[Đam Mỹ] Chân Ái

Đã là ngày thứ năm không có Nghĩa bên cạnh, Đông ngồi trong góc phòng, mặt mũi dơ bẩn, tóc bù xù bết thành từng lọn, ánh mắt vô hồn như xác sống. Cậu cảm giác như năm ngày qua là năm năm dài đằng đẵng, Nghĩa sẽ không trở lại với cậu nữa, Nghĩa sẽ để cậu ngồi mãi trong góc phòng tăm tối đày đọa bản thân. Lúc này, Đông thừa nhận rằng mình đã quá phụ thuộc vào Nghĩa, cậu không thể thiếu Nghĩa được. Nỗi nhớ đã hóa thành nỗi đau, từng chút một dồn nén mà không thể bộc phát khiến mắt Đông nhức nhối đến sưng lên. 

"Con chó", giọng Quốc Trường từ bên ngoài vọng vào.

Mấy ngày nay lớp Đông đã nhờ giáo viên khác phụ trách, Quốc Trường không thể thấy cũng không cách nào liên lạc được nên sốt ruột đến xem tình hình.

Đông nghe rõ giọng Quốc Trường nhưng vẫn ngồi đó, không đáp nửa lời. Nếu là trước đây cậu có thể ôm Quốc Trường, có thể cùng Quốc Trường đánh nhau một trận để quên bớt u sầu nhưng giờ lại khác, Đông chỉ muốn làm mọi thứ cùng Nghĩa.

"Đông Đông", Quốc Trường bắt đầu lo lắng, gõ cửa mạnh hơn.

Vẫn không có tiếng đáp trả. Quốc Trường dùng sức tung một cước thật mạnh đá bung cửa, vừa mở đèn lên Quốc Trường đã phải một phen kinh ngạc. Căn phòng bừa bộn nhếch nhác bốc lên một mùi không phải của sự sống, trong góc phòng là một chàng trai cao lớn đang co ro nhìn về một hướng vô định, không chút nhận thức nào việc có người bước vào phòng.

"Đông Đông", Quốc Trường hốt hoảng chạy lại đỡ Đông dậy nhưng không được, cả người Đông mềm như cọng bún kéo Quốc Trường ngã theo.

Quốc Trường cắn răng vả vào mặt Đông một cái thật mạnh mới giúp Đông tỉnh lại.

"Là mày à?", Đông thì thầm, môi không nhếch lên được một cái.

"Sao mày lại ra thế này? Nghĩa đâu?"

"Đi rồi", Đông vô hồn phát ra âm thanh nhẹ tênh trái ngược với nỗi lòng đang bị đè nén bởi một thứ gì đó nặng tựa ngàn cân, sau đó lại mơ hồ không biết đến xung quanh.

"Thằng chó này ở cùng với nhau mà để mày ra như vậy", Quốc Trường không kìm được lầm bầm chửi Nghĩa.

Thấy Đông lại thất thần như trước, Quốc Trường thở dài một cái, tựa thế vào tường đỡ Đông dậy. "Đi tắm, mày hôi quá rồi".

Đông đứng thừ người ra cho Quốc Trường cởi đồ. Quốc Trường sợ dây nước vào nên cũng tự trút hết quần áo trên người, cầm vòi sen phun lên người Đông.

Dòng nước mát cộng với bàn tay Quốc Trường cọ xát vào thân thể dần đánh thức giác quan của Đông.

Đông cảm giác như bàn tay của Nghĩa đang di chuyển khắp cơ thể, lúc mạnh lúc nhẹ kỳ cọ trên da thịt săn chắc. Đông hơi ngã người vào tường, tận hưởng những cảm xúc do bàn tay kia mang lại tựa như Nghĩa đang ân cần bên cạnh. Vật giữa hai chân có dấu hiệu thức dậy, từng chút lớn dần.

Quốc Trường nhận ra sự bất thường, cầm lấy vật giữa hai chân Đông lắc hai cái trêu chọc. Đây là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể con trai, một bàn tay chạm vào chắc chắn sẽ giật mình.


"Là mày à?", Đông hụt hẫng nhận ra không phải Nghĩa, môi vẫn không thèm nhếch lên thì thầm.

Quốc Trường lắc đầu ngao ngán trước sự thất thần này, tiếp tục cọ rửa cho Đông.

Đông lại dần mơ hồ, tưởng tượng Nghĩa đang tắm cho mình. Khẩu súng bên dưới căng cứng hùng dũng giật giật theo nhịp tim hỗn loạn trong ngực.

"Mày đang nghĩ gì vậy?", Quốc Trường đánh thức Đông khỏi ảo giác.

"Là mày à?", Đông nhìn Quốc Trường bằng ánh mắt vô hồn.

Quốc Trường cảm thất thật sự không ổn, vẻ mặt lộ rõ hoang mang: "Tao đưa mày đi khám nha"

"Không cần đâu. Tao muốn ra", Đông đưa mắt xuống khẩu súng đã lên đạn của mình.

Quốc Trường hiểu ý, dùng tay vuốt lên vuốt xuống khẩu súng của Đông, trước đây ở kí túc xá thỉnh thoảng cả hai cũng cùng làm như vậy.

Đông vịn tay vào lưng Quốc Trường, tận hưởng cảm giác thoải mái bên dưới, khẽ phát ra những tiếng rên nhỏ trong miệng. Bất chợt gương mặt Nghĩa hiện ra, Đông giật mình đẩy nhẹ Quốc Trường.

"Mày chuẩn bị đồ ăn đi, tao làm xong mệt cần ăn ngay"

Quốc Trường bỡ ngỡ một chút rồi cũng ôm đồ ra ngoài, Đông bắt đầu đưa tay xuống hành sự.

Đông nhắm mắt tưởng tượng Nghĩa đang mơn trớn cơ thể mình, đầu lưỡi của Nghĩa đang thưởng thức hai điểm trên ngực đảo lộn từng nhịp thở của Đông. 

Thoạt đầu Đông còn cảm thấy biến thái khi nghĩ về một đứa con trai vào lúc này nhưng sau đó lại không chịu được, trong đầu ngập tràn hình ảnh của Nghĩa.

Càng nghĩ đến Nghĩa, Đông càng kích động. Bàn tay chuyển động liên tục, hông nẩy từng nhịp như đang trực tiếp tiến vào bên trong Nghĩa. Hơi thở mệt nhọc thoát ra theo từng cơn sóng nóng bỏng dồn dập trong lòng.

Lúc đạt cực đỉnh, Đông cao trào rên rỉ một tiếng: "Nghĩa..."

Nếu là lúc trước Đông sẽ bị tiếng rên vừa rồi làm cho sợ hãi, còn bây giờ cậu đã không chối bỏ được tình cảm của mình nữa. Qua mấy ngày cực hình vừa rồi, cậu đã nhận ra nhiều điều.


Sau khi bắn xong, Đông tỉnh táo hơn được một chút, lại bàn cùng Quốc Trường ăn sáng.

"Mày xem phòng mày khác gì đống rác không?", Quốc Trường nhăn mặt nhìn quanh phòng.

"Đống rác cũng thơm hơn tao bây giờ", Đông cười chua xót.

"Thế vừa rồi anh tắm cho mày là thừa à?"

"Cảm ơn"

Sắc mặt Quốc Trường đột nhiên ngưng trệ, loại từ ngữ khách sáo này khiến cậu nổi da gà, đây không phải là Đông mà cậu từng biết.

"Mày đừng làm tao sợ được không? Mày gầy lắm đấy, ăn thêm đi", Quốc Trường gắp thức ăn vào chén Đông.

Hành động quan tâm này vô tình xát muối vào vết thương trong tim Đông, hình ảnh của Nghĩa lại ùa về.

Mỗi lần cùng ăn, Nghĩa sẽ thử trước xem có cay không, gắp hết những thứ ngon nhất sang cho Đông rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt, say sưa ngắm Đông.

"Cái này cay nóng họng luôn rồi"

"Tôi vừa nếm thử rồi, không cay đâu"

"Ý cậu là lưỡi tôi có vấn đề hay tôi làm trò khó tính?"

"Không có không có"

...

Đông mím chặt môi, cố giữ mắt căng ra, vẻ mặt gồng cứng hít từng hơi thật sâu kìm những giọt nước chực chờ tuôn ra. 


Quốc Trường trong lòng thắt lại, tri kỷ của cậu sao lại có thể trở thành bộ dạng như thế này?

"Tao đi tìm Nghĩa", Quốc Trường đặt đũa xuống bàn, đứng dậy hướng về cửa.

"Đừng. Tao sẽ tự đi", Đông vội nắm tay Quốc Trường kéo lại.

Từ lực và độ run của tay, Quốc Trường cảm nhận được sự lo sợ đang chất chứa trong lòng Đông liền lập tức ngồi xuống để Đông yên lòng.

Nỗi nhớ của Đông đã đạt đến cực hạn. Đông quyết định ăn xong sẽ đến gặp Nghĩa, dù có bị xua đuổi, mắng mỏ hay đánh đập Đông cũng cam lòng. Suy cho cùng việc lần này là Đông sai. Nếu từ đầu cậu không giấu Nghĩa thì Thế Anh đã không làm phiền lâu như vậy, đã không dẫn đến những việc như ngày hôm nay.

Lúc này Đông chỉ mong được gặp Nghĩa, được nhìn gương mặt thân quen, được nghe giọng nói ấm áp đó, nếu là lần cuối cùng cậu cũng sẽ chấp nhận. 

"Được rồi. Mày bình tĩnh đi. Mày và nó lại xảy ra chuyện gì?", Quốc Trường hạ giọng.

"Tao và nó có thể có chuyện gì?", Đông bắt đầu đóng kịch. 

"Vừa nãy tao sợ mày xảy ra chuyện nên đứng trước phòng tắm, với lại biểu hiện của mày lâu nay cũng rất rõ ràng còn muốn giấu ai nữa?"

Đông trầm ngâm một lúc, giọng run run: "Tao đã làm việc có lỗi, là lỗi của tao"

"Lỗi gì mà dày vò bản thân như vậy? Nó thương mày còn không hết, mày có làm gì nó cũng sẽ bỏ qua thôi"

Đông im lặng không nói được gì, cố sức nén lại từng cơn nghẹn ngào tiếp tục trào lên

"Không phải vì mày tạt nước vào mặt người ta làm nó xấu mặt chứ?", Quốc Trường thăm dò.

Đông đột nhiên có sức sống trở lại, ánh mắt sáng bừng hướng về Quốc Trường: "Hả. Đăng rồi à?", 

Vốn dĩ lúc Thế Anh giở trò, Đông có thể nhẹ nhàng bỏ đi nhưng cậu phải cố ý phản ứng mạnh như vậy thì mới có cao trào để kích thích nhân viên quán trích xuất dữ liệu từ camera đăng lên mạng, tiếng xấu của Thế Anh sẽ mặc sức mà lan truyền.

"Ừ. Clip đăng được vài ngày rồi, nhưng hôm nay một hot face chia sẽ mới được lan rộng"

Nếu bây giờ đoạn clip đã được đăng trên mạng, chắc hẳn Nghĩa cũng đã xem, chắc chắn sẽ sớm đến tìm mình.

Nghĩ đến đây Đông vui mừng khôn xiết, cậu không chịu được nữa, quyết định cấp tốc đến chung cư.

"Mày biến đi, tao phải đi tìm Nghĩa", Đông hào hứng xua đuổi Quốc Trường.


Nhìn Đông như vậy, dù bị đuổi Quốc Trường cũng vui lây. "Mày ăn hết đống này rồi tao đi"

Đông không tranh cãi dây dưa, nhanh chóng nạp đầy năng lượng. Sau khi Quốc Trường rời đi, Đông tắm lại một lần nữa thật sạch sẽ, chọn một combo áo sơ mi, quần jeans co dãn, quần lót Nghĩa thích, chỉnh trang tử tế đến mức người ngoài sẽ khó có thể nhận ra thay đổi trong năm ngày qua.

Nghĩa vốn định dạy dỗ Đông một chút nhưng thành ra cậu tự làm khó bản thân mình, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên đợi Đông đến. Hôm nay đã là ngày thứ năm xa nhau, lại là ngày ba mốt tháng mười hai khiến Nghĩa càng bồn chồn hơn nữa.

"Cậu vẫn chưa chịu thua à?", Văn Vũ tay bấm máy tính bảng, môi mỉm cười đầy ẩn ý.

Nghĩa quay sang lườm Văn Vũ một cái, tiếp tục căng não đi qua đi lại.

"Hay là anh sang... aishh", Nghĩa về phía Văn Vũ định nhờ gì đó nhưng lại thôi.

Mấy ngày nay, ngày nào Nghĩa cũng nói một câu lưng chừng như vậy nên Văn Vũ không quan tâm lắm, tay vẫn vuốt đều trên màn hình máy tính bảng. Ánh mắt Văn Vũ chợt ngưng lại vài giây, bật cười thành tiếng: "Lại đây xem Đông Đông nhà cậu và Thế Anh này"

Tim Nghĩa nhói lên một nhịp, sống lưng lạnh buốt.

Không lẽ clip chịch cũng đăng lên mạng.

Nghĩa lao đến giật lấy máy tính bảng trên tay Văn Vũ, trong lòng nhẹ nhõm một chút vì đây là clip ở quán nước chứ không phải trong phòng ngủ.

Sau khi chứng kiến Đông hoàn toàn không có cử chỉ thân mật gì với Thế Anh, ngược lại còn phản ứng gay gắt ngay giữa quán, toàn thân Nghĩa cứng đờ, tim đập mạnh liên hồi đến khó thở. Mặt Nghĩa tối lại, nghẹn lòng ngã người xuống tựa vào ghế sô pha, không biết phải đối mặt với Đông như thế nào.

Văn Vũ lờ mờ nhận ra gì đó, giật lấy máy tính bảng trên tay Nghĩa tiếp tục lướt facebook, điềm tĩnh buông một câu nhẹ nhàng nhưng chấn động vô cùng: "Còn đợi gì nữa mà không qua đó. Cậu ta đã năm ngày nay chưa bước chân ra ngoài đấy".

Văn Vũ vẫn luôn hiểu ý Nghĩa, không cần phải mở miệng nhờ, từ lúc Nghĩa trở về chung cư Văn Vũ đã cho người để mắt đến phòng trọ.

Nghĩa sửng sốt nhìn Văn Vũ. "Năm ngày... chưa... ra ngoài", lời này tựa như cầm búa tạ đập nát tim Nghĩa. Ba giây sau, Nghĩa bật dậy chụp lấy chìa khóa Văn Vũ vừa lúc ném đến, lao thật nhanh ra cửa, không thể đợi thang máy mà điên cuồng chạy một mạch từ lầu chín xuống hầm xe, phóng như bay đến phòng trọ.

Tuy nhiên, Nghĩa vẫn chậm một bước, Đông đã xuống trạm xe buýt gần chung cư. Đàn em của Văn Vũ thấy Đông lên xe buýt quen thuộc cũng đã rút quân an toàn, hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Đông bước thật nhanh trên con đường mòn ngắn nhất nối từ trạm xe buýt đến chung cư. Đột nhiên trên đường vắng xuất hiện một chiếc xe bốn chỗ dừng lại cách Đông vài mét. Vừa lúc Đông bước ngang qua, cửa xe bật ra kèm sau đó là hai gã đàn ông cao lớn bước xuống, thái độ lịch sự nhìn vào biết ngay giả tạo: "Cậu chủ Thế Anh có lời mời cậu ghé chơi".

"Không đi", Đông lạnh lùng bước tiếp, mặt không biểu hiện chút cảm xúc.

"Vậy chúng tôi phải mời cậu bằng cách khác rồi", dứt lời hai tên cốt đột bắt đầu khống chế Đông. 

Việc này không đơn giản như dự kiến ban đầu, Đông lợi hại hơn những gì đối phương dự đoán, bọn chúng không biết Đông có một kho huy chương đồ sộ gom từ các giải đấu cấp quốc gia. Một tên vừa lao đến đã bị Đông bất ngờ tung một cước hiểm hóc nằm lăn ra đường. Gã tài xế trên xe xanh mặt cấp tốc hỗ trợ, cả hai đều là bọn ưa đánh nhau lại còn đề cao cảnh giác nên Đông không dễ dàng tấn công như vừa rồi. Sau một hồi giằng co không hiệu quả, hai tên cốt đột bắt buộc phải dùng vũ lực áp chế. Một đối hai không phải là đơn giản. Đông vừa đỡ được cú đấm của tên này thì tên còn lại từ hướng khác đá vào hông khiến Đông đau đớn ngã xuống đất. Tên tài xế vừa lao vào định khống chế Đông liền bị gạt chân ngã theo, ngay sau đó lập tức ăn một đấm xây xẩm mặt mày. Tên còn lại từ phía sau khống chế Đông nhưng bị Đông vùng vẫy đem cả hai thân mình lăn lốc dưới mặt đất cát sạn lởm chởm. Tên cốt đột khống chế không được, tức giận giáng xuống một đấm khiến Đông choáng váng mờ mắt. Đông tạo thế, dùng lực trở mình đè lên đối phương, trả lại một đấm đến bật máu. Màn vật nhau trên địa hình gồ ghề khiến thân thể Đông trầy xước không ít, vết thương lại liên tục ma sát với cát sạn đau buốt nhưng Đông vẫn không ngừng phản kháng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận