Lục Cảnh Niên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt ngây ngốc theo Dư Tri Ý xuống lầu, cửa cuốn còn chưa mở, hai người chạy ra từ cửa sau, bác gái bán đậu hủ trước phố nói bằng giọng phổ thông không chuẩn: "Ở bên kia."
Dư Tri Ý không kịp cảm ơn, quay đầu nói với Lục Cảnh Niên 'Nhanh lên', rồi sải bước chạy sâu vào trong ngõ nhỏ.
Lục Cảnh Niên vừa chạy theo vừa hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cũng không biết, là bà Bình, tôi trước có nói với anh tôi thuê nhà của bà ấy, bà ấy sống một mình không ai chăm sóc, cháu gái ở nơi khác, bà Bình...!trạng thái tinh thần không được tốt lắm."
Bọn họ tìm thấy bà Bình ở đầu con hẻm thứ 2, Lục Cảnh Niên cứ nghĩ rằng bà Bình là một bà lão tóc bạc khuôn mặt hiền từ, nhưng sau khi nhìn được người thật thì sững sờ một lúc lâu, tóc của Bà Bình được nhuộm đen vấn hết phía sau đầu, cố định bằng một cây trâm gỗ, bà mặc một chiếc sườn xám hoa trơn, trên vai choàng một lớp vải ren, giày vải đen mũi tròn gót thấp, đeo một đôi bao tay trắng bằng tơ lụa, cầm một chiếc quạt trúc chạm trổ, nhìn qua tưởng chừng như không thuộc về thời đại này, mà giống như một tiểu thư nhà giàu thời xưa, năm tháng cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt bà.
Mặc dù bà đang lo lắng, nhưng vẫn giữ được nét duyên dáng thanh lịch, bà lịch sự gật đầu với Dư Tri Ý, chỉ vào trên ngói đen ngôi nhà trước mặt, "Sở Liêm hôm nay không biết làm sao, cứ chạy lung tung khắp nơi, chắc là chạy lên trên mái nhà rồi."
Dư Tri Ý nghiêng người, nhỏ giọng giải thích, "Sở Liêm là con mèo bà Bình nuôi, con mèo đó là tôi tặng cho bà ấy, một con mèo mướp, lát nữa tôi nói với anh sau, trước mắt tìm mèo đã."
"Bà Bình, đây là bạn cháu, để chúng cháu giúp bà tìm Sở Liêm."
"Bạn của cậu à,"Bà Bình nheo mắt đáng giá Lục Cảnh Niên, "À, là Phí Vân Phàm hả vậy để Phí Vân Phàm trèo lên tìm đi."
Lục Cảnh Niên không bắt kịp cách nói chuyện của bà Bình, Phí Vân Phàm là ai?
Thôi mặc kệ, trước tiên tìm mèo mới là quan trọng.
Dư Tri Ý bảo Lục Cảnh Niên đứng đây trông bà Bình còn mình thì chạy về cửa hàng lấy thang, chờ đến lúc anh khiêng thang tới không biết Lục Cảnh Niên kiếm đâu ra cá khô đang vẫy vẫy gọi mèo.
"Thang đến rồi, thế nào, mèo vẫn ở đó chứ?"
"Ừm, vừa rồi còn nghe thấy tiếng kêu, chắc là bị cái gì dọa sợ, không chịu xuống."
Dư Tri Ý dựng thang ngay ngắn, vừa định trèo lên đã bị Lục Cảnh Niên giữ lại, "Để tôi trèo lên cho."
"Vậy anh cẩn thận một chút, tôi giữ thang."
Lục Cảnh Niên trèo đi lên, cầm cá khô gọi meo meo, tiếng mèo yếu ớt truyền tới, hắn cẩn thận nhìn xung quanh phát hiện mèo con bị kẹt ở giữa xà ngang mái ngói, ngôi nhà này là nhà kiểu cũ lâu không ai ở đã bị xuống cấp, mái nhà có chỗ bị nước mưa cuốn đi lộ ra thanh xà ngang bằng gỗ bên trong, mèo con bị kẹt trong đó, may là tay Lục Cảnh Niên dài, hắn trèo lên hai bậc, nằm ghé vào trên nóc nhà, duỗi tay ôm mèo ra.
"Cẩn thận chút, để ý dưới chân." Dư Tri Ý giữ thang nhìn theo chân hắn, anh cẩn thận ôm lấy mèo đưa cho bà Bình.
"Ai da, bé ngoan, lần sau không được nghịch như vậy, à này, Phí Vân Phàm, Tử Lăng, cảm ơn hai người, ghé nhà tôi uống ly cà phê đi.".
truyện kiếm hiệp hay
Dư Tri Ý nghiêng đầu ra dấu với Lục Cảnh Niên 'Lát nữa giải thích với anh' rồi quay sang nói với bà Bình: "Không cần đâu bà Bình, cháu còn phải về mở cửa hàng, cảm ơn bà, để lần sau nhé."
"A, đúng rồi, Tử Lăng mở tiệm hoa, vậy tôi đi với cậu, tôi muốn mua hoa cho Sở Liêm."
Lục Cảnh Niên cầm lấy cái thang trong tay Dư Tri Ý, "Để tôi vác."
Mấy người quay trở lại cửa hàng, Dư Tri Ý đi từ cửa sau vào mở cửa cuốn lên, bà Bình để ý lễ nghi, không chịu đi vào bằng cửa sau, cứ một hai phải đi vòng ra trước cửa chính chờ.
Sau khi đi vào cửa hàng, bà Bình đi dạo xung quanh một vòng mà không tìm được hoa mình muốn.
Cuối cùng ánh mắt bà dừng lại trên những bó hoa ở góc tường, trên đó có một cái dây thừng Dư Tri Ý dùng để làm hoa khô, những bó hoa sau khi được gió hong khô sẽ treo ngược trên đó, bà bình chỉ vào một bó hoa khô màu hồng phấn, nói: "Tôi muốn bó kia."
Là menta, hoa hồng cổ điển.
"Được để cháu lấy cho bà."
Dư Tri Ý dựng chiếc thang tam giác lên, từ chối sự giúp đỡ của Lục Cảnh Niên, hoa khô rất yếu ớt, chúng được cột chặt với nhau bằng dây rút, lúc muốn lấy ra chỉ cần kéo nút thắt ra là được, nếu kéo sai thì sẽ rất khó lấy, bên cạnh menta còn có lưu sa và cappuccino, đều là màu retro nhẹ nhàng, lý do bà Bình thích menta chắc bởi vì ý nghĩ của nó, hoa hồng menta tượng trưng cho lời nói "Tôi chỉ yêu mình người."
Lục Cảnh Niên đỡ thang ngửa đầu nhìn anh.
"Gỡ được rồi."
Lúc Dư Tri Ý trèo xuống, ngoài cửa vang lên giọng nói của Úc Lê: "A, hôm nay mở cửa sớm vậy, bà Bình cũng ở đây ạ."
Lời còn chưa dứt, mèo con trong ngực bà Bình đại khái bị âm thanh đột nhiên xuất hiện doạ, nó nhảy tót lên chỗ cái thang, Dư Tri Ý đang định trèo xuống sợ dẫm trúng mèo, anh trượt chân cả người ngả ra phía sau.
Dư Tri Ý ôm chặt hoa trong ngực, nhắm mắt chuẩn bị cả người tiếp xúc mặt đất.
Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện, trong tiếng thét chói tai của Úc Lê, Dư Tri Ý ngã vào một cái ôm ấm áp, anh mở mắt ra, chạm phải ánh mắt lo lắng của Lục Cảnh Niên, trong lúc nhất thời quên cả nói chuyện.
Buổi sáng, mặt trời đối diện cửa hàng hoa, giờ phút này ánh nắng chiếu vào, hai cái bóng trên mặt đất xếp chồng lên nhau.
Dư Tri Ý ôm bó hoa trong ngực, Lục Cảnh Niên ôm Dư Tri Ý trong lòng, thời gian phảng phất như ngừng lại.
Bà Bình với Úc Lê nói cái gì Dư Tri Ý không nghe thấy, anh chỉ nghe được giọng nói của họ, tiếng trái tim trong ngực đập quá lớn, khiến anh không nghe rõ họ đang nói gì.
Tim Dư Tri Ý đập càng lúc càng nhanh nhất thời quên cả đứng dậy, cứ như vậy dựa vào ngực Lục Cảnh Niên.
Lục Cảnh Niên giữ chặt hai cánh tay, bàn tay hướng ra bên ngoài, tránh chạm lên người anh, cẩn thận hỏi "Có đau không? Đứng lên được không?"
"A?" Dư Tri Ý nhanh chóng đứng thẳng người khỏi tay hắn, lỗ tai nóng lên, "Đứng được, không sao."
"Vậy thì tốt, để tôi đi cất thang."
Dư Tri Ý trộm thở phào một hơi, trong nhất thời quên nghiên cứu tại sao tim mình lại đập nhanh vậy.
Hết chương 10.