[dam M?/edit] Nghi?n (hoan)

Hôm sau, Diêu Trĩ bị nhột mà tỉnh lại.

"Làm gì đó?"

"Nên đi học rồi."

Phùng Nham cười bất lực, đầu ngón tay chậm rãi lướt trên cơ thể trần trụi của người kia, một cơ thể trắng nõn, thuần khiết nhưng khá đầy đặn.

Diêu Trĩ duỗi eo, cơ thể mãn nguyện sảng khoái từ trong ra ngoài, cậu nở nụ cười ngọt ngào, sau đó vòng tay lên vai Phùng Nham, hết sức tự nhiên tựa vào cánh tay của đối phương, sau đó hắn được bế ra khỏi giường.

Ăn sáng xong, lững thững đi ra khỏi cửa, lại ở trên xe dây dưa một lúc, Diêu Trĩ mới lắc lắc cái mông nhỏ xuống xe.

"Bye bye ~ "

Quay lại trong xe Phùng Nham vẫy tay tạm biệt, Diêu Trĩ môi sưng đỏ, vẫy vẫy tay tạm biệt đối phương.

Lúc này cậu đã khôi phục dáng vẻ thường thấy, tóc mái ngố cùng kính mắt đơn giản phối cùng trang phục sơ mi trắng, trên tay cầm cuốn sách, nổi bật giữa sân trường, mang vẽ đẹp tuấn tú cùng khí chất xao xuyến của một sinh viên loại ưu.

Trong ngõ hẻm, một đôi sắc bén, lộ rõ sự không cam lòng cùng buồn bực, đem nhất cử nhất động của Diêu Trĩ ở đối diện thu vào đáy mắt.

Sau khi ô tô chạy được 1 lúc, Trì Cận mạnh mẽ ném thuốc lá xuống đất, bước nhanh ra hẻm nhỏ.

Tàn thuốc la liệt trên mặt đất, phản ánh chân thật sự buồn phiền lo lắng của người kia, vô cùng buồn và bất lực

Diêu Trĩ nhìn Phùng Nham rời đi, xoay người bước vào trường, đi được vài bước, cổ tay bất ngờ bị nắm, sau đó bị kéo vào phía trong.

"Trì, Trì Cận, anh muốn mang em đi đâu?"

Hai người thu hút không ít ánh mắt tò mò, Diêu Trĩ cảm thấy chỗ bị nắm cực kì nóng bỏng, khí lực đẩy ra cũng không có

Đi ngang qua phòng học, Trì Cận trực tiếp mang Diêu Trĩ lên sân thượng mới buông tay ra.

"Hừ, anh... anh nghĩ, hừ, bắt cóc em sao..."

Diêu Trĩ thở không ra hơi, gỡ cặp kính cận xuống, vỗ ngực thở hổn hển.

Những ngón tay ngọc ngà chỉ vào Trì Cận, hai má đỏ bừng vì tức giận, mắt thấy Trì Cận khác đến lạ thường

Không nói hai lời, hắn nắm lấy bàn tay kia, dùng sức kéo người kia ôm vào lòng.

"Anh, a... A..."


Một cái hôn đầy gấp gáp và mãnh liệt rơi xuống môi, hàm răng va vào môi, đau đến nỗi Diêu Trĩ bật khóc

"A, ha a..."

Thật vất vả mới tránh ra được, lại bị đối phương nâng càm tiếp tục hôn.

Lảo đảo chống đỡ trên tường, không thể nào trốn tránh được, lúc sau tên kia từ mãnh liệt điên cuồng đã hôn nhẹ nhàng hơn.

"A a..."

Đối phương hoàn toàn không có kĩ năng hôn, không có kĩ thuật khống chế lực đạo khiến cho Diêu Trĩ vừa đau vừa tê.

Diêu Trĩ gỡ tay đang siết chặt trên eo, ôm lấy cổ của tên kia, môi lưỡi quấn lấy nhau triền miên kịch liệt, thân mật tình ái khiến Trì Cận run lên, hơi thể của Diêu Trĩ cũng bắt đầu dồn dập.

Triền miên trong dục vọng là một loại bản năng.

Trì Cận tiếp cận đôi môi non mềm của đối phương, sau vài lần dây dưa hắn liền học được kĩ năng mút môi, không ngừng thay đổi động tác triền miên, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của người kia.

"A... Ha a..."

Diêu Trĩ vốn đã thở hổn hển, lúc này bị hôn bất thình lình lại càng không thở nổi, rất giống chú chim non chưa có kinh nghiệm hôn.

Trì Cận hôn sâu một lúc liền thu đầu lưỡi, để Diêu Trĩ thở một lúc, sau đó lại tiếp tục mút môi, cứ như thế âm thanh ái muội theo nụ hôn phát ra đầy quyến rũ

Hai người dính lấy nhau, không biết đã hôn bao lâu.

"Ha a... Ha a..."

Đến khi thực sự kết thúc, Diêu Trĩ hiện lên vẻ ngoài hoa đào, hai mắt mê ly, khóe môi dâm mị ướt át động lòng người

Thân thể mềm nhũn nằm trong lòng Trì Cận đang hết sức vui vẻ và nhiệt tình, quả thực giống như một đôi yêu nhau tha thiết, lâu ngày xa cách nhau, nhịn không được triền miên quấn lấy nhau

Nhưng ai thương ai, ai nhẫn tâm với ai

"Diêu Trĩ... Tiểu Trĩ..."

Trì Cận ôm chặc người trong ngực, kề môi bên tai nhỏ giọng gọi.

Trăm phương nghìn kế phòng bị, không nghĩ tới cún nhỏ sữa của mình đã là mèo rừng nhỏ của người khác.


"Tiểu Trĩ..."

Sự mềm mại và ngọt ngào này cũng có thể thuộc sở hữu của người khác.

"Tiểu Trĩ..."

Nhìn thấy bảo bối bị người khác mang đi, tim lập tức đau đến vỡ vụn

"Tiểu Trĩ..."

Bản thân cố gắng hết sức, có phải vẫn còn cơ hội ôm chặt bảo bối trong vòng tay, không kẻ nào cướp đi được.

"Buông tay..."

Diêu Trĩ đợi một lúc mới nhẹ nhàng đẩy Trì Cẩn ra, xoa nhẹ ngón tay lên môi cúi đầu bối rối sau khi bị cưỡng hôn.

"Hôm qua anh gặp em ở quán bar."

Trì Cẩn nắm tay Diêu Trĩ, câu nói khiến Diêu Trĩ hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên vui chơi bị bạn tình phát hiện, dù đó không phải là một quán bar bình thường.

"Anh đừng nói nữa có được không?"

Diêu Trĩ rụt rè ngẩng đầu lên, nhìn Trì Cẩn nỉ non.

Mắt kiếng không thể che đôi mắt sáng ngời của cậu, khiến trái tim Trì Cẩn càng quặn thắt hơn.

"Em có biết là anh rất thích em không, nhưng anh lại nhìn em bị người khác ôm đi."

Trì Cẩn trân quý hôn lên đầu ngón tay của Diêu Trĩ, từng chữ nói ra như rất khó khăn, quặn thắt lòng.

Buông tay ra, cùi chỏ va vào tường, Diêu Trĩ bị giam giữ trong lồng ngực nóng bỏng cùng bức tường lạnh lẽo kia.

Ngay cả ánh mặt trời cũng bị thân hình cường tráng kia chặn lại, hơi thở của hắn tràn ngập dục vọng chiếm hữu, eo Diêu Trĩ nhũn ra vô lực.

"Em, em không biết ...". Đôi tay run rẩy nắm lấy vạt áo Trì Cẩn, trông rất ngoan ngoãn.

"Em đừng bao giờ từ chối sự thân mật của anh". Sau khi lòng đau chết đi sống lại, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Diêu Trĩ, Trì Cẩn chỉ cảm thấy miệng mình càng trở nên khô khốc, chỉ muốn nếm mùi ái tình mê hoặc trước mắt là đủ rồi.


"Anh, anh đang bắt nạt em .."

Diêu Trĩ nước mắt lưng tròng, không biết có phải là ảo giác hay không, Trì Cẩn cảm nhận được bảo bối kiễng chân lên.

"Anh thích em ..."

Hai người hai mắt dán vào nhau.

"Rất thích ..."

Trì Cẩn chậm rãi cúi đầu xuống. Diêu Trĩ rụt vai lại, cằm được người kia nhẹ nhàng nâng lên, tiếp tục nụ hôn triền miên và ngọt ngào.

Hơi thở vừa mới bình ổn lại bắt đầu hỗn hển. Diêu Trĩ nghiêng người đón nhận nụ hôn trông giống như một chú cún con ngoan ngoãn và mềm mại, đôi môi căng mọng không thể thoát khỏi sự cuồng dục của Trì Cẩn.

Hắn áp chặt người vào tường, chỉ nghe thấy bảo bối khẽ ậm ừ, đồng thời điều chỉnh tư thế để cả hai dính sát vào nhau hơn.

Tư thế vô cùng đáng yêu như vậy, tại sao hắn không thể độc chiếm bảo bối trân quý này chứ!

Trì Cẩn càng nghĩ càng thấy bất mãn, khoái cảm liền sôi trào, nâng hông của anh đè lên hạ thể của Diêu Trĩ.

"Ô ô ..."

Diêu Trĩ mềm nhũn chân, khẽ kêu lên. Trì Cẩn tưởng cậu đang sợ hãi, vội vàng quan tâm lo lắng hỏi han người thương, sau đó nhẹ giọng nói, "Hơn thế ..."

Cơ thể mềm mại, chiếc lưỡi non mềm, tiếng thở dốc ngọt ngào, khiến Trì Cẩn mất hết kiểm soát dục vọng bản thân.

Diêu Trĩ ậm ừ hạ thân nóng lên, cậu đặt một chân lên eo Trì Cẩn. Điều khiến Trì Cẩn ngây ngất chính là nơi họ đang thít chặt nóng bỏng như thiêu đốt, khoái cảm ngất ngưởng.

"Anh hôn, được không?" Mắt kính rơi ra, khóe mắt Diêu Trĩ đỏ bừng, cậu nắm lấy áo trên ngực Trì Cẩn, khẽ lắc eo, hạ thân như được kích thích phát ra từng đợt khoái cảm.

Trì Cẩn hôn mạnh hơn và gần như hút trọn lưỡi của Diêu Trĩ.

"Hừm ... Hôn ở đây ..."

Diêu Trĩ dứt ra khỏi nụ hôn, kéo tay Trì Cẩn đặt lên hạ thể của cậu, Trì Cẩn sững sờ trong giây lát. Ngay sau đó anh bắt đầu cởi bỏ quần Diêu Trĩ, lập tức hôn lên "chú chim nhỏ" đáng yêu vô cùng của cậu.

"Em đừng khóc, em đang khóc đó sao, em khóc anh sẽ rất đau lòng!"

Diêu Trĩ khóc như chú cún con bị giẫm lên đuôi.

Trì Cẩn không nhịn được cười, quỳ xuống giữa hai chân cậu, trực tiếp xé quần trước khi cậu kịp sởn cả tóc gáy.

"A..."

Hạ thể lập tức bị kích thích. Đầu tiên Trì Cẩn chạm nhẹ vào " cậu nhỏ" trong quần lót của cậu, khiến Diêu Trĩ run lên, suýt nữa thì ngã xuống.

"Mau hôn đi ..." Diêu Trĩ nắm chặt tay, khom người có chút sốt ruột.


Trì Cẩn nuốt nước bọt, cảm thấy mình đã hơi phấn khích.

Từ từ kéo quần lót xuống, "cậu nhỏ" có chút ẩm ướt nhảy ra ngoài, vẫn thuần khiết như thế.

Không chút do dự, Trì Cẩn hôn lên quy đầu đỏ bừng kia, , giống như đang hôn lên miệng nhỏ của cậu vậy, đầu tiên là xoa nhẹ, sau đó thè đầu lưỡi ra liếm xung quanh côn thịt, cuối cùng chậm rãi ngậm trọn trong miệng.

"Ah ha ah ...... ...... ...... vào sâu, sâu hơn một chút ...... ...... ...... thật tuyệt ".

Ngay khi vật nhỏ được ngậm vào khiến cậu kích thích sau đó thì bắn ra. Vị mặn len lõi trên đầu lưỡi của Trì Cẩn, hắn ngậm chặt sau đó khẽ nuốt xuống. Hắn muốn nếm nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

"Ha ... Ya, răng của anh ... Hừm ... nóng quá ... mút mạnh lên đi ..."

Quần của Diêu Trĩ lộn xộn trên mặt đất, một chân gác lên vai Trì Cẩn, bắp chân căng mềm, và đường nét mảnh mai xinh đẹp hiện ra, làn da noãn nà nổi bật dưới ánh nắng, càng nhìn càng không thể kiềm chế được.

Ôm lấy đầu vai Trì Cẩn, thuận tiện cho tiểu tiểu Diêu Trĩ vào sâu hơn, miệng khẩu nhẹ nhàng mút liếm khiến cho Diêu Trĩ thoải mái vô cùng, ngón chân cong lên thở hổn hển

"Nhanh lên ... ah ... ahhh ... nhanh lên nữa... ooh ... thật thoải mái ..."

Tiểu tiểu Trĩ được liếm mút thoải mái khiến cho chủ nhân phát ra tiếng rên đầy mê người.

Sau đó, Trì Cẩn ngồi dựa vào tường, ôm Diêu Trĩ vào lòng, hai tay đan vào nhau, càng ôm chặt người đó vào lòng.

"Ở bên anh, anh sẽ tốt với em."

Lần đầu tiên Trì Cẩn không biết thổ lộ thế nào, lúc này trong cổ họng vẫn còn cảm giác khi mút vật nhỏ, khóe miệng sưng lên, điều đó khiến hắn quá thích thú khi được thân mật ái tình cùng bảo bối của hắn.

"Anh thích em."

Dù không nhận được phản hồi nhưng điều đó cũng không khiến tâm trạng tốt của Trì Cẩn bị ảnh hưởng, anh biết Cún Nhỏ Sữa thường nhút nhát trước mặt anh.

Diêu Trĩ lười biếng ngả trong vòng tay Trì Cẩn chợp mắt, hàng mi rung rinh chứng tỏ cậu vẫn chưa ngủ.

"Anh thích em."

Trì Cẩn hôn lên mái đầu của Diêu Trĩ.

Sự yêu thương cũng quý giá cần được trân quý như chính tài sản của mình vậy.

" Anh thích em vô cùng."

Trì Cẩn cầm lấy chiếc kính mà Diêu Trĩ đã đánh rơi, cẩn thận đeo vào cho cậu, che đi vẻ quyến rũ nơi đáy mắt cậu.

"Ừm ... để em nghĩ xem đã ..."

Diêu Trĩ mở mắt, dùng đầu lưỡi liếm khóe môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận