[Đam Mỹ] Che Dấu

Cô gái kia cuống quít mở cửa xuống xe.

Tạ Lệ thẳng thắn ôm Thường Tiểu Gia ném qua chỗ kế bên còn mình thì ngồi ở chỗ điều khiển.

Thời Hoằng Tinh lo lắng ở ngoài cửa xe dò hỏi: “Tạ Lệ?”

Tạ Lệ ra dấu hiệu OK, sau đó đạp mạnh cần ga khởi động xe, chạy đến gần xe Đại Hào dừng lại.

Đại Hào quay cửa xe xuống, nhìn họ, nói: “Thường Tiểu Gia mày làm sao vậy? Tự mình không dám gọi con chó của mình tới giúp?”

Cô gái tóc dài ngồi ở vị trí phó lái bên cạnh hắn mím môi cười.

Thường Tiểu Gia thò người ra lạnh lùng nói: “Bởi vì mày còn chưa đủ tư cách, nếu không gọi chủ nhân Hoắc Chiếu Ninh của mày đến? Tao xem mày vẫn chưa tính là con chó Hoắc Chiếu Ninh nuôi, nhiều nhất là Hoắc Chiếu Ninh nuôi một con heo.”

Sắc mặt Đại Hào đột nhiên chìm xuống.

Tạ Lệ đóng cửa xe lại, không cho Thường Tiểu Gia tiếp tục cãi nhau với Đại Hào.

Thường Tiểu Gia nói mà không có biểu cảm gì: “Để cho tôi lái.”

Tạ Lệ giơ tay lau vết máu trên môi, sau đó chùi vết máu vào tay lái, anh nói: “Không được.”

Thường Tiểu Gia hỏi: “Khác nhau ở chỗ nào?”


Tạ Lệ nhìn chằm chằm phía trước, thấy người phát lệnh ưỡn cái bụng đứng ở ven đường, cầm trong tay một khẩu súng chậm rãi giương cao, nói với Thường Tiểu Gia: “Em uống rượu.”

Thường Tiểu Gia sững sờ, lạnh lùng nói: “Bệnh thần kinh.”

Tạ Lệ nghĩ, Thường Tiểu Gia uống rượu, còn mình lại mệt nhọc điều khiển xe. Tạ Lệ lắc đầu, cố gắng tập trung tinh thần cao độ, nhìn đường núi phía trước đen kịt.

Người phát lệnh cười cười, nổ súng.

Nghe thấy tiếng súng, Tạ Lệ nghĩ thầm súng trong tay người kia có thể là súng thật, sau đó chân dùng sức đạp cần ga, xe chạy như bay đem toàn bộ náo loạn để ra phía sau.

Đại Hào xuất phát nhanh hơn họ, xe vượt mặt họ, động cơ phát ra âm thanh rất to, bay nhanh về phía đỉnh núi.

Tạ Lệ theo sát Đại Hào, rõ ràng thần sắc căng thẳng, vẫn còn phân tâm hỏi Thường Tiểu Gia: “Đường đi thế nào?”

Thường Tiểu Gia dựa vào lung ghế, cảm thụ lúc ô tô tăng tốc cường liệt đẩy lưng của mình, cậu nói: “Anh đường cũng không biết? Anh điên rồi sao?”

Tạ Lệ nói: “Không sao, chúng ta cùng hắn.”

Thường Tiểu Gia cả giận nói: “Chúng ta không thể thua! Anh vượt qua hắn cho tôi! Đường đua là từ nơi này đến đỉnh núi, đến đó lấy áo lót trở về.”

“Cái gì áo lót?” Tạ Lệ không nghe Thường Tiểu Gia nói rõ, kỳ quái hỏi.


Thường Tiểu Gia nói: “Đến liền biết.”

Tạ Lệ không tiếp tục nói nữa, anh cũng không có ý định thử trước khi đến đỉnh núi vượt qua đối thủ. Anh không biết đường lên núi Kỳ Phong như thế nào, con đường này không có đèn đường, một bên dựa vào vách núi, một bên là vòng bảo hộ, không chú ý một chút là có thể rơi xuống sườn núi, chỉ sợ lúc đó người xe khó giữ được. Anh một đường theo thật sát Đại Hào không cho hắn vượt mình quá xa, cũng dựa vào đèn xe phán đoán con đường phía trước.

Thường Tiểu Gia cũng không nói.

Trên thực tế kỹ thuật lái xe của Đại Hào tuyệt đối không kém, Tạ Lệ phải hết sức chăm chú mới có thể theo kịp xe phía trước. Sơn đạo gồ ghề uốn lượn, cua rất gắt, có lúc thân xe chạy sát vòng bảo hộ. Đại Hào có vẻ quyết tâm liều chết, xe chạy như bay, may là trong đêm khuya không có xe chạy phía đối diện, bằng không sợ sớm đã xảy ra chuyện.

Lần trước Tạ Lệ lái xe là đuổi bắt tù nhân trốn trại, lúc đó người lái xe cũng liều chết lao nhanh như thế này, nhưng anh vẫn luôn gắt gao bám chặt, dù như thế nào cũng không cho đối phương bỏ rơi mình. Khi đó người đồng nghiệp ngồi ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, tóm chặt lấy tay nắm cửa xe, nói Tạ Lệ bắt phạm nhân mạng cũng không để ý. Lần này, Tạ Lệ nghĩ thầm, mình vì Thường Tiểu Gia cũng không muốn sống nữa.

Lúc bình thường chạy xe gần một giờ mới có thể chạy tới đỉnh núi, nhưng hơn 20 phút họ đã lái tới.

Tạ Lệ nhìn thấy trên đỉnh núi có một vùng đất rộng rãi đủ để xe quay đầu, đã có vài người đứng ở đó, trong đó có hai cô gái trẻ cầm trong tay áo lót của mình.

Thường Tiểu Gia đã nhấn cửa sổ xe xuống.

Tạ Lệ đuổi sát Đại Hào, chỉ kém hắn một hai giây khi quay đầu, Thường Tiểu Gia đưa tay ra đoạt áo lót từ trong tay một cô gái, một áo lót khác cũng bị đồng đội của Đại Hào lấy đi.

Thường Tiểu Gia tùy ý vứt áo lót qua một bên, nói với Tạ Lệ: “Xem đúng thời cơ vượt qua.”


Tạ Lệ không cần Thường Tiểu Gia nói với mình, thậm chí anh không có thời gian trào phúng trò chơi của đám công tử bột cấp thấp này, hết sức chuyên chú truy đuổi Đại Hào, bắt đầu thử vượt qua.

Đường núi nhỏ hẹp chỉ đủ một làn xe chạy, Đại Hào không cho Tạ Lệ vượt qua, vẫn luôn cho xe chạy giữa đường. Tạ Lệ không thể vượt trái phải được, chỉ có thể va vào đuôi xe của hắn.

Bên ngoài xe tối đen, vách núi đá lởm chởm như quái vật giương nanh múa vuốt không ngừng lao vào mặt, xuất hiện ở phía trước lại từ cửa sổ xe biến mất. Tình cờ quẹo cua cũng có thể nhìn thấy bên dưới giữa sườn núi có đống lửa cháy hừng hực, tiếp tục chuyển qua một khúc cua khác lại như biến mất không còn tăm hơi.

Xe thể thao của Thường Tiểu Gia rất kín, hai người ở trong buồng xe có thể nghe tiếng hít thở của nhau.

“Tạ Lệ” Thường Tiểu Gia mở miệng gọi anh.

Tạ Lệ nói: “Anh biết.”

Phía trước là một khúc ngoặt, ở giữa khúc ngoặt có một cây cổ thụ, lúc sửa đường vì muốn giữ lại gốc cây này nên chia con đường làm hai làn, vòng quanh cây thì tái hợp lại.

Tạ Lệ biết họ sắp đến cái cây kia.

Lối rẽ xuất hiện ở trước mặt, Thường Tiểu Gia nắm chặt tay anh, Tạ Lệ đạp mạnh chân ga tới cùng, xe xông lên vượt qua bên trái Đại Hào.

Sau khi chạy qua lối rẽ có một khúc cua rất gắt, Tạ Lệ mím chặt môi xông tới, đồng thời dùng sức xoay vô-lăng, ô tô chạy sát vòng bảo hộ bằng kim loại phát ra thanh âm chói tai. Anh thuận lợi vượt qua xe Đại Hào, sau đó chạy qua bên phải cản trở không cho Đại Hào vượt qua.

Sắc mặt Thường Tiểu Gia trắng bệch, cậu ngẩng đầu lên, mặt không hề cảm xúc thế nhưng hô hấp lại dồn dập, ánh mắt đảo qua mặt Tạ Lệ.

Tạ Lệ vượt qua Đại Hào, sau đó bắt đầu ngăn cản không cho Đại Hào có cơ hội vượt qua, thở ra một hơi, anh nói: “Tiểu Gia.”

Thường Tiểu Gia không trả lời anh.


Tạ Lệ: “Đừng sợ, có Lệ ca ở đây.”

Thường Tiểu Gia trầm mặc, cười lạnh nhìn ra ngoài cửa xe.

Mãi cho đến lưng chừng núi Đại Hào vẫn không thể nào vượt qua thành công, hắn càng ngày càng nôn nóng, đầu xe đụng vào đuôi xe Tạ Lệ mấy lần.

Mắt thấy gần đến đích, phía trước có một đoạn đường tương đối trống trải, đột nhiên Đại Hào tăng tốc muốn từ bên trái vượt qua. Tạ Lệ nhìn gương chiếu hậu, trầm giọng nói: “Tiểu Gia nắm chặt.” Sau đó điều khiển đuôi xe chắn phía trước xe Đại Hào. Đại Hào không giảm tốc độ, dùng hết tốc lực vọt tới, kết quả tốc độ quá nhanh, đầu xe bên phải va vào vách núi, chiếc xe bay ra đàng trước, lật lại.

Tạ Lệ nhìn xe Đại Hào xoay hai vòng trên không trung sau đó ngã xuống phía trước xe của mình, anh lập tức phanh xe.

Bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai, Tạ Lệ dụng hết toàn lực cũng khó tránh chiếc ô tô chắn ở phía trước, chỉ có thể đánh vô-lăng về bên phải, bảo vệ Thường Tiểu Gia.

Ô tô “Ầm” một tiếng đụng phải chiếc xe phía, quả cầu khí an toàn bắn ra ngoài, Thường Tiểu Gia nằm giữa quả cầu và lưng ghế dựa, cậu một trận đầu váng mắt hoa, đưa tay qua bên trái tìm kiếm Tạ Lệ.

Cậu mò tới cánh tay Tạ Lệ, trong hoảng loạn quên cả đau đầu, lớn tiếng kêu: “Tạ Lệ?”

Rất nhanh tay cậu bị Tạ Lệ nắm chặt, Tạ Lệ nói với cậu: “Anh không sao.”

Thường Tiểu Gia mở cửa xuống xe, cửa bên Tạ Lệ bị đụng thay đổi hình dáng không thể nào nào mở ra. Tạ Lệ lăn qua bên phải xuống xe bên phó lái. Cánh tay trái của anh bị thương chảy máu, thêm vào vết thương ở môi và trên cổ, thoạt nhìn cực kỳ khốc liệt.

Anh nhìn Thường Tiểu Gia ngồi chồm hỗm trên mặt đất thở dốc, đi tới sờ sờ tóc Thường Tiểu Gia, sau đó đi tới xe Đại Hào, khom lưng xoay chuyển nhìn vào cửa sổ xe, hô: “Đại Hào?”

Cửa kính xe toàn bộ vỡ vụn, cả người Đại Hào bị kẹt ở chỗ điều khiển, cô gái ngồi ở ghế phó lái đầu đầy máu tươi, đang sợ hãi rơi nước mắt, cô thấy Tạ Lệ kêu cứu: “Cứu giúp tôi.”

Tạ Lệ nói: “Không có chuyện gì, đừng sợ.” Anh quỳ xuống đất, chui vào xe cứu người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận