mỉa mai trên môi Ngải Tịch lộ ra, cô ngẫm nghĩ gì đó rồi nói: " Mặn nồng thật đấy! Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ! ".
Tia laser hằng lên trong đôi mắt sâu thẳm củ Hắc Mộc Thần, anh nghe ra ý bỡn cợt mỉa mai rõ ràng trong lời nói của Ngải Tịch, khẽ khàn khàn cất giọng.
" Lúc trước tôi đã chiều hư em rồi Ngải Tịch à.
Bây giờ em quá quắt thật đấy! ".
" Dạy dỗ trà xanh một chút thì không gọi là quá quắt đâu.
Hơn nữa, bảo Fendy ngoan ngoãn đừng có động tới em, nếu không em có cả hàng nghìn cách khiến cô ta sống không bằng chết.
Lúc đó anh đừng có mà trách em vô tình! ".
Ngải Tịch cứng đầu nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói, cô cất ra từng câu từng chữ đều mang một vẻ nghiêm túc và kiên định dứt khoát, bản lĩnh của người phụ nữ cứng rắn hiện ra rõ ràng trong câu nói này.
Đột nhiên Hắc Mộc Thần bật cười, cô gái này lại xù gai lên nữa rồi, anh thật sự không hiểu tại sao lúc trước lại nghĩ rằng Ngải Tịch vô cùng dịu dàng thục nữ cơ chứ? Bộ dạng của cô bây giờ có giống một người phụ nữ điềm đạm không? Cứ hễ chút là lại xù gai góc lên mà phản đối lại anh.
Hắc Mộc Thần quan sát cô bằng ánh mắt thú vị rồi cất giọng: " Tôi đang nghĩ xem Ngải Tịch em sẽ vô tình thế nào!..
".
Anh hơi dừng lại lời nói rồi hít sâu một hơi ra vẻ đăm chiêu, chĩa tay vào ngực trái rồi cất giọng: " Chắc là em sẽ vô tình giống như vậy ư? ".
Đôi mắt trong suốt của Ngải Tịch phản ánh qua con ngươi trong đôi mắt sâu thẳm của Hắc Mộc Thần, nhìn đến vết thương giấu trong áo sơmi của anh cô hơi cụp mi mắt rồi mệt mỏi nói: " Em không muốn cãi nhau với anh! Mệt rồi, ngủ đây ".
Nói rồi cô rảo bước về phía giường lớn không chần chừ nằm xuống.
Cả hành động của cô tất thảy đều lọt vào mắt Hắc Mộc Thần, anh ngẫm nghĩ gì đó rồi cũng theo cô tới bên giường trực tiếp nằm xuống ôm lấy Ngải Tịch vào lòng từ đằng sau.
Ngải Tịch hơi giật mình vì bên giường cạnh cô hơi nhún xuống, rồi đến hơi thở rạo rực của người đàn ông phả ra bên gáy cô nóng bỏng, mùi xạ hương thoang thoảng chiếm lấy cô.
Cả cái vật nam tính đang cọ cọ vào mông Ngải Tịch khiến hai gò má cô đột nhiên ửng ửng hồng hào trong ánh đèn tối nhạt, cô cảm nhận được vật nam tính của anh đang rục rịch mà chuyển động cọ sát.
" Anh làm gì vậy? ".
Hắc Mộc Thần hít sâu mùi thơm dễ chịu của cô rồi lười biếng đáp lời: " Ngủ! ".
Ngải Tịch hơi cựa quậy người muốn thoát ra ai ngờ lại vô tình trúng vào vết thương của Hắc Mộc Thần, anh ho khụ khụ một tiếng rồi vòng tay siết chặt cô cũng hơi thả lỏng, Ngải Tịch giật mình ngồi phắt dậy xem xem.
" Xin lỗi, xin lỗi! Anh có sao không? ".
Nhìn Ngải Tịch hốt hoảng như vậy trong lòng Hắc Mộc Thần như có dòng mật ngọt nhè nhẹ chảy qua con tim, anh kéo tay cô lại rồi áp sát tấm lưng cô vào vòm ngực anh, vòng tay qua eo cô càng siết chặt hơn như không hề muốn buông ra giây phút nào.
Giọng nói trầm lạnh của anh vang lên khi Ngải Tịch muốn vùng vẫy thoát ra: " Nếu em còn quậy nữa đêm nay đừng hòng ngủ! ".
Một câu nói thành công ngăn lại mấy sự cọ cọ người của cô, Ngải Tịch hiểu rõ ý đồ trong câu nói của anh, nhất thời toát mồ hôi không dám động đậy mà mặc anh ôm.
Hắc Mộc Thần nhận ra cô đang sững sờ bèn bật cười khẽ, nhướn đầu qua rồi đặt lên trán Ngải Tịch một nụ hôn nhẹ, nhắm lại đôi mắt sâu thẳm rồi nói: " Ngủ đi! ".
Nụ hôn dịu dàng bất ngờ này của anh nhất thời khiến Ngải Tịch như bị mất hết hồn phách mà thành cái xác không hồn, trên vầng trán thanh tú của cô còn đọng lại chút hơi ấm từ làn môi Hắc Mộc Thần để lại, cả vòng tay anh lúc này lại mang cho cô cảm giác an toàn kì lạ.
Ngải Tịch nhếch môi cười rồi nhắm lại đôi mắt trong suốt, một lát sau cô dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhận ra được hơi thở đều đều của cô Hắc Mộc Thần liền mở mắt ra, dụi dụi đầu vào gáy Ngải Tịch rồi cất giọng trầm trầm: " Nếu như lúc nào em cũng ngoan ngoãn như lúc ngủ thì có phải tốt hơn không? Cứ chống đối tôi làm gì cho mệt chứ!? ".
Vòng tay anh càng siết chặt lấy cơ thể mềm mại của Ngải Tịch hơn, áp sát cô dính chặt vào vòm ngực anh, lặng lẽ nhắm mắt lại rồi hơi thở dần đều đều theo cô..