[Đam Mỹ] Che Dấu

“Lọ thuốc cậu đưa cho tôi đã đem đi xét nghiệm, xác nhận thành phần có thuốc an thần và thuốc kích thích, thế nhưng không có thành phần ma túy phổ biến trên thị trường, hẳn là một loại ma tuý mới.” Âm thanh của Du Chính Khôn từ trong ống nghe truyền tới, không quá rõ ràng.

Tay phải Tạ Lệ cầm ống nghe, tay trái nâng lên chống vào cửa kính buồng điện thoại, cái trán để lên cánh tay nhìn con đường vắng vẻ bên ngoài, hỏi: “Gần đây có tin tức gì liên quan đến loại ma tuý mới không?”

Du Chính Khôn nói: “Tạm thời không có.”

Tạ Lệ lại hỏi: “Lần này hành động Tiết Hồng, tất cả những người nằm vùng đều do anh phụ trách thương thảo?”

Du Chính Khôn trả lời: “Dĩ nhiên không phải, làm sao vậy?”

Tạ Lệ nói: “Không có gì.” Anh lấy ống nghe bên tai lấy ra, treo điện thoại.

Anh mở cửa buồng điện thoại ra, đi dọc theo con đường vòng quanh Thanh Thủy hồ.

Tạ Lệ chạy bộ sáng sớm. Lúc anh rời giường thời Thường Tiểu Gia vẫn còn ngủ say, anh phải nhẹ nhàng lấy cánh tay của mình bị Thường Tiểu Gia ôm chặt mới có thể xuống giường.

Thường Tiểu Gia bị động tác của anh làm thức tỉnh, nhíu mày gọi anh: “Tạ Lệ.” Âm thanh mềm mại mà khàn khàn.

Tạ Lệ giơ tay vuốt lại tóc, một chân đã bước xuống giường, nói: “Em ngủ tiếp đi.”

Thường Tiểu Gia quay qua ôm anh nhưng chỉ bắt được hai ngón tay của anh còn để trên giường, mơ hồ không rõ nói: “Anh muốn đi đâu?”

Tạ Lệ nói: “Tôi đi chạy bộ.”


Thường Tiểu Gia dùng đôi mắt ướt át nhìn anh: “Chớ đi.”

Tạ Lệ đưa tay sờ sờ mặt của cậu: “Ngủ đi, lúc cậu thức dậy tôi sẽ trở về.”

Sau đó Thường Tiểu Gia vẫn không chống cự nổi uể oải ngủ thiếp đi, Tạ Lệ mới mặc áo thun ngắn tay và quần thể thao ngắn, mang một đôi giày thể thao ra ngoài chạy bộ.

Anh chạy dọc theo con đường vòng quanh bờ hồ Thanh Thủy, thời gian còn sớm, ngoại trừ có vài chiếc xe chạy qua, cũng không nhìn thấy người đi đường.

Sau đó, Tạ Lệ ở bốt điện thoại công cộng ven đường gọi điện thoại cho Du Chính Khôn, kết thúc trò chuyện lại tiếp tục chạy bộ vòng quanh Thanh Thủy hồ.

Gió mang theo hơi lạnh xông vào mặt, lúc mới từ Thường gia đi ra Tạ Lệ còn cảm thấy có chút lạnh, đến lúc này đã chạy toát mồ hôi toàn thân, chỉ là mồ hôi trên mặt còn chưa kịp rơi xuống đã bị gió lạnh thổi khô.

Anh chạy hơn bốn mươi phút thì nhìn thấy trước mặt có một bóng người cao to cũng chạy dọc bờ hồ. Mặc dù cách xa nhưng Tạ Lệ vẫn thấy đó là Thường Tiểu Cát mặc quần áo thể thao đang chạy tới.

Tạ Lệ thả chậm bước chân, lúc cách Thường Tiểu Cát chưa tới hai mét thì gật gật đầu chào hỏi: “Cát thiếu.”

Thường Tiểu Cát dừng bước lại, khẽ mỉm cười nhìn anh “Chạy bộ sáng sớm?”

Tạ Lệ dừng lại, cảm giác mồ hôi từ trên trán chảy xuống, anh kéo vạt áo lên lau, thở hổn hển nói: “Đúng vậy.”

Mặc dù mồ hôi ướt mặt, quần áo nhiều nếp nhăn ẩm ướt dính vào người, cũng không tổn hại vẻ anh tuấn của Tạ Lệ.

Thường Tiểu Cát không ra nhiều mồ hôi như vậy, có lẽ chỉ mới chạy không lâu, hắn hoạt động cái cổ, hỏi Tạ Lệ: “Tiểu Gia còn đang ngủ?”

Tạ Lệ đáp: “Đúng vậy.”

Thường Tiểu Cát hỏi anh: “Cậu chạy trở về nhà à?”

Tạ Lệ gật gật đầu: “Tôi đang chuẩn bị đi về.”

Thường Tiểu Cát nói: “Vậy cùng chạy đi, tôi chạy không được xa.”

Tạ Lệ cảm giác kỳ quái, nhưng anh không cự tuyệt Thường Tiểu Cát, chỉ nói: “Được, cùng chạy đi, Cát thiếu.”

Hai người cùng chạy chậm về Thường gia.

Thường Tiểu Cát nói: “Tiểu Gia rất yêu thích cậu.” Không phải câu nghi vấn, là câu trần thuật.

Tạ Lệ chỉ cười, nói: “Gia thiếu tính cách đơn thuần.”


Thường Tiểu Cát liếc anh một cái: “Tiểu Gia tính cách đơn thuần, cậu nên che chở nó cho tốt, đừng để nó bị người khi dễ.”

Đột nhiên Tạ Lệ nhớ những lời Thời Hoằng Tinh đã nói với mình, anh biết rõ Thường Tiểu Cát chính là người bắt nạt Thường Tiểu Gia ác nhất, bây giờ lại hà tất giả vờ giả vịt nói những câu nói này.

Anh thả chậm bước chân, vì vậy Thường Tiểu Cát cũng chạy chậm lại, anh nhìn Thường Tiểu Cát, nói: “Lúc tôi và Gia thiếu ở ngục giam Ngư Đảo cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều, tất nhiên tôi sẽ toàn tâm toàn ý với cậu ấy.”

Thường Tiểu Cát nghe vậy cười nói: “Ở ngục giam Ngư Đảo nó đã giúp cậu sao?”

Nhiệt khí trên người Tạ Lệ đã dần dần tản đi, bắt đầu cảm thấy không khí hơi lạnh, anh nhìn Thường Tiểu Cát không lên tiếng.

Thường Tiểu Cát kề sát vào anh, nhỏ giọng nói: “Không phải nó thấy dung mạo cậu dễ nhìn, cưỡng bách cậu phục vụ nó sao?”

Lòng Tạ Lệ như là dây cung đột nhiên bị người kéo chặt, mặt anh vẫn bình tĩnh, hai tay buông xuống hai bên, hai chân thon dài đứng hơi tách ra, chỉ nói một câu: “Cát thiếu anh có ý gì?”

Thường Tiểu Cát nói: “Đứa em trai này của tôi, từ đầu đã không được bình thường, cô gái xinh đẹp không thích, cố tình yêu thích đàn ông.”

Tạ Lệ trầm mặc một lát, đưa hai tay vào trong túi quần, đi tới hai bước: “Có phải cậu ấy đối với phụ nữ không được?”

Thường Tiểu Cát cười nói: “Quá nửa là không được.”

Cho nên người cưỡng gian rồi giết chết nữ cảnh sát không phải là Thường Tiểu Gia. Lúc này Tạ Lệ phát hiện đại não của mình cực kỳ tỉnh táo, anh mím chặt môi, rồi mới mở miệng, nói: “Kỳ thực tôi —— ”

Tư thái Thường Tiểu Cát rất nhàn nhã, hỏi anh: “Kỳ thực cậu cái gì?”

Tạ Lệ nói: “Không có gì.”

Thường Tiểu Cát giơ tay vỗ vỗ vai anh: “Trở về đi, Tiểu Gia nên thức dậy rồi.” Nói xong, tiếp tục chạy về phía trước.


Tạ Lệ cũng không tiếp tục nói chuyện với Thường Tiểu Cát, anh cảm giác thái độ của Thường Tiểu Cát là đang chờ anh bị mắc câu.

Xem ra chuyện anh và Thường Tiểu Gia ở ngục giam Ngư Đảo, Thường Tiểu Cát biết hết. Không biết người nào bên cạnh Thường Tiểu Gia do Thường Tiểu Cát an bài, hay hoặc là trừ anh ra, toàn bộ người đều do Thường Tiểu Cát an bài.

Hai người bọn họ mâu thuẫn không ngừng, toàn bộ người ở ngục giam Ngư Đảo đều cho là anh bán mình cho Thường Tiểu Gia, hiển nhiên Thường Tiểu Cát cũng cho là như thế. Hơn nữa Thường Tiểu Cát cho là anh thích phụ nữ, bán mình cho Thường Tiểu Gia là bất đắc dĩ.

Tạ Lệ nhớ tới chuyện Du Chính Khôn bảo mình tiếp cận Thường Tiểu Cát, anh nhìn bóng lưng Thường Tiểu Cát, trầm mặc cúi đầu tiếp tục chạy.

Trở lại Thường gia, Thường Tiểu Cát ở cùng chỗ với Thường Tiểu Gia nhưng hắn lại đi về phía trước, Tạ Lệ đoán tối hôm qua hắn qua đêm ở biệt thự phía trước, vì vậy anh đi về biệt thự phía sau.

Chưa đi đến nơi anh đã nghe có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thường Tiểu Gia đứng ở trên ban công lầu hai.

Thường Tiểu Gia mặc áo thể thao và quần bò, hai tay đặt trên lan can, nhìn thấy Tạ Lệ đến gần thì leo qua lan can làm bộ muốn nhảy xuống.

Tạ Lệ ngây người, thậm chí quên mở miệng ngăn cản Thường Tiểu Gia.

Thường Tiểu Gia ngồi trên lan can, hai chân để ra bên ngoài, hô: “Anh mau lên đây, nếu không tôi nhảy xuống.”

Lúc này Tạ Lệ mới lấy lại tinh thần, nói: “Cậu điên rồi sao?”

Thường Tiểu Gia cúi đầu nhìn anh: “Tạ Lệ anh mau lên đây!”

Tạ Lệ đi vào gặp Thời Hoằng Tinh đang đứng trước cửa phòng, hai người không nói gì với nhau. Tạ Lệ bước lên cầu thang, lúc đi tới khúc quanh đột nhiên nghĩ, có phải Thường Tiểu Gia nhìn thấy mình và Thường Tiểu Cát cùng đi vào nhà?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận