Sau bữa yến tiệc trăm ngày, Lưu Lộng mượn cớ việc tổ chức đại điển phong tước vị, lại ở hoàng cung chơi nửa tháng. Sau đó bởi vì luyến tiếc hai tiểu bảo bối, hắn lại mượn cớ sinh nhật một tuổi của chúng, muốn qua sinh nhật của hai tiểu bảo bối xong mới trở về Miêu Cương.
Bởi vì “Yêu cầu nhỏ” không được thỏa mãn, từ Hoàng cung mãi cho đến khi trở về Miêu Cương, Lưu Lộng đều bày ra khuôn mặt bực bội, giống như có người khi dễ hắn, dáng vẻ huyên náo ngày thường cũng không còn.
Ăn, lặng lẽ ngồi một bên lặng lẽ ăn; ngủ, lặng lẽ ngủ một bên lặng lẽ ngủ; chơi, lặng lẽ ngồi trong sân uy gà con ăn.
Mặc Ta cũng sớm thành thói quen này, cũng mặc hắn náo. Ăn liền bới cơm cho hắn ăn, tùy tiện đơm cho hắn hết lần này lại lần khác; ngủ liền đắp chăn cho hắn, tùy tiện hắn ngủ tận bên trong; sau đó đến dược phòng nghiên cứu dược lý, tùy tiện để hắn cho gà ăn.
Mấy ngày trải qua, Lưu Lộng sâu sắc cảm thấy, Ta Ta… không thương hắn!
Đêm hôm đó, Mặc Ta theo thường lệ sau bữa tối liền đến dược phòng nghiên cứu sau khi trở về cùng ngủ với Lưu Lộng. Hắn nghĩ Lưu Lộng lúc này nhất định giống trước, cuốn chăn một mình ngủ trên giường.
Nhẹ tay mở cửa phòng ngủ đi vao, ngoài ý muốn phát hiện tối nay Lưu Lộng còn chưa ngủ. Bọc chăn ngồi trên giường, thấy hắn sau khi vào thì tội nghiệp nhìn hắn.
Mặc Ta nhìn hắn, vốn có chút lo lắng hôm nay sao trễ như thế lại còn chưa ngủ. thấy ánh mắt tội nghiệp sau liền bình tĩnh, không biết đùa giỡn thành dạng gì rồi.
Bình tĩnh đi qua một cái giường khác, bình tĩnh cởi áo, bình tĩnh ngồi lên giường, sau đó Lưu Lộng tha thiết nhìn, bình tĩnh nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lưu Lộng vẫn tha thiết nhìn hắn đều không được hắn đáp lại, trong lòng vô cùng ủy khuất, trong mắt không khỏi nổi lên nước mắt.
“Ta Ta, ngươi có phải không nhìn thấy ta không?”
Mặc Ta không mở mắt, trong lòng lại bất đắc dĩ, cũng không phải người mù, sao không nhìn thấy chứ? Người này lại muốn làm gì?
Lưu Lộng lặng lẽ nhìn Mặc Ta một lúc lâu, thấy hắn không để ý tới chính mình, trong lòng càng khó chịu. Có phải hắn cáu kỉnh quá mức hay không? Ta Ta chịu không nổi hắn rồi? Nhưng hắn không làm sai điều gì? Hắn dựa vào cái gì hạ mình? Trước đây mình cao hứng Ta Ta sẽ lo lắng cho hắn, hiện tại lại không quan tâm hắn chút nào!
Nghĩ tới đây, nhìn nam nhân nhắm mắt không để ý tới mình, Lưu Lộng trong lòng co rút đau đớn, khó chịu xụ mặt, bỏ qua chăn mền trên người, xuống giường mang giày bỏ ngoại bào.
Mặc Ta lúc này mới mở mắt, bất đắc dĩ nhìn hắn mở cửa. Hắn đã sớm quen với tính khi này rồi, mặc dù biết người này lại định làm bộ ngồi ở cửa chờ hắn đi tìm, tuy mặc kệ tiểu tính khí này của hắn, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng cho hắn, bất đắc dĩ thở dài, cầm ngoại bảo ra ngoài tìm hắn.
Vậy mà, ra khỏi cửa phòng ngủ xin xung quanh lại không thấy thân ảnh của Lưu Lộng đâu.
Mặc Ta lúc này cũng nóng nảy. Lưu Lộng trước nay đùa giỡn, nhưng không đi xa, lần này lại là như thế nào? Rất sợ hắn xảy ra chuyện gì, Mặc Ta vội vàng tìm kiếm khắp nơi.
Lưu Lộng lần này cũng khổ sở, tuy người yêu nhà mình thiếu sót biểu cảm, nhưng chưa bao giờ giống như lần này nhiều ngày qua mà vẫn lãnh đạm với hắn. Loại lãnh đạm này phảng phất giống như đoạn thời gian mới quen đó, hắn mặc dù không nhàm chán sinh hoạt như vậy với hắn, thế nhưng hắn không thể chịu được nam nhân kia đối mình lãnh đạm như vậy. Bình thường nhìn hắn cả ngày hỉ hả, thế nhưng trong lòng hắn cũng biết mệt, đặc biệt cảm giác được thời điểm người đàn ông kia không yêu mình.
Chạy một đường, Lưu Lộng cũng không biết mình chạy đi nơi nào rồi. Nhân khẩu Miêu Cương ít, Mặc Ta lại thích yên tĩnh, trong trúc viện của bọn họ càng không có hộ gia đình nào ở, mỗi ngày hắn làm bạn cũng chỉ có vài con gà con mà thôi. Nghĩ đến gà con, Lưu Lộng xoa xoa nước mắt trên mặt, lặng lẽ đi tới ổ gà, ôm lấy một con gà con, sau đó lặng lẽ ngồi vào ổ gà.
Ổ gà cũng không phải quá nhỏ, mà dung gậy trúc dựng thành nhà trúc nhỏ, cũng không lớn, ngoại trừ bên phải là con gà con này ngồi, Lưu Lộng ngồi vào cũng chiếm nửa ổ gà.
Ngồi xổm trong ổ gà nhìn gà con trong ngực, Lưu Lộng lại rơi nước mắt, một bên vuốt long con gà, một bên thấp giọng nói ra tâm sự: “Ngươi biết không, Ta Ta hắn không thương ta, trong mắt cũng chỉ có dược lý, mỗi ngày không chơi với ta không tính, bây giờ còn không thương ta, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?”
Con gà nhỏ khó nhịn mà ở trong ngực hắn suy nghĩ muốn chạy ra. Lưu Lộng chứng kiến ngay cả con gà con đều không để ý hắn, trong lòng càng ủy khuất, hít mũi, hai tay cầm gà con, giơ lên trước mặt, ủy khất nói: “Ngay cả ngươi cũng không thích ta sao?”
Gà sẽ nói sao? Gà con bị Lưu Lộng nắm hoảng sợ muốn cựa ra, trong miệng phát ra tiếng kêu “Chít chít”.
“Còn không buông tay sẽ bị ngươi bóp chết!”
Chung quanh tìm không thấy Lưu Lộng Mặc Ta nghe thấy nơi này có thanh âm kỳ quái phát ra liền tới xem một chút, kết quả nhìn thấy ái nhân nhà mình dĩ nhiên ngồi xổm trong ổ gà mưu sát gà con.
Nghe được thanh âm của Mặc Ta, Lưu Lộng ngẩn người, sau đó hít mũi, lặng lẽ buông lỏng gà con, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nháy mắt nhìn thấy Lưu Lộng ngẩng đầu, Mặc Ta trong lòng co rút đau đớn. Hắn không phải không nhìn thấy Lưu Lộng khóc, ngược lại vô số lần thấy, mỗi lần cáu kỉnh đều tích một hai giọt lệ trên đôi mắt, nưng cũng làm bộ làm tịch lừa gạt hắn, chẳng bao giờ giống như hôm nay. Loại nước mắt ràn rụa, đỏ bừng hai tròng mắt, hiển nhiên là khóc thật lâu.
Mặc Ta đột nhiên cảm giác không biết làm sao, người suốt ngày luôn cười hi ha dĩ nhiên tại thời điểm hắn không biết khóc thương tâm như vậy? Thế nhưng nhìn hắn tội nghiệp ngồi trong ổ gà, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
“Còn không đi ra, bẩn chết đươc.”
Lưu Lộng tưởng hắn sẽ quan tâm mình, không nghĩ tới vẫn không nghe được hắn quan tâm, không khỏi phát hỏa: “Ta không ra, ta thích nơi đây, ta bẩn, ngươi ngại bẩn ngươi đừng tới!”
Mặc Ta nhìn bộ dáng cố tình gây sự của hắn, nắm chặt ngoại bào trong tay, khuôn mặt cũng trầm xuống, “Ngươi không đi ra?”
Chịu đựng nước mắt cùng co rút đau đớn trong lòng, Lưu Lộng cùng hắn cãi, gắt gao nắm tay, ngồi xổm trong ổ gà cả giận nói: “Không ra!”
Mặc Ta mặt lạnh nhìn hắn một hồi, sau đó lặng lẽ không nói xoay người ly khai.
Lưu Lộng nhìn hắn muốn đi trong lòng lại đau sót, nhưng vẫn nhịn xuống không chịu thua kém không nhấc chân đuổi theo, nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng ủy khuất không chịu nổi, hít mũi, nước mắt ngăn không được chảy xuống, vùi đầu buồn khóc nói: “Ngươi đi được rồi, ngươi đi được rồi… ngược lại ngươi cũng không cần ta nữa…”
Mặc Ta mới đi được vài bước, thấy hắn không đuổi theo, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nghe được tiếng khóc cùng giọng nói buồn buồn của hắn tâm lại căng thẳng, không khỏi thở dài, quay lại nhìn hắn, đi tới.
Lưu Lộng lần này không ngẩng đầu nhìn hắn, rầu rĩ chôn mặt dưới cánh tay, khóc thân thể run lên.
Mặc Ta mặc dù lãnh tĩnh, nhưng cũng quan tâm hắn, thật sự chưa thấy hắn khóc như thế bao giờ, trong lòng không nỡ, cũng lặng lẽ ngồi xổm xuống, sờ đầu hắn, thả nhu thanh âm nói: “Lộng Lộng, đừng làm rộn, theo ta trở về đi.”
Lưu Lộng trong lòng ủy khuất, muốn đẩy tay hắn ra, nhưng luyến tiếc, sợ hắn tức giận ly khai, không dám rống lại hắn, không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ nói: “Ta không có nháo, là ngươi không thương ta, ngươi không muốn ta.”
“Ta lúc nào nói lời như vậy? Trước tiên ngươi đi ra đã, ban đêm lạnh.”
Lưu Lộng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn thấy áo bào trong tay hắn, trong lòng dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn mếu máo nói: “Không cần, trong ổ gà rất ấm, đỡ làm bẩn y phục của ngươi.”
Đây là đang tính cãi lộn với hắn rồi, Mặc Ta nhíu mày, giọng nói có chút cứng rắn nói: “Ngươi đêm nay muốn nháo với ta có phải không?”
Lưu Lộng tội nghiệp nhìn hắn, thấy hắn dường như tức giận mới bất đắc dĩ rời khỏi ổ gà, nước mắt ủy khất cũng không ngừng chảy.
Mặc Ta thở dài, nhìn bộ dáng của hắn đúng thật rất đau lòng, cẩn thận phủ thêm ngoại bào cho hắn, cầm bàn tay lạnh như băng của hắn xoa nắn.
“Ta không có không thương ngươi.”
Đột nhiên nghe lời nói yêu thương liền ngẩn ra, nước mắt ủy khuất cũng ngừng chảy nhìn hắn, nhỏ giọng ai oán nói: “Vậy ngươi vì sao không để ý tới ta, từ hoàng cung trở về đến giờ ngươi cũng không để ý tới ta, ngươi biết chỉnh lý dược liệu, ta lại chỉ biết chơi với gà.”
Mặc Ta nhìn người nói lời hung hồn, khóe miệng không khỏi co quắp, rốt cuộc người nào cáu kỉnh không để ý tới người a? Bất quá nghe được câu nói kế tiếp Mặc Ta có chút trầm mặc. Cũng là lỗi của hắn, là hắn sơ sót, một người thích náo nhiệt như vậy ở nơi này sao có thể quen được. Lâu như vậy, hắn cho rằng Lưu Lộng đã quen, kỳ thực hắn vẫn sẽ cảm thấy tịch mịch buồn chán đi!
Hắn đột nhiên im lặng, Lưu Lộng có chút thấp thỏm nhìn hắn, bàn tay bị hắn nằm không tự chủ nắm chặt hắn.
Qua hồi lâu, Mặc Ta mới nhìn Lưu Lộng hỏi: “Ngươi có phải không thích cuộc sống nơi này không, cảm thấy nơi đây không thú vị?”
Lưu Lộng thấp thỏm nhìn Mặc Ta, nhất thời không biết trả lời như thế nào, rất là vô vị, nhưng có hắn ở mình sẽ không để ý.
Không chờ đáp án của Lưu Lộng, Mặc Ta lại nói: “Nếu như ngươi cảm thấy cuộc sống nơi này khó chịu, liền rời đi nơi này!”
Lưu Lộng lại sửng sốt, như bị sét đánh, sững sờ không nói ra lời, hồi lâu chỉ cứng đờ nói: “Rời khỏi nơi này? Một mình ta? Ngươi không cần ta nữa?”
Mặc Ta nhìn bộ dáng hắn như vậy trong lòng vô cùng đau khổ, ôm người vào trong ngực ôn nhu nói: “Không phải ta không muốn ngươi, là ngươi không thích hợp với cuộc sống ở nơi này.”
Lưu Lộng hít sâu, hung hăng đẩy nam nhân đang ôm mình, nước mắt không khống chế chảy xuống, nổi giận nói: “Ai nói ta không thích hợp sống ở nơi này? Ta một mực nỗ lực thích ứng! Ta không thích ứng lẽ nào ngươi không thể theo ta cùng nhau thích ứng sao? Chỉ cần ngươi ở cùng ta, ta căn bản sẽ không lưu tâm đến sinh hoạt như thế nào ở đâu! Ta biết ngươi không thương ta, ngươi liêng gấp gáp xua đuổi ta như vậy!”
Mặc Ta chỉ nhìn thấy Lưu Lộng hi ha bán manh, giả bộ ngu ngốc, chưa thấy qua hắn như vậy bao giờ. Mặc dù bị hắn gào thét, nhưng nhìn đến hắn ngăn không được nước mắt là biết trong lòng hắn có bao nhiêu khó chịu, không khỏi đau lòng ôm người vào ngực, chặt chẽ ôm lấy hắn, không cho hắn giãy dụa.
“Ta không muốn đuổi ngươi đi, chỉ là không đành lòng nhìn ngươi gò bó ở nơi này mà thôi, không phải không muốn ngươi, ta đương nhiên bằng lòng cùng ngươi thích ứng, đừng khóc.”
Lưu Lộng bị hắn ôm trấn an, nghe xong hắn giải thích cũng dần an tĩnh lại, vòng tay qua ôm chặt hắn, ủy khuất nghẹn ngào nói: “Ta không gò bó, ta chỉ muốn ở cùng với ngươi, sinh hoạt không thú vị ta cũng không thèm để ý.”
Mặc Ta an ủi người trong lòng, nghe được lời của hắn trong lòng vô cùng ấm áp, hôn lấy gò má hắn ôn nhu nói: “Tốt, ta biết rồi, chúng ta cùng một chỗ, đừng khóc, bảo bối.”
Mới vừa rồi người yêu nhà mình thút tha thút thít bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dung tay áo của mình xoa xoa nước mắt, hít mũi ngạc nhiên nói: “Ta Ta, ngươi vừa gọi cái gì?”
Mặc Ta ngẩn người, “Không có gì.”
Lưu Lộng bất mãn nhăn đầu lông mày, hung hăng lau mặt mình, nhìn hắn nói: “Có, ngươi vừa rồi gọi bảo bối, đúng không?”
Mặc Ta cũng không phải là người lãng mạn, cũng không phải là người thú vị, hắn sao lại nói bảo bối chứ? Vừa rồi người trong lòng khóc quá làm hắn đau lòng không tự chủ được nói ra từ kia, hiện tại muốn hắn thừa nhận? Làm sao có thể?
“Không có, ngươi nghe lầm, ta gọi ngươi Lộng Lộng.”
Không chiếm được đáp án của mình, Lưu Lộng khổ sở rũ đầu, lặng lẽ tựa ở trong ngực hắn rơi lệ.
“Không có bảo bối, cũng không để ý ta, không phải chơi với tam Ta Ta ngươi không thương ta cứ việc nói thẳng, hà tất như vậy.”
Mặc Ta thấy hắn không phải ầm ĩ đừng nháo khóc, trong lòng tê rần, bất đắc dĩ vỗ về lưng của hắn nói: “Ta biết ngươi ở nơi này không thú vị, ta sẽ dành thời gian với ngươi, dành chút thời gian mang ngươi ra ngoài chơi, như vậy vừa vặn?”
Nghe được cái này, Lưu Lộng hai tròng mắt sang ngời, nhưng vẫn làm bộ không có hứng thú, tựa trong ngực hắn yên lặng rơi lệ, nghẹn ngào nói: “Ta rõ rang nghe được ngươi gọi ta là bảo bối… Quên đi… Ngươi không thương ta đương nhiên không gọi được…”
Khóe mắt Mặc Ta giật một cái, tuy biết người này giả vờ giả vịt nháo trò, hắn cũng không muốn nhìn Lưu Lộng rơi lệ, cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu, “Đúng, bảo bối.”
Lưu Lộng đắc ý cong môi, ôm người yêu nhà mình một tấc tiến một thước nói: “Ta thích ngươi gọi ta như vậy, về sau mỗi ngày đều gọi như vậy được không?”
Mặc Ta giật giật khóe miệng, “…”
Lưu Lộng biết miệng, ủy khuất nói: “Mỗi ngày gọi một lần, có được không?”
Mặc Ta khóe miệng tiếp thục co giật, “…”
Lưu Lộng lúc này cũng không cầu xin, lặng lẽ dựa vào ngực hắn, ủy khuất len lén rơi lệ.
Mặc Ta nghe được hắn khóc thút thít cũng chỉ bất đắc dĩ than thở, nắm thật chặt ngoại bào trên người hắn, ôm người than thở: “Được, mỗi ngày một lần.”
Lưu Lộng lúc này mới lau nước mắt, cao hứng ôm người yêu nhà mình, trong lòng lại nghĩ — tuy hôm nay thật thương tâm, thế nhưng cũng làm cho hắn biết biện pháp tốt, về sau rốt cuộc cũng không cần lo lắng Ta Ta không đáp ứng yêu cầu của hắn~~~