Sắp sang xuân nên trời ấm áp hơn, hôm nay cũng không ngoại lệ, ngoài trời đã có nắng.
Nhưng khả năng ông mặt trời xấu hổ ngại ngùng, ông nửa che nửa hiện nên chỉ có một ít ánh nắng chiếu xuống.
Bên ngoài nhà của Bạch Vũ và Kinh Phong có một cây khô đã nhẫn nhịn suốt cả mùa đông, vậy nên nó phải cố gắng sinh trưởng nhân lúc trời có nắng.
“Bạch Vũ à…”
Người trên giường bệnh không nhúc nhích tí nào, trên mặt không còn tí hồng hào nào nữa.
Bạch Vũ gắng gượng giơ tay lên định làm gì đó, nhưng vì sức khỏe yếu nên hắn vừa giơ tay lên thì tay lại buông thõng xuống ngay.
Kinh Phong tìm các thầy thuốc có tiếng ở khắp nơi, nhưng dù ban đầu các thầy thuốc đó dùng loại thuốc gì đi nữa thì đến sau cùng ai nấy cũng nói một câu: Đèn cạn dầu rồi.
Bạch Vũ giống như đang gắng hết chút sức lực cuối cùng: “Xin lỗi…”
Hai người thật sự rất muốn nói nỗi lòng cho nhau nghe, nhưng lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt của đối phương lại cảm thấy, ngàn lời vạn tiếng cũng chỉ là tình cảm dài lâu.
Chỉ nhìn thế thôi mà Bạch Vũ đã cảm thấy đủ rồi.
Nhưng sau đó…
Tháng hai có tiết Xuân Long, lang quân đâu rồi chẳng thấy nữa.
(Hết)
Lưu ý: Trong truyện có một vài từ là thuật ngữ của cờ vây, vì mình không biết gì về cờ vây nên mấy thuật ngữ đó đều lấy ở trên mạng.
Nếu mọi người thấy mình dùng từ sai sai thì nhắn giúp mình nhé.
Cảm ơn mọi người.
[Sơn Hà Nhân Gian] Cảm ơn mọi người lại cùng mình đọc thêm một câu chuyện của một đôi bạn khác, tuy rằng kết thúc của câu chuyện tình này không mấy vui vẻ.